Với mẹ chồng, tôi chỉ là đứa con dâu nham hiểm
Dù tôi có cố gắng đến đâu, thì trong mắt mẹ chồng tôi cũng chỉ là đứa con dâu “Khác máu tanh lòng”…
Gửi chị Oanh!
Đọc tâm sự của chị tôi rất cảm thông với nỗi buồn của chị, bởi tôi cũng chẳng khác gì chị, cũng làm dâu một người mẹ chồng khó tính và đa nghi. Tôi rất buồn, bởi dù cố gắng đến đâu thì trong mắt mẹ chồng tôi cũng vẫn chỉ là một người phụ nữ khốn nạn, tồi tệ và thâm độc.
Trong mắt mẹ chồng, tôi chỉ là một người phụ nữ độc ác, nham hiểm (Ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng năm 2006, đến nay đã được gần 10 năm. Biết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vô cùng phức tạp, mẹ chồng tôi lại là một người phụ nữ vô cùng khó tính, nên 10 năm qua tôi luôn cố gắng để mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không trở nên căng thẳng. Đi làm xa, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn điện thoại về quê hỏi thăm sức khỏe bố mẹ chồng. Ngày lễ Tết, giỗ chạp tôi vẫn về quê chồng, quà cáp và cố gắng hòa nhập cùng gia đình nhà chồng, nấu những bữa ăn ngon và cố tạo ra không khí gia đình vui vẻ.
Những ngày 8/3; 20/10 tôi vẫn mua quà tặng mẹ chồng khi là đồ trang sức, mảnh vải may quần áo và thi thoảng vẫn gửi biếu ông bà tiền. Đồ đạc trong nhà thiếu cái gì là tôi vẫn chủ động mua sắm mang về để bố mẹ chồng dùng.
Họ hàng nhà chồng, từ người thường xuyên gặp tôi đến những người chỉ gặp tôi một vài lần ai cũng nói tôi là người sống biết điều, biết trước biết sau và đối xử có hiếu với bố mẹ chồng. Chồng tôi cũng rất tự hào về đức tính này của vợ và anh ấy chưa bao giờ phàn nàn tôi điều gì, nhưng còn mẹ chồng tôi bà không bao giờ thừa nhận chuyện đó.
Tôi không cần lời khen từ mẹ chồng, tôi làm tất cả những việc này cũng không phải để nhận về lời khen, mà chỉ làm theo lương tâm của mình, lương tâm của một con người, cũng chỉ mong một ngày mẹ chồng hiểu được tình cảm của tôi dành cho bà, để bà hiểu rằng bà không sinh ra tôi, nhưng sinh ra chồng tôi và tôi cũng sẽ yêu thương và có trách nhiệm với bà. Nhưng tôi đã thất vọng, dù tôi có cố gắng đến đâu thì trong mắt mẹ chồng tôi cũng chỉ là một đứa con dâu khác máu tanh lòng, một con người khốn nạn và lúc nào cũng tìm cách hại bà mà thôi.
Video đang HOT
Lúc nào bà cũng nghĩ tôi và bà khác máu tanh lòng, chẳng có máu mủ gì với nhau nên sau này bà có chết đi “Chắc gì tôi đã khóc thương bà”.
Nhớ lần tôi sinh cháu đầu tiên, sinh được hơn một tháng thì tôi về nhà chồng chơi. Một hôm tôi nấu cháo buổi sáng mang một bát lên mời mẹ chồng, vừa cầm bát cháo trên tay mẹ chồng tôi vừa hỏi “có để thuốc độc gì vào đây không thế”. Tôi chẳng hiểu mẹ chồng nói gì và hỏi lại “Mẹ bảo gì cơ ạ” thì bà lại nhắc lại “Cô có cho thuốc độc vào bát cháo cho tôi ăn không thế”. Tôi chết điếng người vì câu hỏi của bà. Lẽ nào, bà lại nghĩ tôi là một người phụ nữ độc ác như vậy sao!
Từ lần đấy, tôi cảm thấy sợ mẹ chồng và sợ tính đa nghi của bà, nhưng vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là cố gắng càng ít tiếp xúc, ít va chạm càng tốt nên ở nhà chồng được vài ngày thì tôi nói với chồng cho tôi đi về nhà trọ.
Những năm sau đó, vợ chồng tôi cố gắng làm nụng, mua được nhà, khi tôi sinh đứa thứ 2 mẹ chồng lại lên với tôi vài ngày. Tôi cứ nghĩ, bao nhiêu năm tôi về làm dâu bà, chắc hẳn bà sẽ hiểu được tôi phần nào và sẽ không có những phát ngôn như lần trước. Vậy mà suy nghĩ của bà về tôi vẫn chẳng hề thay đổi, lúc nào bà cũng nghĩ tôi muốn hại cho bà chết.
