Vội vã lấy vợ tôi đã phải trả giá đắt
Nếu bạn gái cũ có một tâm hồn yêu thương người khác thì cô vợ tôi thâm thúy, chửi chồng, ích kỷ, lẳng lơ, nhà cửa có hai vợ chồng mà bừa bộn, suốt ngày tôi phải dọn.
Tôi 30 tuổi, quê ở Bình Định. Thời năm nhất đại học, tôi quen và yêu em vì học chung khối Đại học quốc gia, học chung một khóa học quốc phòng. Em bằng tuổi tôi, quê ở thành phố Buôn Ma Thuột, là một cô gái thành thị trong gia đình khá giả, nét đẹp không có gì xuất sắc nhưng vì biết ăn diện nên trông khá dễ thương, học lại rất giỏi, bề ngoài tỏ vẻ ương ngạnh nhưng biết yêu thương và sống vì người khác. Còn tôi, gia đình cũng không khá, chẳng cao to đẹp trai, đi chiếc xe đạp cà tàng mua lại chỉ 200 ngàn (em đi xe ga đắt tiền). Em chẳng ngại điều gì cả, yêu tôi rất chân thành, thích được ngồi sau xe tôi, hai đứa đạp xe quanh sân trường mỗi chiều.
Thời gian đầu yêu nhau, chúng tôi ít khi gặp vì em dành thời gian cho việc học còn tôi phải đi dạy thêm, chỉ gặp nhau vào ngày cuối tuần. Mỗi lần đi chơi, em chỉ đòi đi ăn mấy quán sinh viên rẻ vì biết tôi không có nhiều tiền, mặc dù tôi biết em không ăn nổi mấy thứ đó trừ vài thứ ăn vặt em thích. Tôi biết vì ở ký túc xá em không ăn được cơm sinh viên, toàn gọi đồ ăn từ bên ngoài giao tới hoặc nhờ bạn bè mua vào. Còn khi nào muốn đi chỗ sang trọng hơn với tôi, em sẽ khéo léo giành trả tiền. Thỉnh thoảng, tôi sẽ chở em đi mua sắm, em toàn mua đồ đắt tiền, cả tiền triệu (mua bằng tiền của em). Có lần, tôi chở em đi mua một cây son, hỏi bao nhiêu em nói gần triệu bạc. Tôi đã tỏ thái độ với em, tiền mua son với giày bằng cả tiền một tháng của tôi. Tôi mỉa mai em là người không biết tiết của, sống chỉ biết bên ngoài, sống hoang phí. Chúng tôi chia tay được vài hôm rồi quay lại.
Mỗi kỳ học, em nhận học bổng, để dành số tiền đó mua một phần quà cho ba mẹ, còn lại mua quần áo, sữa cho tôi. Tôi vì sĩ diện nên không thích, thế là cãi nhau, chia tay vài ngày. Nhiều lúc chúng tôi chia tay vì khi cáu giận em buông lời nói quá đáng. Vậy mà mối tình cũng trải qua bao nhiêu năm, giận hờn nhiều nhưng bao nhiêu kỷ niệm hạnh phúc đong đầy. Sau khi tốt nghiệp, tôi dắt em về quê ra mắt, ba mẹ không thích em, bảo em ăn diện, nhà xa quá. Dù vậy, chúng tôi vẫn duy trì được tình cảm. Lúc này, tôi đã đi làm, lương không cao nhưng đủ trang trải, có thể dắt em đi ăn uống, du lịch gần Sài Gòn.
Em vẫn không chịu đi làm sau một năm tốt nghiệp mặc dù tốt nghiệp thủ khoa, lại được rất nhiều nơi mời về làm. Tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, hay bực bội em, cũng không hiểu tại sao em như vậy, bởi em vốn là cô gái cầu tiến. Dù không đi làm nhưng em vẫn nhận làm tư vấn viên cho một trung tâm ngoại ngữ của người quen, đủ để trang trải tiền phòng và sinh hoạt ăn uống, tiền dư ra tý lại mua sắm. Tôi rất ghét vì em chẳng biết tiết kiệm gì cả. Cộng thêm việc, hàng tháng lương tiêu xài không không dư ra đồng nào, tôi đã nghĩ yêu thế này thật tốn kém.
Cũng trong khoảng thời gian này, ba mẹ hối thúc chuyện cưới vợ nhưng không được cưới em. Rồi tôi được giới thiệu quen một một cô gái cùng quê, công việc ổn định, giản dị và chịu khó. Sau đó tôi chia tay với lý do tốt cho em. Mấy ngày đầu chia tay, em liên tục nhắn tin níu kéo, sau một tuần như vậy tôi vẫn kiên quyết chia tay. Vô tình em bắt gặp tôi tay trong tay với cô gái mới, em không còn liên lạc gì nữa. Sau đó, tôi cưới cô gái kia làm vợ nhưng mọi thứ không tốt đẹp như những gì tôi nghĩ. Nếu em có tính ngang ngạnh, hay bực bội quát tháo thì cô vợ của tôi nhỏ nhẹ lắm. Nếu em có một tâm hồn yêu thương người khác thì sau vẻ nhẹ nhàng cô vợ tôi là một phụ nữ thâm thúy, chửi chồng, ích kỷ, lẳng lơ, nhà cửa có hai vợ chồng mà bừa bộn, cơm nước bữa có bữa không, suốt ngày tôi phải dọn. Tôi bị cắm sừng mặc dù rất chăm lo cho vợ, thế là ly hôn sau một năm cưới.
