Vội vã học cách giữ chồng sau cơn ác mộng đêm đó
Yên vị trong vòng tay Hưng rồi mà tim Liên vẫn còn loạn nhịp, nỗi đ.au đ.ớn từ trong cơn ác mộng vẫn còn phảng phất đâu đó quanh Liên, rất thật.
Mới kết hôn được hơn một năm nhưng Hưng đã khiến Liên phải buông hai từ “thất vọng”. Khi yêu sao Hưng lãng mạn, ngọt ngào thế. Kết hôn rồi, Hưng như trở thành con người khác hẳn. Ham chơi, lười biếng, phải đợi Liên nhắc nhở chứ không chịu tự giác làm việc nhà. Mà nếu có làm cũng chỉ làm cho có lệ, rồi phàn nàn, kêu ca đủ điều. Bây giờ chưa có con, Liên đã bận tối mắt tối mũi, không biết sau này con cái vào rồi, chắc Liên chẳng có lúc nào mở mắt ra nữa. Nhiều lúc Liên chỉ muốn bỏ quách Hưng cho rảnh nợ. Rồi suy đi tính lại, Hưng chẳng có tật xấu gì nhiều ngoài cái tính mải chơi và lười biếng, ít ra vẫn còn hơn khối kẻ làm chồng khác. Nhưng sự việc lần này xảy ra đã khiến Liên thay đổi suy nghĩ.
Hôm đó Liên thấy mệt trong người, gọi điện cho Hưng tới đón nhưng lại nói không tới được. Ly do đưa ra vô cùng hợp lý: công việc bận. Liên đành lủi thủi ra đón taxi về nhà. Nào ngờ vừa bước chân ra khỏi công ty, cảnh tượng Liên gặp trước mắt khiến cô choáng váng. Ngồi sau xe Hưng là một cô nàng vô cùng xinh đẹp, nóng bỏng. Cô ta còn ôm eo Hưng rất tình tứ. Dự cảm không lành trỗi dậy, Liên lập tức lên xe bám theo.
Mắt Liên tối xầm lại khi cả hai dừng xe trước cửa nhà nghỉ. Không còn nghi ngờ gì nữa. Hưng đã n.goại t.ình , đã phản bội lại tình yêu của Liên mất rồi. Nhưng đã tới đây rồi, Liên nhất định phải khiến cho hai kẻ kia mất mặt vì đã dám khiến Liên bị tổn thương. Thời buổi đồng t.iền có sức mạnh vô song. Liên đã hối lộ tay bảo vệ và nhân viên nhà nghỉ để họ đưa cho Liên địa chị căn phòng mà Hưng vừa thuê. Không chỉ có Liên mà đám nhân viên nhà nghỉ cũng háo hức với màn đ.ánh g.hen kinh điển sắp có.
Đ.au đ.ớn, uất hận, Liên lao nhanh ra đường mà không biết rằng có một chiếc ô tô đang tiến tới và rầm… (Ảnh minh họa)
Liên điềm nhiên gõ cửa phòng Hưng trong vai trò nhân viên đưa đồ. Đẩy mạnh cánh cửa phòng, cảnh tượng trước mắt khiến Liên như muốn nổ tung, cũng như trái tim nàng lúc này, vụn vỡ thành trăm mảnh. Hưng chỉ quấn ngang người chiếc khăn tắm, còn trên giường, ả kia đã ngả ngớn với chiếc váy ngủ mỏng tang trên người. Sự xuất hiện của Liên chẳng làm Hưng bất ngờ mà ngược lại:
- Ai cho phép cô rình mò tôi hả. Về nhà ngay, đừng có ở đây phá đám tôi. Cô nhìn nàng ấy đi mà học tập. Phải dịu dàng, nhỏ nhẹ như thế mới đáng yêu chứ. Ai như cô suốt ngày kêu ca, phàn nàn, nhì nhèo khiến tôi điếc cả tai. Vì cô nhiều lời nên tôi mới đi n.goại t.ình đấy!
