Vội vã trốn khỏi biệt thự của bố chồng đại gia sau nửa năm làm dâu
Tôi vẫn còn ám ảnh mãi với câu ông nói: “Cô định phá nhà tôi đấy à mà sao đóng đinh khắp nơi thế”. Nghe bố chồng nói mà hôm đó tôi ấm ức đến mức không ăn cơm được.
Chào độc giả của mục tâm sự , tôi thường xuyên theo dõi các câu chuyện gia đình, những góc khuất trong lòng của các độc giả mục tâm sự. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ câu chuyện của mình lên đây với hy vọng sẽ có được thêm những ý kiến đóng góp.
Tôi vừa mới kết hôn được 9 tháng và đang mang bầu tháng thứ 4. Tôi mới đưa ra quyết định tày đình là dọn ra khỏi căn nhà bố mẹ chồng mua cho và thuê tạm một căn nhà ở gần cơ quan tôi với lý do: cho tiện đi làm. Nhưng thực chất, tôi muốn rời xa căn nhà ấy là vì muốn có được sự bình yên trong lòng.
Nhà chồng tôi có 3 anh em trai nhưng chồng tôi là người được bố mẹ chồng quý nhất vì anh hiền lành, hiếu nghĩa với bố mẹ nhất. Cũng vì lẽ đó mà, so với hai anh, ông bà luôn dành những gì ưu ái hơn cho chồng tôi.
Bố mẹ chồng tôi rất giàu, vốn được gọi là đại gia trong khu nhà tôi vì ông buôn bán vật liệu xây dựng rất phát đạt. Tuy vậy, ông bà luôn quan niệm rằng con cái là phải tự lập, không được trông nhờ vào tài sản bố mẹ. Vậy nên khi hai anh trai chồng cưới vợ, ông chỉ cho mỗi người một khoản tiền là nửa căn nhà nhỏ.
Nhưng riêng chồng tôi thì ông dành tặng hẳn một căn biệt thự 3 tầng trên khuôn viên 250 mét vuông, do ông bà xây mới rất cầu kỳ. Ông cũng tặng chồng tôi một chiếc xe hơi mới nữa.
Vậy nên khi đám cưới tôi, bạn bè và gia đình ai cũng mừng vì tôi không chỉ lấy được người chồng đàng hoàng, ngoan ngoãn mà còn được thừa hưởng một gia tài kếch xù từ bố mẹ chồng.
Dù gia đình tôi cũng chẳng đến nỗi thiếu tiền bạc gì và khi tôi yêu anh, tôi cũng chẳng hề để ý đến chuyện nhà anh giàu như thế nào. Tuy nhiên, được làm dâu trong gia đình giàu có như vậy, nói thực tôi cũng mừng. Và tôi thầm cảm ơn bố mẹ chồng vì ông bà luôn tỏ ra quan tâm đến tôi. Chẳng hạn, ngày cưới khi bố mẹ chồng tặng chồng tôi một chiếc nhẫn làm may thì ông bà cũng không quên tặng tôi một chiếc tương tự.
Tôi cứ ngẫm câu nói mà bố chồng nói với tôi ngày đầu về làm dâu rằng: Bố mẹ chẳng biết con sau này sẽ đối xử với bố mẹ ra sao nhưng các con cứ hạnh phúc là bố mẹ mừng rồi mà thấy xúc động. Tôi cũng thầm cảm ơn vì ông bà chẳng đòi hỏi ở tôi điều gì.
Tuy nhiên, đúng là sống lâu trong chăn mới biết chăn có rận. Một tháng đầu tiên sau khi cưới, tôi sống trong tràn ngập niềm vui. Chồng tâm lý lại chẳng phải làm dâu vì hai vợ chồng sống riêng.
Gần như lần nào ông đến nhà, tôi lại cũng tím mặt vì một câu nói nào đó của bố chồng. Ảnh minh họa.
