Vội vã sống thử với người khác sau khi chia tay bạn trai
Để trả thù tình cũ, vừa chia tay xong, Hiền ngay lập tức chuyển tới ở với người đàn ông khác.
Với bất kì ai yêu thương thật lòng, khi tình yêu đó không thể đi tới đích, đứt chỉ giữa đường, cảm giác đau khổ là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, đối diện với nỗi đau đó như thế nào dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Có một số người cứng rắn, mạnh mẽ nên đã nhanh chóng đứng lên sau khi tình yêu và tìm được hạnh phúc mới cho mình. Nhưng cũng có một số người, đặc biệt là những bạn trẻ thì họ lại dễ đánh mất mình trước nỗi đau thất tình. Từ đó những hậu quả khôn lường xảy ra:
Vừa chia tay bạn trai, dọn đến sống thử với người khác
Hiền và bạn trai đã sống với nhau từ năm thứ 4 đại học. Việc “sống thử” thời gian đầu mang đến cho đôi bạn trẻ nhiều cảm giác thú vị. Nhưng dần dần, sau khi đi làm, áp lực công việc nhiều hơn, thời gian mặn nồng dành cho nhau không còn nhiều nữa, hai bên bắt đầu cảm thấy khó chịu với những trách nhiệm phải gánh vác từ một cuộc sống không hôn thú. Dần dần hai bên bắt đầu tranh cãi, thậm chí nghi ngờ, đánh cãi chửi nhau…
Không chịu được cảnh bạn trai thường xuyên cáu gắt, lười làm… Hiền quyết định chia tay người yêu. Ngay sau khi chấm dứt với bạn trai, Hiền chuyển đến sống thử với một anh chàng khác. Anh chàng này vốn đã theo đuổi Hiền từ lâu, nhưng vì lúc đó Hiền có bạn trai rồi nên tình cảm không thể tiếp tục. Cay cú vì bạn trai cũ không biết chiều chuộng mình, Hiền ngay lập tức chuyển đến ở với anh mới này để chứng minh cho người cũ thấy: “Không có anh, tôi vẫn có hàng tá người yêu thương, theo đuổi”
Để trả thù tình cũ, vừa chia tay xong, Hiền ngay lập tức chuyển tới ở với người đàn ông khác. (Ảnh minh họa)
Một lịch sử lại lặp lại như cuộc tình cũ. Nhưng chỉ vài tháng sau, Hiền bắt đầu bị bạn trai mới hạch sách, sai khiến đủ điều. Hiền chẳng những phải làm đủ mọi việc nhà mà còn phải cung phụng tiền nong để lo cho cuộc sống của hai người. Bạn trai mới của Hiền nắm được thóp nên đa ra sức hành hạ cô. Không chịu nổi, một lần nữa Hiền lại phải “khăn gói ra đi” trong nỗi đau đớn và tủi nhục ê chề. Hiền thấy mình đã quá sai lầm khi vôi vã sau cuộc tình đầu chỉ vì tính hiếu thắng.
Thiệt hại tiền của vì “đập phá” sau khi chia tay
Đức yêu Ngọc hơn 3 năm, ai cũng khen mối tình này đẹp và cầu chúc cho hai bạn đi tới được cái đích cuối cùng. Nhưng vì cả hai bằng tuổi, xảy ra nhiều mâu thuẫn không thể giải quyết được nên cuối cùng đã đường ai nấy đi. Ngọc chấm dứt tất cả vì chê Đức trẻ con, chưa chững chạc. Mặc dù Đức ra sức níu kéo nhưng Ngọc vẫn không chấp nhận. Không còn cách nào khác Đức đành phải chấp nhận mọi chuyện.
Hôm chia tay, Đức cay cú mời bạn bè đi ăn nhậu, hát hò, chơi thâu đêm suốt sáng. Đức cố gắng chứng tỏ mình không hề đau buồn trước việc bạn gái ra chia tay. Anh chàng chẳng những mời bạn bè tới dự mà còn gọi rất nhiều các cô gái đến. Cuộc vui diễn ra tới sáng với rượu, đồ ăn ngập ngụa…
Video đang HOT
Ăn chơi đập phá sau khi chia tay để quên đi nỗi buồn (Ảnh minh họa)
Gần 4 giờ sáng cuộc vui mới tàn nhưng đó cũng là lúc Đức chết điếng người khi nghe chủ quán thông báo chi phí của cuộc ăn chơi đó. Là một sinh viên mới ra trường, số tiền kiếm được chẳng đáng bao nhiêu, giờ đây bỗng nhiên phải chi trả một khoản quá lớn, Đức không biết xoay đâu ra tiền. Cực chẳng đã, Đức đành phải mang chiếc máy tính cá nhân và xe máy đi cắm lấy tiền thanh toán.