Cách đây một tháng, tôi vô tình gặp em trong một trung tâm thương mại, em sang trọng và không xì tin như trước, đẹp hơn, lạnh lùng hơn, tôi chỉ dám đứng nhìn từ xa. Gặp lại một người quen chung, tôi biết em đang làm cho một tập đoàn đa quốc gia, cảm thấy mừng thầm cho em. Tôi cũng biết được sự thật, khoảng thời gian em không đi làm sau khi tốt nghiệp là vì sức khỏe không tốt, bác sĩ bảo không được làm việc gì, hạn chế suy nghĩ nhiều để dưỡng bệnh, tôi đã quá vô tâm. Tôi cũng biết, từ ngày chia tay tới giờ, đã mấy năm rồi em không yêu ai. Như bạn tôi kể, mặc dù rất nhiều người thương và ngỏ ý nhưng em đã từ chối, trở nên bất cần với đàn ông.
Tôi nhớ ngày xưa em đã bảo, 25 tuổi em sẽ lấy chồng, 26 tuổi sẽ sinh con, em sẽ có một gia đình hạnh phúc, nhất định là vậy. Giờ em đã 30, tôi cảm thấy tội lỗi vì đã cướp mất niềm tin của một người phụ nữ về một người đàn ông. Tôi thấy bản thân mình hèn hạ, ích kỷ. Ngay cả nói lời xin lỗi em, tôi cảm thấy không xứng đáng. Những ngày này, tôi chỉ biết chìm đắm trong cơn say, biết phải làm gì để trả lại niềm vui, niềm tin yêu và hạnh phúc cho em? Tôi phải làm sao khi chẳng dám đối mặt với em. Tôi cảm thấy những gì mình nhận sau khi phản bội em là chưa đủ. Tôi phải làm sao đây, bản thân chẳng xứng là một người đàn ông.
Video đang HOT
Theo iBlog
Sởn gai ốc mỗi khi nhìn chậu hoa hồng em chồng tặng
Tôi vứt đi thì lại thành chuyện lớn mà để lại thì nó như vết dao cứa vào da thịt tôi mỗi ngày.
Cho đến bây giờ, khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi vẫn còn đang trong tâm trạng hết sức hoang mang và lo lắng dù sự việc đã xảy ra 1 tuần.
Tôi vừa kết thúc kỳ trăng mật, vừa trở về nhà ngày đầu tiên. Như người khác, đây sẽ là khoảng thời gian đẹp đẽ, tươi mới hứng thú nhất nhưng với tôi thì ngập tràn nỗi lo lắng đến mất ăn, mất ngủ.
Cả tôi và chồng đều sinh ra và lớn lên ở Hà Giang. Nhà anh chỉ cách nhà tôi có vài thửa ruộng, bố mẹ anh đều chơi thân thiết với bố mẹ tôi, hai gia đình coi nhau như họ hàng.
Tuy vậy, vì anh hơn tôi đến 8 tuổi, lại đi học xa nhà từ nhỏ nên tôi và anh gần như không biết gì về nhau. Tôi gần như chỉ biết anh qua câu chuyện của người em trai anh, người kém tôi 1 tuổi nhưng rất hay chơi cùng tôi thuở nhỏ.
Thế rồi khi tôi rời mảnh đất nghèo khó để về Hà Nội học đại học, tôi gặp lại anh trong hội đồng hương. Anh lúc này đã đi làm với công việc rất tốt nên khi thấy tôi còn chân ướt chân ráo về thị thành anh đã xin số điện thoại và nhiệt tình giúp đỡ.
Ảnh minh họa
Tình yêu nảy nở từ bao giờ không hay, chỉ biết khi yêu anh tôi đã nỗ lực học tập và làm việc để tìm cách trụ lại Thủ đô. Vì là đồng hương, lại hiểu hết gia thế của nhau, nên tình yêu của chúng tôi êm đềm và đẹp.
Anh chăm chút tôi từng chút, dạy cho tôi từng kỹ năng sống và chia sẻ với tôi mọi cảm xúc vui buồn. Còn tôi yêu anh như hơi thở của mình, chưa từng có một phút tôi rung động trước các chàng trai đang theo đuổi khác.
Thế rồi 4 năm sau đó, cả gia đình anh và tôi cùng chuyển về Hà Nội sinh sống. Còn tôi và anh thì tổ chức đám cưới sau khi tôi đã đứng chân trong một công ty liên doanh, anh cũng đã sắm được một căn nhà tập thể sát cạnh căn nhà của bố mẹ anh.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong niềm vui trọn vẹn của gia đình hai bên. Tuy nhiên, niềm vui ấy đã vội tắt ngay vào buổi chiều hôm tôi về nhà chồng.