Nhưng kể từ tháng thứ 2, thì cuộc sống gia đình tôi bắt đầu ngột ngạt mà mọi chuyện cũng chỉ bắt đầu từ việc bố chồng tôi liên tục ghé thăm nhà tôi.
Video đang HOT
Cho đến bây giờ, tôi cũng chẳng hiểu tại sao bố chồng tôi lại hay ghé qua nhà tôi đến vậy. Dù ông bà sống cách nhà tôi đến 4 km nhưng gần như ngày nào ông cũng có mặt ở nhà tôi. Thời gian đầu, ông hay đến vào buổi sáng sớm, khi vợ chồng tôi còn chưa ngủ dậy hoặc vào cuối giờ chiều, khi cả hai vợ chồng đã về nhà. Nhưng sau này, ông bảo chồng tôi đánh cho một bộ chìa khóa để đến nhà lúc nào ông muốn.
Điều đáng nói là lần nào đến nhà tôi, ông cũng bới lông tìm vết để chê tôi. Chồng tôi thay quần xong không bỏ vào giỏ quần áo bẩn mà vắt ngay thành cầu thang, ông mắng tôi té tát rằng để nhà lôi thôi như vậy là lỗi tại tôi.
Tôi dùng ga mà quên khóa bình ga, ông bắt gặp rồi bảo: “Định hại chết chồng à?”. Buổi tối, ông đến chơi nhà, tôi mang sữa chua ra mời ông, ông bảo học hết đại học rồi mà kiến thức sơ đẳng về ăn uống cũng không có, ai đi ăn sữa chua buổi tối làm gì cho đau bụng.
Nhưng bực mình nhất là chuyện ông tuyên bố tặng vợ chồng tôi căn nhà nhưng lại không cho chúng tôi có quyền sử dụng căn nhà đó theo ý mình. Tôi đã bị ông mắng té tát vì tội xui chồng sơn lại phòng ngủ từ màu vàng kem thành màu hồng. Tôi cho thợ đóng thêm kệ sách thì ông bảo đục tường ra mà sao không báo với ông một lời. Và mỗi khi nhìn thấy tôi đóng thêm dù một chiếc đinh nhỏ lên tường là thể nào ông cũng phàn nàn rằng tôi phá nhà ông.
Tôi vẫn còn ám ảnh mãi với câu ông nói: “Cô định phá nhà tôi đấy à mà sao đóng đinh khắp nơi thế”. Nghe bố chồng nói mà hôm đó tôi ấm ức đến mức không ăn cơm được. Tôi có tâm sự với chồng rằng hay bố chỉ cho vợ chồng mình ở nhờ nên bố không muốn làm thay đổi căn nhà nhưng chồng tôi luôn xoa dịu rằng bố già nên khó tính, đừng để ý làm gì.
Lần nào có hàng xóm sang chơi nhà, bố chồng tôi cũng giới thiệu rằng căn nhà này là ông bà mua tặng vợ chồng tôi nhưng thực tế, mới đây khi làm sổ đỏ căn nhà, ông bà vẫn là người đứng tên. Thú thực tôi cũng chẳng mấy để ý đến chuyện ông đứng tên nhà bởi vợ chồng tôi thừa sức mua nhà mới nhưng mà cứ mỗi lần nghe ông bảo với họ hàng rằng tôi sướng vì nghiễm nhiên cưới xong cái là có nhà to để ở với ánh mắt đầy ẩn ý tôi lại thấy lòng bừng bừng giận.
Gần như lần nào ông đến nhà, tôi lại cũng tím mặt vì một câu nói nào đó của ông. Đặc biệt, khi tôi sinh con gái, bố chồng tôi đã tỏ ra không vui. Ông bóng gió bảo có những loại phụ nữ ăn hại, chả bao giờ đẻ được con trai. Ông cũng hay nói câu: con gái là con người ta và bảo tôi liệu đường mà chạy thuốc thang để đứa thứ hai phải là giai chứ không nhẽ để nhà ông mất người nối dõi. “Đứa thứ hai mà lại như đứa đầu nữa thì nhục”, câu nói này của ông khiến tôi chạnh lòng ghê gớm, cháu ruột máu mủ của mình mà ông so sánh này nọ.