Cuộc vui đó thành mối họa với Đức. Xe máy và máy tính là phương tiện để làm việc, kiếm tiền, giờ đây chỉ trong 1 đêm anh chàng “nướng” cả vào những thú vui chơi, phè phỡn chỉ để giải quyết nỗi buồn sau khi thất tình. Về nhìn thấy cha mẹ già ở quê vất vả kiếm tiền tích cóp cho mình bao năm qua, Đức lại cảm thấy có lỗi vô cùng. Chỉ vì một phút giây nông nổi mà Đức đã gây ra những tổn thất quá lớn.
Nghiện ma túy vì chia tay bạn trai
Nếu như tổn thất của Đức về vật chất thì với cô gái 23 tuổi tên Linh, sự tổn thất ấy còn khổ hơn nhiều. Ở độ tuổi trẻ trung, các bạn đang ra trường, tìm công việc thì Linh phải vào trại cai nghiện. Tất cả cũng chỉ vì một cuộc tình ra đi mà Linh đẩy đời mình vào bi kịch.
Linh vốn là cô gái con nhà lành, ở quê lên thành phố học tập. Linh đem lòng yêu Trường – anh chàng con nhà giàu, lắm tiền. Linh cũng mơ mộng mình có một mối tình “hoàng tử, lọ lem” với Trường. Tuy nhiên, chỉ khoảng hơn 1 năm, cuộc tình ấy nhanh chóng tan vỡ. Vừa mới chia tay xong, Trường đã có ngay cho mình một em “hot girl” sành điệu, xinh xắn.
Chia tay bạn trai, tự đẩy cuộc đời vào con đường nghiện ngập (Ảnh minh họa)
Đau đớn vì bị bạn trai chê quê mùa rồi phản bội, Linh bắt đầu giao du với đám bạn chơi bời. Cô cũng tập tành đi bar, đi vũ trường nhảy nhót. Thế rồi trong một lần nghe bạn bè “gạ gẫm” “thử một lần cho biết”, Linh dính vào ma túy. Cô gái nông thôn suy nghĩ ngây thơ rằng “một lần không nghiện được”, tội gì không thử cho biết cảm giác “phiêu”, quên đi nỗi đau. Nhưng cũng chỉ vì một lần như vậy mà cuối cùng đời Linh chìm vào những tháng ngày nghiện ngập.
Còn trẻ, chưa kiếm ra tiền, Linh lại rơi vào cơn mê ma túy, cô gái trẻ vật vạ để kiếm tiền đáp ứng nhu cầu dùng thuốc. Sau khoảng vài tháng làm chân “người vận chuyển”, cuối cùng Linh bị bắt đi tù, đi cai nghiện… Cuộc đời Linh rẽ sang một con đường hoàn toàn khác. Chỉ vì một cuộc tình không đâu mà cuối cùng Linh đã hủy hoại tương lai không chỉ của mình mà còn của bố mẹ, của gia đình…
Theo Khampha
Trong chuyện này, làm sao có thể trách mẹ?
Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: "Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên".
Tôi nói rằng tôi không mơ giàu có mà chỉ muốn anh được thỏa chí bay nhảy và cuộc sống gia đình đỡ chật vật hơn. "Còn cái chuyện lên thành phố thì sau này tính vì em quen sống ở đây rồi, trên đó ồn ào lắm". Tôi nói để anh đỡ lo chớ thật ra ai cũng bảo tôi chồng đâu thì vợ đó mới chắc ăn vì ở thành phố mọi thứ không đơn giản, nhất là đàn ông, không có vợ con bên cạnh, họ rất dễ sa ngã. "Nhớ là không được lo lắng bậy bạ nghe chưa. Anh chỉ có một mình em thôi"- anh ôm hôn tôi trước khi đi.