Hôm đó, sau khi từ nhà hàng tổ chức tiệc trở về nhà, khi tôi đang sửa soạn, dọn dẹp ở phòng khách thì thấy em chồng bước vào nhà trên tay là một chậu cây hoa hồng rất đẹp. Cậu bảo tặng chị chậu hoa hồng làm quà cưới.
Tôi đã rất vui và mời cậu em ngồi vào bàn uống nước. Nhưng lạ thay khi vừa ngồi vào bàn cậu em đã nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi tôi rằng có còn nhớ cây hoa hồng thuở nhỏ không.
Sau đó, cậu em kể lại từng chi tiết vụ việc năm xưa khi còn thơ dại, (lúc đó tôi chừng 7 tuổi gì đó), tôi đã chấp nhận cởi quần áo chơi trò vợ chồng với một anh ở trong xóm theo đề nghị của anh này. Đổi lại, tôi sẽ được anh nhổ cho một cây hồng trắng trong vườn nhà anh để mang về nhà trồng. Hồi bé tôi có hứng thú đặc biệt với việc trồng hoa hồng.
Sự việc này sau đó được tất cả lũ trẻ con trong xóm biết, hiển nhiên em chồng tôi lúc đó cũng biết. Lúc đó, tôi đã phải xấu hổ suốt nhiều ngày và tôi đã phải hy sinh nhiều món đồ chơi hòng bịt miệng lũ bạn trong xóm.
Trong suốt nhiều năm tuổi thơ sau đó, tôi đã ân hận về việc này và mang theo những nỗi lo vô hình. Tôi lo tôi không còn là con gái, tôi lo sau này không lấy nổi chồng.
Ảnh minh họa
Tuy nhiên, sự việc đã qua nhiều năm, chúng tôi cũng lớn lên và chuyện năm xưa dần trôi vào quên lãng. Thú thực, sau này khi học hành và hiểu biết nhiều, tôi thực sự nghĩ đây chỉ là tai nạn của trẻ nhỏ nên quẳng hẳn nó vào một miền ký ức xa xôi. Tôi thậm chí chẳng còn nhớ đến nó nữa và hiển nhiên tôi chưa từng một lần nói với chồng tôi về sự cố này.
Vậy mà không ngờ em chồng tôi lại nhớ. Không chỉ nhắc lại chuyện cũ, cậu em chồng còn buông rất nhiều lời đe dọa tôi như 'Giờ chị mà còn đổi chác kiểu này nữa thì em không để yên đâu nhé', 'Em sẽ nói lại toàn bộ sự việc kia cho anh ấy biết nếu thấy chị còn lẳng lơ như thế nữa nhé'... Cậu em chỉ dừng thóa mạ tôi khi chồng tôi từ bên nhà bố mẹ trở về.
Nghe em chồng nói mà tôi như rụng rời chân tay. Trời ơi, sao cái chuyện thơ bé đến bản thân tôi còn không nhớ mà cậu ấy lại nhớ và mang ra uy hiếp tinh thần tôi vậy chứ?
Bảy tuổi với một đứa trẻ đâu có biết thế nào là phẩm giá của phụ nữ, nào có biết gì là thứ quý giá của đàn bà, cũng chẳng thể nào hiểu lẳng lơ là gì. Thế nào sao tôi lại bị quy chụp như vậy chứ?
Giờ đây, cứ mỗi lần nhìn thấy chậu hoa hồng là tôi lại thấy sởn gai ốc khi nghĩ đến ý nghĩ thâm độc kia của cậu em trai chồng. Tôi vứt đi thì lại thành chuyện lớn mà để lại thì nó như vết dao cứa vào da thịt tôi mỗi ngày.
Mới cưới chồng được hơn 1 tuần mà tôi thấy mỏi mệt, phức tạp quá khi mà ngày nào cũng thấy cậu em chồng từ bên nhà qua nhà tôi hỏi han, chuyện trò với vợ chồng tôi.
Tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ và giấu kín chuyện với chồng. Tôi không muốn gây ra bất kỳ xáo trộn nào trong những ngày mới về chung sống nhưng tôi băn khoăn vô cùng chẳng nhẽ tôi giấu kín chuyện này cả đời sao? Tôi có nên nói thẳng mọi chuyện với chồng và nên nói vào thời điểm nào? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Afamily
Ngậm đắng nuốt cay chịu nhục đi "đổ vỏ" cho chồng Sự việc xảy ra khiến tôi vô cùng choáng váng, nhưng thật may tôi vẫn đủ tỉnh táo và lý trí để nhìn rõ vẫn đề, nếu không gia đình tôi chắc đã tan vỡ. Ngày trước khi chúng tôi tổ chức lễ cưới, tôi đã nói với chồng. Sau này về chung sống với nhau, mọi lỗi lầm tôi đều có thể...