Nghe bố chồng nói mà nhiều khi tôi buồn ghê gớm. Tôi biết tình cảm là thứ rất tự nhiên và không thể gượng ép, nhưng không thể không chạnh lòng. Tôi cứ băn khoăn không biết có phải vì ông bà cho tôi ở trong căn nhà to mà ông lên mặt như vậy với tôi chăng.
Tôi không biết vì lý do gì nữa nhưng tôi đã quyết định rủ chồng ra thuê ở trong căn nhà gần nơi cơ quan tôi công tác. Chồng tôi lúc đầu cũng phản đối nhưng giờ thì anh cũng nghe theo tôi. Tôi nói với bố mẹ chồng rằng tôi đang mang bầu nên thuê gần cơ quan cho tiện đi lại. Tôi biết ông bà không hài lòng nhưng tôi nghĩ chỉ có cách như vậy tôi mới có được những phút thanh thản, yên bình.
Giờ thì tôi đã ra ở riêng, rời xa căn biệt thự rộng lớn mà bố mẹ chồng trao tặng nhưng bỗng dưng tôi lại có chút băn khoăn, không biết tôi làm như vậy có đúng không và chuyện này có làm cho chồng cũng như bố mẹ chồng hiểu sai về tôi? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Người Đưa Tin
Xa nhà nửa năm để rồi bật khóc khi nhìn thấy bát cơm đang ăn dở của vợ
Tôi về đến nhà thấy vợ đang ăn dở bát cơm, sau quay sang cho con bú. Nhìn bát cơm của vợ chỉ vẻn vẹn 3 miếng thịt nấu khô quay quắt, tôi xót xa vô cùng. Thấy tôi cô ấy khóc nức nở: "Anh về rồi đấy à, em nhớ anh quá".
Bố tôi mất cách đây 5 năm, từ đó mẹ tôi suy sụp hẳn. Nhà có mỗi tôi là con trai nên được xem là trụ cột trong gia đình. Mẹ chăm sóc tôi rất chu đáo, bà yêu thương tôi hơn tất cả nên có lẽ vì vậy mà sau này khi tôi đã lấy vợ bà sợ phải san sẻ tình cảm của tôi cho cô ấy.
Ngày tôi đưa vợ về ra mắt, mẹ tôi mặt tối sầm lại chứ không vui vẻ như tôi nghĩ. Bà lặng lẽ dọn cơm rồi hỏi em đủ điều. Vợ tôi là người biết điều, kể từ khi yêu đến khi cưới chưa 1 lần em khiến tôi thấy buồn lòng. Em nhu mỳ và hiền lành biết đối nhân xử thế nên tôi tin em sẽ yêu thương và đối xử tốt với mẹ tôi.
Tối hôm ấy tôi hỏi ý kiến mẹ, mẹ bảo hạnh phúc của tôi thì tùy tôi quyết định, mẹ chỉ buồn vì khi con lấy vợ bố không còn nữa. Mẹ ôm tôi khóc, tôi thương mẹ rất nhiều.
(Ảnh minh họa)
Ngày em về làm vợ tôi, tôi để ý chưa 1 lần em cãi lời mẹ lời chồng. Mẹ tôi khó tính, tôi biết chứ, vì thế mà đêm nào tôi cũng ôm em vỗ về bảo lỡ mẹ có làm gì quá thì em đừng giận. Em gật đầu ôm tôi vào lòng.
Mẹ tôi vốn là người có thể tiết kiệm khoản nào chứ ăn uống mẹ không hề tiết kiệm. Mẹ quan niệm có ăn ngon thì mới có sức mà làm việc nên tôi chẳng lo khoản vợ sẽ bị thiếu chất hay gầy gò khi sống ở nhà chồng.