Anh lên thành phố hùn hạp với bạn bè mua bán phế liệu; được hơn 2 thành thì lập cơ sở gia công cơ khí. Có lẽ ông trời thương tình, cộng với tính tình chăm chỉ của anh nên chỉ 5 năm sau anh đã kiếm được 5 cây vàng mua miếng đất ở Bình Chánh cất căn nhà nhỏ. Khi nghe anh nói tôi rất mừng vì có nhà rồi, anh sẽ đỡ vất vả; hơn nữa có nhà rồi thì ngày vợ chồng sum hợp cũng không còn xa nữa.
Có lần mẹ chồng tôi bảo: "Hay là con dọn lên ở với nó, để mẹ về Cà Mau với con út chớ vợ một nơi, chồng một ngã như vầy, mẹ thấy không được". Ý mẹ tôi nói chuyện con cái vì cưới nhau như vậy là đã được hơn 8 năm mà tôi vẫn chưa sinh cho mẹ thằng cháu nội. Đâu phải tôi không muốn có con mà vì thời gian đầu mới cưới còn nghèo quá nên vợ chồng kiêng cữ; còn kể từ khi anh đi Sài Gòn thì mỗi tháng anh về một lần rồi đi, tôi cũng van vái trời phật phù hộ cho tôi có một đứa con để hủ hỉ cho vui cửa, vui nhà nhưng mãi vẫn không thấy.
Cho đến một lần cách đây chưa lâu, anh gọi điện nói rằng anh bị bệnh nên không về được. Anh bảo tôi đừng lo, tiền chi tiêu trong tháng của hai mẹ con, anh đã bỏ vô thẻ cho tôi đầy đủ. Tự dưng tôi muốn khóc. Cái mà tôi cần là hơi ấm của một người chồng chứ đâu phải những đồng tiền vô tri mà tháng tháng anh gởi vào tài khoản cho tôi? Anh đâu biết rằng, tôi không hề đụng đến những đồng tiền đó. Lương giáo viên của tôi cộng với thu nhập từ tiệm tạp hóa của mẹ, hai mẹ con chi xài tằn tiện thì cũng đã đủ.
Thế nhưng bà tổ trưởng không lầm, chỉ có tôi lầm. Nhà đó đúng là có một người tên Tuấn, đúng là họ có hai vợ chồng và đúng là vợ anh ta vừa đẻ... (ảnh minh họa)
"Tháng này thằng Tuấn không về hả con?"- tối thứ bảy, mẹ tôi đột ngột hỏi. Tôi cứ tưởng mẹ quên, ra là mẹ vẫn nhớ. "Dạ, ảnh bệnh rồi mẹ"- tôi nói để bà đừng trông. Không ngờ bà bảo tôi: "Vậy thì con phải lên coi nó bị làm sao". Bà giục tôi đi Sài Gòn. Thú thật nghe nói là tôi đã sợ. Tôi xem tivi thấy trên đó đủ thứ phức tạp thì rất sợ. Hơn nữa đường đi nước bước tôi đâu có biết, lỡ mà đi lạc thì không biết làm sao? "Đường đi trong miệng mình, cứ hỏi người ta thì ra hết"- mẹ tôi gắt.
Tôi biết bà nóng ruột con trai nên mới như vậy chớ trước nay lúc nào bà cũng nhẹ nhàng với tôi. "Dạ, để con đi thăm ảnh, mẹ đừng lo, mẹ ngủ đi". Tôi trấn an bà trong khi cả đêm tôi gần như không ngủ được. Tôi cũng không dám gọi cho Tuấn vì biết tính anh, một khi anh đã nói không được làm thì không được cãi lời.
Sáng sớm, tôi đón xe đi Sài Gòn. Lên tới Bến xe miền Tây thì đã 11 trưa. Tôi đưa địa chỉ cho một anh xe ôm nhờ anh chở đi. Anh ta săm soi tờ giấy rồi lắc đầu: "Ghi vầy ông nội tui tìm cũng hỏng ra nói chi tui". Nhưng có lẽ thấy vẻ mặt thất vọng của tôi, anh ta tội nghiệp nên lại nói: "Thôi thì để tôi chở cô đi tìm nhưng nói trước là tôi coi đồng hồ để tính tiền đó nghen".
Đúng là cái địa chỉ mà Tuấn nói và tôi ghi lại chẳng tồn tại trên đời này. Nó là một khu nhà xây dựng trái phép, chẳng có số nhà, cũng không có tên đường. Tôi nói với anh xe ôm: "Thôi, anh để tôi đi hỏi từng nhà, thế nào cũng kiếm được". Anh xe ôm có vẻ ái ngại cho tôi: "Lỡ cô kiếm không ra thì sao?". Tôi bảo anh đừng lo, kiếm không được tôi sẽ đón xe ra bến xe để về quê. Anh chỉ lấy 50 ngàn tiền xe dù phải mất cả buổi trưa chở tôi đi vòng vòng.
