Với tôi, người thứ 3 hoàn toàn không có tội…
Tôi dự định làm xong thủ tục ly hôn sẽ báo với em sau nhưng quá muộn, vợ tôi kịp báo dùm và tìm đến gia đình em làm rùm beng, bạn bè xung quanh ký túc xá đều biết em là “hồ ly tinh”.
Tôi đang là công nhân của một công ty ở TP HCM, đã ly hôn vợ. Tôi từng nghĩ có vợ là toàn tâm toàn ý lo cho vợ con, cặp bồ là chuyện quá xa xỉ, chỉ hợp với các ông nhà giàu lắm tiền nhiều của và bồ của mấy ông đó sẽ là các cô chân dài hám tiền, không ai thật lòng. Công nhân quèn như chúng tôi có người vợ san sẻ là quý hóa lắm chứ đừng nói tới cặp bồ, vậy mà từ khi tôi lấy vợ mọi thứ lại khác. Công việc chúng tôi như nhau vì làm chung công ty, ăn cơm tiệm, ở nhà thuê, tối chỉ về ngủ, nội ngoại ở xa nên trách nhiệm cũng nhẹ nhàng.
Khi vợ sinh, con được về nội chăm nên không hề áp lực hay bận rộn. Đi làm về vợ chồng chở nhau đi dạo, được nghỉ lại về thăm con, mọi thứ tưởng chừng viên mãn. Nhưng không, vợ tôi thường xuyên chửi bới, nhiếc móc, làm gì sai ý là cô ấy chì chiết rằng tôi vô dụng, nếu không lấy tôi giờ cô ấy đã được đại gia nào đó cưới rồi.
Càng ngày tôi càng ngao ngán nên xin nghỉ hẳn ở công ty, theo anh em bạn bè buôn bán hàng lưu động các tỉnh. May mắn công việc thuận lợi nên cũng có kha khá tiền cho vợ. Vậy mà cuộc sống cũng chẳng hạnh phúc hơn, ở nhà thì thôi chứ đi bán hàng là cô ấy liên tục gọi điện, tôi không bắt máy là bị vợ chửi thô tục. Vợ còn đến chỗ tôi lấy hàng chửi bới, bảo rằng họ tìm gái cho tôi nên tôi mới đi theo, những người con gái làm chung thì bị vợ tôi dằn mặt tập thể.
Video đang HOT
Tôi gọi điện về quê nhờ mẹ nói hộ, mẹ tôi khuyên cô ấy làm vợ đừng như vậy, cô ấy không tiếp thu còn hỗn láo với mẹ chồng, đến nước này tôi nhất quyết ly hôn nhưng vợ không đồng ý. Vợ nói khi nghèo khó ai bên cạnh tôi mà giờ có chút tiền lại dở chứng. Thật sự tôi không thể ở chung nữa, quyết định làm đơn ly hôn, quê quán ở xa nên thủ tục quá phức tạp, phải kéo dài thời gian.
Trong lúc này tôi quen một cô sinh viên nghèo, đi làm thêm kiếm tiền học hành, tôi cảm thông và khâm phục rồi dần yêu em lúc nào không hay. Tôi dự định làm xong thủ tục ly hôn sẽ báo với em sau nhưng quá muộn, vợ tôi kịp báo dùm và tìm đến gia đình em làm rùm beng, bạn bè xung quanh ký túc xá đều biết em là “hồ ly tinh”. Em phải tạm nghỉ học, khóc lóc, tôi đã khóc cùng em, cũng nói rõ nỗi khổ của mình nhưng hầu như trong mắt mọi người tôi là kẻ rũ bỏ vợ con còn em là kẻ cướp chồng. Ngày ngày em đều nhận tin nhắn lăng mạ của vợ tôi, gia đình em cũng phải chịu cảnh như thế. Em hiểu và cảm thông cho tôi, tôi mau chóng làm thủ tục ly hôn nhưng vì vợ cũ không chịu nên gần hai năm mới xong.
Giờ chúng tôi sắp cưới nhau rồi, đúng hai năm sau ngày tôi ly hôn chúng tôi mới nên duyên. Tôi muốn gửi lời đến mọi người: Khi tình đã hết thì có hay không có người thứ ba cũng không thể hàn gắn. Người làm vợ đừng trách người thứ ba, hãy xem lại bản thân mình trước.
Theo Eva
Có bao giờ anh quay trở lại?
Những lúc ấy... anh không cần ở em một tình yêu chân thành mà cần ở em một sự "hi sinh", chiều chuộng, gần gũi...
Vậy là hai tháng đã trôi qua... hai tháng chúng mình chia tay nhau, hai tháng em thức trắng đêm để nhớ đến anh... hai tháng em mong mỏi trời mau sáng để em bắt đầu một ngày dài với những công việc hằng ngày để em có thể thôi không nghĩ đến anh!