Liên cứ ngỡ mình vào đây để đ.ánh g.hen nhưng những lời Hưng nói lại khiến Liên bị cứng họng. Hưng phũ phàng đẩy Liên ra ngoài cửa mặc cho Liên gào khóc. Đ.au đ.ớn, uất hận, Liên lao nhanh ra đường mà không biết rằng có một chiếc ô tô đang tiến tới và rầm…
Liên thấy người đau ê ẩm, mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm dưới đất, trong phòng ngủ của vợ chồng cô. Tiếng Hưng khiến Liên giật mình:
- Nửa đêm nửa hôm, giường có không nằm, lại lăn xuống đất. Điên hết chỗ nói. Còn không nhanh leo lên đây để ôm đi ngủ cái coi.
Lúc này Liên mới hoàn hồn. Thì ra vừa rồi chỉ là cơn ác mộng. Nhưng cơn ác mộng này thật sự khiến Liên sợ mất mật. Yên vị trong vòng tay Hưng rồi mà tim Liên vẫn còn loạn nhịp, nỗi đ.au đ.ớn từ trong cơn ác mộng vẫn còn phảng phất đâu đó quanh Liên, rất thật.
Video đang HOT
Qua cơn ác mộng này Liên mới biết Liên vẫn còn yêu Hưng nhiều lắm, và sợ mất Hưng biết chừng nào. Liên tự nhủ phải kiềm chế tính nóng giận của mình nhiều hơn, để ý tới Hưng nhiều hơn, chứ cứ dăm ba bữa lại gây sự cãi nhau thì chẳng chóng thì chầy giấc mơ ấy cũng thành sự thật. Mang theo quyết tâm sắt đá ấy, Liên mỉm cười dần dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay yên bình của Hưng.
Theo Motthegioi
Khi bạn vội vã…
Hai cha con nhà nọ sinh sống bằng nghề làm nông trên một mảnh đất nhỏ ở miền quê. Mỗi năm, họ lại đ.ánh xe bò nhiều đợt lên thành phố gần đó để bán rau quả, những thứ họ tự tay trồng.
Hai cha con hầu như chẳng có đ.iểm gì giống nhau. Người cha luôn bình tâm trước mọi việc, còn người con trai thì lúc nào cũng vội vàng.
Một buổi sớm tinh mơ nọ, hai cha con thức dậy, chất hàng lên chiếc xe bò để bắt đầu một cuộc hành trình dài như mọi khi. Anh con trai tính trong đầu rằng nếu họ đi với tốc độ nhanh hơn và không nghỉ qua đêm, chỉ sáng sớm hôm sau họ sẽ tới được chợ. Thế là anh dùng cây liên tục thúc con bò, hối nó bước mau hơn.
- Từ từ thôi, con ạ! - người cha bảo - Từ tốn sẽ giúp con sống lâu hơn đấy.
- Nhưng nếu chúng ta đến chợ sớm hơn những người khác, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội bán hàng giá cao hơn - anh con trai cãi.
Người cha không đáp. Ông kéo sụp chiếc nón xuống che mặt và ngủ tại chỗ ngồi của mình. Thấy thế anh con trai càng bực mình và khó chịu, anh cố thúc con bò đi nhanh hơn nữa.
Bốn giờ sau, họ đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ. Người cha thức giấc, mỉm cười và nói:
- Tới nhà chú con rồi. Chúng ta ghé vào hỏi thăm chú ấy một tiếng.
- Nhưng chúng ta đã trễ mất gần một giờ rồi. Con trai ông càu nhàu.
- Trễ thêm vài phút nữa cũng chẳng sao. Chú và bố có mấy khi gặp được nhau đâu. - Người cha chậm rãi đáp. Rồi họ dừng lại và ghé vào ngôi nhà.
Chàng trai trẻ càng sốt ruột tức tối khi thấy cha và chú ngồi huyên thuyên cười nói. Gần một tiếng sau, hai cha con anh từ giã chú và anh tiếp tục lên đường. Lúc này, đến phiên người cha cầm lái. Khi đến một ngã ba, người cha quẹo xe sang phải:
- Đường bên tay trái ngắn hơn mà bố - người con nói.
- Bố biết, nhưng đường bên tay phải đẹp hơn nhiều.
- Chẳng lẽ bố không biết quí thời giờ à? Chàng trai trẻ mất kiên nhẫn.