Cuối cùng rồi tôi cũng tìm được nơi cần tìm. Đó là nhờ tôi nhanh trí, kiếm nhà tổ trưởng dân phố để hỏi. Nhưng bà tổ trưởng cũng nghĩ nát nước mới nhớ ra: "À, nhớ rồi, hai vợ chồng ông này ở tuốt luốt trong hẻm. Nghe đâu vợ mới đẻ. Cháu là em ổng hả? Dưới quê mới lên hả?". Tôi nghe vậy thì tin chắc rằng bà tổ trưởng đã nhầm lẫn, thế nhưng đã lỡ nhờ người ta dắt đi tìm, thôi thì cứ đến rồi cảm ơn và đi chỗ khác cũng không sao.
Thế nhưng bà tổ trưởng không lầm, chỉ có tôi lầm. Nhà đó đúng là có một người tên Tuấn, đúng là họ có hai vợ chồng và đúng là vợ anh ta vừa đẻ... Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt hốt hoảng của anh lúc đó. Anh đứng như trời trồng, miệng há hốc. Tôi cũng vậy. Nhưng rồi chính tôi lại người giải vây cho anh. Tôi cố nén để đừng khóc: "Anh hai, mẹ nghe nói anh bệnh nên bảo em lên coi anh sao rồi".
Bà tổ trưởng tươi cười: "Thôi, ở chơi với anh chị nghen, dì về đây".
Tôi chết sững nhìn chồng mình. Ra lý do anh không về là đây. Tôi nhìn vào buồng, nơi có tiếng con nít khóc oe oe rồi lại nhìn anh. "Ra là vậy!". Tôi chỉ nói được có bấy nhiêu rồi quay lưng bỏ chạy. Anh đuổi theo kéo tôi lại: "Nghe anh nói, chuyện dài dòng lắm, không phải như em nghĩ đâu". Tôi hất tay anh ra: "Tôi không muốn nghe".
Tôi chạy như bị ma đuổi khỏi ngôi nhà không số, không có tên đường ấy. Đất trời như đổ sụp dưới chân. Đầu óc tôi quay cuồng.
Hôm đó tôi về tới nhà đã 11 giờ đêm. Mẹ chồng tôi vẫn còn thức chờ. Nghe tiếng kêu cửa, bà lật đật chạy ra: "Nó sao rồi con? Vô tắm rửa rồi ăn cơm. Để mẹ hâm đồ ăn". Thấy mẹ luýnh quýnh, tôi thương bà đến nghẹn lời: "Ảnh chỉ bị cảm sơ sơ thôi mẹ". Rồi tôi vào phòng tắm. Dường như sức chịu đựng của tôi chỉ đến đó. Tôi ngồi sụp xuống, ôm mặt bật khóc.
Giờ thì mẹ tôi đã biết. Bà nằm vùi mấy ngày. Bà khóc và xin lỗi tôi vì "con dại cái mang" nhưng trong chuyện này, tôi làm sao có thể trách mẹ? Nếu có trách là trách chồng tôi, anh đã không giữ được lòng mình, không giữ vẹn chữ thủy chung như đã từng thề thốt. Anh gọi điện về nói rằng, anh không dám về để gặp tôi, gặp mẹ. Anh nói do hoàn cảnh đưa đẩy chứ anh vẫn một dạ với tôi...
Thế nhưng giờ đây niềm tin trong tôi đã sụp đổ. Những tháng ngày trước mặt, tôi không biết phải làm sao với cuộc hôn nhân đã rạn vỡ của mình. Tôi phải buông bỏ để anh đi với người đàn bà kia hay là giành giật, níu kéo một con người đã không còn trọn vẹn thuộc về mình?
Theo VNE
30 tuổi, nhà anh chê tôi già, khó có con Lấy chồng, đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ đó là chuyện quan trọng, cần phải làm ngay lập tức. Vì bước sang cái tuổi 30, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang vô độ. Tôi không biết mình nên làm gì, yêu ai và phải bước đi như thế nào. Nếu như không lấy chồng, tôi chỉ có nước đi...