Chúng mình đã từng yêu nhau như thế! Đã từng chia sớt cùng nhau bao cay, đắng, ngọt, bùi trong cuộc sống... vậy mà khi chia tay nhau, sao anh lại trở nên lạnh lùng như thế? Chia tay vì chúng mình không hợp nhau hay vì anh không còn yêu em nữa?
Anh đã từng nói với em "Cho anh ba tháng để anh suy nghĩ lại tình cảm của chúng mình" nhưng đã sắp ba tháng trôi qua, dù thỉnh thoảng chúng mình vẫn gặp nhau, vẫn cái ánh mắt của anh, hình ảnh thân thuộc của anh... càng khiến em thương anh nhiều hơn! Nhưng em biết làm sao khi anh không còn muốn nhận sự quan tâm từ em? Anh chỉ muốn tìm cho mình một khoảng lặng riêng... để suy ngẫm lại tình cảm của chúng ta, để xét đoán trái tim mình rằng, anh có còn yêu em nữa không? Em biết anh là một người sống tình cảm, cũng muốn được yêu thương, được chia sẻ... thậm chí, có những lúc anh rất yếu đuối... nhưng tại sao anh lại không chia sẻ cùng em nỗi buồn anh đang ôm mang?
Đã rất nhiều lần em tự hỏi "tại sao?"... nhưng em không đủ can đảm để hỏi anh, cũng có nhiều lần em muốn điện thoại để nghe giọng nói của anh nhưng em cũng không đủ dũng cảm để nhấn phím gọi... và cả những lần lang thang dạo phố một mình, em ghé qua phòng anh, rồi lại bỏ chạy trong sợ hãi... Tại sao em lại phải sống khổ sở như thế này? Em đã bảo sẽ không làm phiền tới anh nữa... Vậy mà...
Em đa từng mong muốn chúng ta quay lại như ngày xưa ấy... (Ảnh minh họa)
Anh đã tìm gặp em nhiều lần sau đó... em cảm thấy rất hạnh phúc mỗi lần anh tìm đến bên em. Nhưng rồi, em chợt nhận ra một điều, trong lúc say anh mới cần đến em! Những lúc ấy... anh không cần ở em một tình yêu chân thành mà cần ở em một sự "hi sinh", chiều chuộng, gần gũi... Nhưng vì yêu anh nên em chấp nhận làm tất cả chỉ mong để anh vui và hạnh phúc. Thế nhưng, sau những lần gần gũi yêu đương bên anh, em lại cảm thấy nỗi đau như đè nặng, bóp nghẹt trái tim em mỗi khi nhớ đến anh, nhớ đến những lúc yêu thương bên anh!
Em không đáng được nhận hạnh phúc hả anh? Hay anh muốn một người con trai khác mang đến hạnh phúc cho em? Anh à! Em không cần ai hết, em chỉ yêu mỗi mình anh mà thôi! Em sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ để có anh, có được tình yêu trọn vẹn nơi anh... Em nghĩ, mình xứng đáng được nhận một tình yêu chân thành, một bến bờ hạnh phúc cùng người em yêu thương nhất! Nhưng tại sao... tại sao anh lại nhẫn tâm nỡ bỏ em ra đi như thế?
Em đã từng hi vọng rất nhiều ở anh, từng mong muốn chúng ta quay lại như ngày xưa ấy, em lại được ở bên anh, cùng anh dạo chơi ở những con phố, cùng xây dựng một hạnh phúc lâu dài... nhưng em đã hi vọng quá nhiều để rồi em thực sự thất vọng khi không có anh bên cạnh cuộc đời mình!
Anh à! Có bao giờ anh trở lại không anh? Em biết câu trả lời sẽ là không nhưng sao em vẫn muốn nghe được câu trả lời ấy từ anh. Em muốn anh nói với em những câu nói lạnh lùng, phũ phàng để em có thể quên anh và tìm cho mình một bến đậu mới... và em có thể mỉm cười chúc phúc cho anh hạnh phúc bên người phụ nữa khác. Anh sẽ không bao giờ trở lại phải không anh? Và em biết chắc chắn một điều rằng, chúng ta sẽ không thể nào trở lại bên nhau như ngày xưa ấy, sẽ không còn những giây phút bình yên bên nhau, không còn nắm tay nhau đi dạo dưới những con phố Hà Nội... Thế là hết rồi, phải không anh?
Lời cuối cho anh... chúc anh luôn bình an, hạnh phúc trên con đường mà anh đã lựa chọn! Nếu có một lần gặp lại nhau, hãy cứ coi nhau như những người bạn cũ, anh nhé!
Theo VNE
Mối tình đầu ngọt ngào Tôi không nhơ ro hôm đo la ngay nao, luc đo la mây giơ, vi qua bât ngơ ma, vân la noi chuyên binh thương vơi anh như moi ngay bỗng tôi nhận được ba chư "anh yêu em"... Một buổi chiều buồn tôi lang thang trên mạng, vao phong chat va quen anh. Sau những câu hỏi làm quen xa giao, tôi...