- Ồ bố quí thời giờ lắm chứ! Chính vì thế bố mới muốn ngắm nhìn cảnh đẹp và tận hưởng trọn vẹn mỗi giây phút.
Con đường mà người cha đi có nhiều khúc uốn quanh, băng xuyên qua những đồng cỏ chật hẹp mọc đầy hoa dại và có cả một dòng suối mát trong chảy dọc theo - thế nhưng người con trai đã để lỡ mất dịp ngắm nhìn phong cảnh đẹp ấy. Anh ngồi nhấp nhỏm bên trong xe, lòng bồn chồn và hết sức lo lắng vì sợ đến trễ. Anh cũng không nhận thấy rằng hoàng hôn hôm ấy mới đẹp làm sao.
Trời sập tối, hai cha con đến một nơi trông như một khu vườn khổng lồ đầy hương sắc. Người cha khoan khoái hít thở hương thơm làm xao xuyến lòng người của những bông hoa, lắng nghe tiếng suối róc rách và đỗ xe lại.
- Chúng ta sẽ ngủ lại đây - ông thở dài.
- Từ giờ về sau con không bao giờ đi cùng với bố nữa - anh con trai tức tối nói - Bố thì chỉ thích ngắm hoàng hôn và xem hoa hơn là kiếm tiền!
- Tại sao lại không như thế chứ, đó chẳng phải là những điều đẹp nhất mà từ trước đến giờ con vẫn nói đấy sao?
Vài phút sau, ông thiếp vào giấc ngủ. Trong khi con trai ông nhìn mãi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, mong cho đêm chóng qua. Đêm như dài vô tận và người con trai chẳng hề chợp mắt.
Trước lúc mặt trời mọc, chàng trai trẻ nhanh chóng đ.ánh thức cha anh dậy. Họ lại tiếp tục đi. Sau khi đi được khoảng một dặm, tình cờ họ gặp một người nông dân đang cố kéo chiếc xe ra khỏi một vũng lầy.
- Chúng ta giúp ông ấy một tay đi nào - người cha già thì thầm
- Để mất thêm thời gian nữa à? - Chàng trai như muốn nổi đóa lên.
- Con bớt căng thẳng một chút đi, có thể chính con cũng sẽ bị kẹt vào một vũng lầy nào đó. Chúng ta nên giúp đỡ người khác khi họ cần - đừng quên điều đó con ạ!
Anh con trai quay đi mà trong lòng hết sức tức giận.
Khi họ giúp người nông dân kia kéo được chiếc xe khỏi chỗ lầy thì đã gần 8 giờ sáng. Đột nhiên, có một ánh sáng hết sức lớn lóe lên như muốn tách đôi bầu trời ra. Sau đó là một âm thanh nghe như tiếng sấm. Ở xa phía bên kia ngọn đồi, bầu trời trở nên tối đen.
- Chắc là trong thành phố có mưa dông lớn. Người cha đoán.
- Nếu chúng ta nhanh chân hơn, có lẽ giờ này chúng ta đã bán gần hết hàng rồi. - Người con lầm bầm.
- Bình tĩnh đi...con sẽ sống lâu hơn, và con sẽ tận hưởng cuộc sống được nhiều hơn - ông già nhẹ nhàng khuyên nhủ con mình.
Khi hai cha con đến được ngọn đồi mà trông xuống sẽ thấy toàn cảnh thành phố, trời đã xế chiều. Họ dừng lại và nhìn xuống phía bên dưới một lúc lâu. Không ai nói với nhau một lời nào. Cuối cùng, chàng trai trẻ đặt tay lên vai cha anh rồi nói:
- Con đã hiểu những lời bố nói rồi.
Họ quay chiếc xe lại và bắt đầu trở về nhà, rời xa thành phố có tên Hiroshima trong cái ngày khủng khiếp ấy.
Theo Guu
17 t.uổi…con không biết sinh nhật mẹ Con cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ trở thành một người vô tâm giữa dòng đời vội vã trôi, nhưng rồi con nhận ra 17 năm qua con không biết sinh nhật mẹ là vào ngày tháng nào... -Mẹ, cho con xin t.iền đi mua quà tặng sinh nhật bạn đi mẹ! 17 năm qua con cũng không nhớ nổi bao nhiêu...