Ngày vợ có bầu, em khóc nhiều vì buồn khi phải xa tôi. Tôi là dân xây dựng nay đây, mai đó ít khi ở nhà. Tôi thương cô ấy nhiều lắm nhưng vì hoàn cảnh nên đành chấp nhận.
Đợt đó tôi đang đi làm thì mẹ thông báo vợ đã sinh con, cô ấy sinh sơm hơn dự định nửa tháng. Tôi cuống cuồng xin nghỉ việc để về nhà, tôi về mà không báo trước. Nhưng có lẽ cũng nhờ vậy mà tôi mới chứng kiến được cảnh đau lòng ấy. Tôi về đến nhà thấy vợ đang ăn dở bát cơm, sau quay sang cho con bú. Nhìn bát cơm của vợ chỉ vẻn vẹn 3 miếng thịt nấu kho quay quắt. Tôi ôm lấy vợ:
- Anh về rồi đây, vất vả cho em quá.
Vợ bất ngờ khi thấy tôi, cô ấy ôm tôi khóc nức nở:
- Ông xã về rồi à! Em nhớ anh quá.
- Anh biết, anh biết mà. Bà xã của anh giỏi quá, mẹ cu Bin của anh giỏi quá. Anh thương mẹ con nhiều lắm.
Tôi lau nước mắt cho vợ:
- Mẹ đâu em.
-Chắc mẹ đi qua nhà hàng xóm chơi, em cũng không biết nữa.
- Sao em lại ăn thế này? Ăn thế sao đủ chất cho con.
Vợ tôi cúi đầu xuống:
- Mẹ bảo, chỉ cần ăn vậy thôi. Với lại tại em mới sinh nên phải kiêng kỵ.
Tôi nghe mà xót xa. Tôi xuống bếp định nấu cho vợ mấy món ngon ngon. Nhưng khi dở vung nồi ra tôi chết trân khi thấy rất nhiều thức ăn ngon trong đó. Tôi lặng người đi:
- Sao nhiều thức ăn ngon vậy mà mẹ chỉ cho vợ ăn mấy miếng thịt khô khốc vậy nhỉ?
(Ảnh minh họa)
Tôi quan niệm rằng cứ ăn đủ chất cho con nó mạnh khỏe chứ càng kiêng khem thì con lại suy dinh dưỡng. Tôi quay lại phòng thấy vợ đang ngồi giặt đồ. Tôi bảo cô ấy:
- Em vừa sinh, sao lại động tay vào mấy việc đó. Em lên nằm đi cứ để anh.
Vợ tủi thân đi vào.
Tôi không biết làm gì chỉ biết ôm vợ vào lòng, mắt tôi cũng rớm nước. Có lẽ mẹ tôi già rồi nên khó tính với em, có lẽ vợ tôi đã chịu nhiều thiệt thòi lắm. Tôi không dám trách mẹ, nhưng tôi thấy có lỗi với vợ con rất nhiều. Tôi xin nghỉ hẳn 2 tháng để ở nhà cơm nước và giặt giũ cho vợ. Tôi sắm thêm máy giặt cho mẹ và vợ đỡ mệt. Đêm đêm, vợ thức chăm con mà tôi xót lòng. Đời phụ nữ thật khổ, hi sinh quá nhiều, thiệt thòi cũng quá nhiều.
Theo Một Thế Giới
Vợ vừa khoe ảnh mới trên Facebook, chồng vội vã vượt 400 km về để... Anh chỉ kịp nhờ cậu bạn đi cùng chuyến công tác báo lại cho công ty là anh phải về nhà có việc gấp, rồi mượn luôn xe máy của chị nấu ăn ở đó vượt 400 km về nhà ngay trong đêm. Hải và vợ vừa mới làm đám cưới vào dịp trước Tết. Ăn Tết xong anh lại phải đi công...