Hôm bà ốm, tôi mua thuốc cho bà uống, tôi nói với bà rằng bác sĩ dặn uống 2 viên nhưng bà nghi ngờ tôi bảo bà uống để hại bà nên không chịu mà cứ nói đi nói lại thuốc này chỉ uống một viên sao lại bảo bà uống hai viên, quá liều thì sao, rồi bà không uống bà chạy ra hiệu thuốc hỏi lại rồi mới dám uống.
Tôi cảm thấy thất vọng vì mẹ chồng, thất vọng vì dù tôi có cố gắng đến đâu đi nữa thì với mẹ chồng tôi cũng chỉ là đứa con dâu khác máu tanh lòng mà thôi!
Theo Đất Việt
Choáng váng vì cô em chồng và chiếc bẫy nham hiểm
Đã vậy, em chồng còn chỉ tay vào tôi và đổ thêm dầu vào lửa: "Em nói với anh rồi mà anh không tin, giờ anh bị cắm sừng anh sáng mắt ra chưa?".
Tôi thật sự ngỡ ngàng không hiểu vì sao cô em chồng này lại ghét mình đến vậy. (Ảnh minh họa)
Tôi với Nga đã từng học chung thời cấp ba. Hai đứa ở cùng khu phố lại chung lớp nhưng thật lòng tôi và Nga không phải là những người bạn thân. Nga khá xinh, nhà lại có điều kiện vì thế cô ấy hay tự kiêu và ảo tưởng về chính mình. Vì mải mê chơi bời cùng đám con trai và theo đuổi Nam nên thành tích của Nga bị sụt giảm.
Cô giáo sợ Nga không tốt nghiệp lớp 12 được nên bảo tôi kèm cặp cô ấy học. Tôi rất ngại khi phải gặp gỡ Nga thường xuyên, bởi ai cũng biết Nam đang theo đuổi tôi. Tôi tìm cách từ chối dạy Nga nhưng cô giáo chủ nhiệm không đồng ý. Vì thế mà tôi đến nhà Nga học nhóm.
Ngày ấy, cứ mỗi lần học xong, anh của Nga đều đưa tôi về. Anh tên Minh, hơn tôi 3 tuổi, đang là sinh viên năm thứ 3 đại học. Trái ngược với Nga, anh là người hiền lành, chững chạc. Tốt nghiệp cấp 3, tôi thi đậu cùng trường với anh Minh, còn Nga thì trượt và không theo học nữa. Lên đại học, tôi và anh bắt đầu hẹn hò.
Chúng tôi yêu nhau hơn 5 năm, khi tôi tốt nghiệp ra trường và xin được việc làm thì chúng tôi cưới. Cuộc sống sau hôn nhân của tôi khá hạnh phúc. Nhưng người luôn gây khó dễ cho tôi lại là cô em chồng - bạn học là Nga. Thật lòng tôi không thể hiểu được lí do vì sao như vậy. Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ quý trọng tôi vì ít ra ngày trước tôi với cô ấy từng quen biết, tôi cũng đã từng giúp đỡ Nga rất nhiệt tình trong học tập.
Tôi còn nhớ rất rõ bữa cơm đầu tiên khi tôi làm dâu nhà anh. Đó là buổi tối sau một ngày mệt mỏi vì tiệc cưới. Ngồi trong bàn ăn em chồng nói những câu rất khó chịu: "Cuộc đời cũng lạ, một bước lên mây, biết có ngon lành gì không mà lại được nâng niu trân trọng". Rồi lại vòi vĩnh yêu cầu mẹ phải mua chiếc vòng tay giống hệt tôi. Nga nói đó là thứ mà cô mơ ước lâu rồi mà chưa được. Sao cả nhà lại không dành cho cô chút tình cảm nào mà lại dành cho người xa lạ.
Sau khi đi trăng mật về, vợ chồng tôi mua quà về cho Nga. Nga mở ra trước mặt cả nhà rồi lớn giọng nói với vẻ khinh bỉ: "Nghĩ sao mà cho tôi mặc cái thứ hàng rẻ tiền này?". Nói xong Nga vứt ngay cái váy xuống sàn nhà. Đó không phải là thứ rẻ tiền, tôi và anh phải đi mấy shop thời trang mới chọn được. Chồng tôi giận tái mặt, anh nói không mặt thì để anh đem vứt, rồi anh vứt thật.
Những ngày sau đó, Nga ghét tôi ra mặt. Không khi nào Nga chào hỏi hay mỉm cười gì với tôi hết. Hôm sinh nhật của mình, khi cả nhà đã ngồi vào bàn ăn thì Nga mới về. Cô ấy nói muốn cho tôi một sự bất ngờ. Tôi thấy làm lạ khi không hiểu Nga định làm gì. Cho tới khi Nga mang một tấm hình khổ lớn để trên bàn khiến tôi chết điếng. Trong ảnh là hình Nam khoác vai tôi, hai đứa cười rất tươi. Tôi nhớ đây là tấm ảnh chụp chung với một nhóm bạn vào cuối năm lớp 12. Hiển nhiên rằng 6 người khác đã bị Nga cắt đi, chỉ lấy mỗi tôi và Nam.
Vì tấm hình này mà không khí gia đình mất đi vẻ ấm cúng ban đầu. Tôi phải giải thích rất nhiều, lục tìm lại album ảnh ngày xưa để mọi người biết rằng trong ảnh còn có người khác. Nhưng bữa tiệc sinh nhật cũng chấm dứt một cách nhàm chán.
Vậy mà hôm sau, Nga còn gặp riêng tôi rồi mỉa mai: "Để xem khi nào thì cô mới bị lột mặt nạ". Tôi thật sự ngỡ ngàng không hiểu vì sao cô em chồng này lại ghét mình đến vậy.
Tuần trước, Nga còn chơi tôi một vố đau đớn hơn, khiến hôn nhân của tôi lâm vào tình cảnh tan vỡ. Hôm đó Nga gọi điện bảo tôi ra quán cà phê gần công ty, Nga có việc muốn nói. Tôi hỏi thì Nga bảo đến đó khắc biết.
Tưởng Nga có chuyện quan trọng cần nói, hết giờ làm tôi vội đến chỗ hẹn, gọi ly sinh tố rồi ngồi đợi. Ngồi một lúc thì tôi thấy Nam vào quán. Nam nhìn thấy tôi nên tươi cười chào hỏi. Giờ chúng tôi coi nhau như bạn bè, tuy ít đi lại nhưng gặp nhau không đến mức coi như không quen. Nam còn đang hỏi tôi sao ngồi đây một mình thì thình lình chồng tôi xuất hiện.
Tôi đắng họng, mặc cho tôi có nói gì cũng chẳng ai chịu tin. Tôi đứng khóc nức nở giữa nhà. (Ảnh minh họa)
Anh không để tôi nói lời nào mà giận dữ gầm gừ rằng thật không ngờ tôi lại phản bội lòng tin của anh, hẹn hò với người yêu cũ. Anh còn chán nản than thở rằng anh đã đặt nhầm niềm tin vào tôi...Tôi và Nam càng giải thích anh càng giận và không muốn nghe. Đã vậy Nga đến từ lúc nào, đổ thêm dầu vào lửa: "Em nói với anh rồi mà anh không tin, giờ anh bị cắm sừng anh sáng mắt ra chưa". Tôi chỉ muốn nhào tới tát vào mặt cô em chồng nham hiểm của mình.
Về nhà, Nga kể lại chuyện cho mẹ chồng tôi nghe, cô ấy nói thêm là chúng tôi hẹn hò nhiều lần rồi. Cô ấy đã nói với anh hai nhưng anh không tin. Tôi không thể nhịn nổi nên nói với cả nhà là chính Nga đã sắp xếp mọi việc. Vậy mà Nga làm ầm lên kêu tôi đặt điều vu khống cho cô ấy. Mẹ chồng tôi hững hờ: "Con đừng có đổ lỗi cho em nó, chị em với nhau nó nói xấu con để làm gì. Chẳng lẽ nhìn anh nó ly hôn nó vui lắm sao?". Tôi đắng họng, mặc cho tôi có nói gì cũng chẳng ai chịu tin. Tôi đứng khóc nức nở giữa nhà. Đã thế, nửa đêm chồng tôi mới về nhà trong say mèm, chẳng cho tôi chạm đến người anh.
Mấy hôm nay, không khí gia đình lạnh băng. Không ai nói với ai lời nào, thật sự tôi rất mệt mỏi. Tôi chán nản vô cùng. Tôi chẳng biết nên làm gì để anh tin tôi đây. Tôi không thể ngờ rằng Nga lại căm thù và ghét tôi đến vậy, không có được tình cảm của Nam lẽ nào lại do tôi? Giờ đây, tôi đã là chị dâu của Nga chứ có phải tôi cướp người yêu của cô ấy đâu? Tôi phải làm gì để giải quyết mâu thuẫn giữa tôi và cô ấy? Tôi nên làm gì để chồng tôi biết sự thật?
Theo Afamily
Bi kịch của cuộc đời làm dâu bắt đầu từ câu nói đầy nham hiểm của mẹ chồng Cô tưởng như mình sắp bật khóc vì câu nói đầy nham hiểm của mẹ chồng: "Cô đừng tưởng cướp được con trai tôi là đắc ý. Tôi sẽ cho cô nếm trải mùi vị đau khổ là như thế nào". Bi kịch cuộc đời làm dâu của mình lại chính thức bắt đầu từ sau câu nói ấy. (Ảnh minh họa) Cô...