“Với em, chồng chỉ là cái áo!”
Nếu đẹp mà rách thì em còn cố vá để mặc, còn đẹp mấy mà mặc không vừa thì em cũng đành cởi mà thanh lý thôi chồng ạ
Gửi chồng, người đàn ông của “công chúng”!
Em biết, khi em huỵch toẹt mọi sự ra đây, chồng hẳn sẽ căm phẫn em lắm! Nhưng chồng ạ, từ ngày chồng mới oe oe cất tiếng khóc chào đời thì em đây đã vào lớp 1 học chữ rồi, vậy nên đừng cố chả treo với em làm gì, cứ để em dạy cho chồng hiểu giá trị thực sự của chồng là gì sau cái lớp hào nhoáng mà em đã tô vẽ cho chồng và làm bao ả đàn bà đang phát cuồng vì chồng, chồng nhé!
Cái ngày mà chồng ra đời thì em đã lon ton vào lớp 1 học chữ…
Cái ngày chúng ta đến với nhau, khi ấy em vừa trải qua một cơn bão lòng giằng xé, yêu một anh – anh ấy lựa chọn sự nghiệp và ra nước ngoài định cư thay vì chọn em. Lúc ấy chồng có mặt bên đời em, như một cậu em trai yêu quý một bà chị già đau khổ. Chồng đã ở bên cạnh em mấy năm, phát đủ tín hiệu để cho em thấy là chồng đang mê em như một người đàn ông yêu một người đàn bà chứ không phải một mối tình kiểu “phi công trẻ lái máy bay bà già” cần nhau hay là một thứ gì đó không tương xứng.
Em thì luôn coi chồng như một người em, người bạn trước khi chúng ta có với nhau một cái hoài thai sau một đêm say rượu. Có con, thì cưới thôi! Dù sao chồng cũng yêu em mấy năm rồi, dù sao chồng cũng rất đáng yêu trong cương vị một người bạn, một người em, dù sao thì em rất yêu trẻ con và em cũng muốn ổn định rồi, bạn bè em bảo “Lấy thằng nào nó yêu mình chứ đừng lấy thằng mình yêu không thì khổ đời”. Thế nên là vì tất cả những cái lẽ ấy, chúng ta mới lấy nhau, chồng nhớ chứ?
Video đang HOT
Lấy nhau, chồng chẳng có gì ngoài một công việc hành chính với mức lương đủ sắm quần áo thật bảnh để đi lượn phố. Chuyện nhà cửa cơm áo gạo tiền một tay em lo sạch. Ngay cả con Mec chồng đang lái hàng ngày cũng đứng tên em, thậm chí xăng em cũng đổ. Tài khoản ngân hàng, em mở cho chồng cái thẻ phụ để khi đi ăn chồng quẹt quẹt cho nó ra dáng người có điều kiện, thay vì lấy thẻ của vợ ra, nhìn nó thật là kì cục!
Từ ngày về làm chồng em, chồng “rũ bùn đứng dậy sáng lòa”, trở thành một người đàn ông thành đạt, chơi chứng khoán có tiếng trong giới. Mà nào ai biết, cái vụ “chứng cổ” ấy là em bảo chồng? Chồng tuổi trẻ tài cao, bóng sáng loáng, ra đường long lanh như thế, cô nào không mê! Em mà không biết cái bộ dạng thật của chồng, em còn mê như điếu đổ ý chứ!
Em mà không biết cái bộ dạng thật của chồng, em còn mê như điếu đổ ý chứ?
Nói ra, thiên hạ sẽ bảo “A, con mẹ máy bay bà già này ngu, hám trai đẹp còn kêu gì?”. Ừ thì em công nhận là em ngu chồng ạ! Em ngu nên em đã nghĩ rằng lấy người mình yêu thì sẽ kiểm soát được mọi vấn đề, lấy chồng dốt nhưng đẹp mã thì con mình cũng đẹp đẽ, còn chuyện thông minh di truyền do gen thì khoa học đã chứng minh là 80% phụ thuộc vào người mẹ nên em yên tâm là em lựa chọn đúng rồi! Ai ngờ, giờ đây con em mới có 6 tháng mà chồng đã cắm cho em ba cái sừng quý hiếm lên đầu thế này, thiên hạ họ dè bỉu em như con mẹ bổi xấu xí chỉ biết đày đọa chồng thế kia, em thấy không ổn chồng ạ!
Nhìn lại chặng đường đời hơn một năm em với chồng đi chung một con đường. Cái cách mà em đã làm hư chồng, đã mặc cho chồng một cái áo quá rộng khiến chồng nghĩ mình là “người của công chúng” giỏi giang, thông thái, phi phàm hơn người, là hình mẫu “chồng nhà người ta” của mọi người đàn bà, em thấy mình ngu thật, không cần thiên hạ phải chửi nữa! Mà nhìn lại mình, em thấy ngày xưa chồng mê em cũng chưa hẳn là vì em giàu em giỏi, mà em cũng là người đàn bà có sắc, ra đường cũng đầy giai thèm nhỏ dãi, chồng đi em với em hoài chồng biết rồi còn gì…Khi ấy, chắc chồng vừa ức vừa nghĩ “ước gì chị ấy là của mình” phải không chồng?
Thói đời, cái gì mình có thì mình không tiếc đâu, lúc mất đi rồi mới thấy đúng là đánh rơi cục vàng. Nhưng mà với riêng em, cái gì đã tiếc thì không bỏ, cái gì đã bỏ thì không tiếc! Với em, chồng chỉ là cái áo! Nếu đẹp mà rách thì em còn cố vá để mặc, còn đẹp mấy mà mặc không vừa thì em cũng đành cởi mà thanh lý thôi chồng ạ!
Nói ra miệng đời bảo em cay nghiệt! Đúng, em cay nghiệt thật! Khi thấy rằng cái tình yêu mà chồng huênh hoang với thiên hạ rằng “tao yêu vợ tao nhất!” với bạn bè chỉ mới hôm qua thôi, hôm nay chồng đã cắm cho em ba cái sừng trên đầu. Em đã kịp rung động lại đâu, em mới chỉ bù đắp cho chồng một chút vật chất cho chồng đẹp đẽ, nào đã kịp yêu thương…Vậy mà, chồng lại thỏa mãn quá nhanh để rồi hôm nay em đành phải nói ra những lời cay nghiệt thế này…
Thôi chồng ạ, thà cay nghiệt mà nó thật còn hơn nó hoa mỹ mà thối nát! Em đã khóa tài khoản phụ của chồng lại rồi, tiền chồng mua sắm cho mấy em bồ, coi như em cho! Còn cái xe vẫn đứng tên em, nhà đứng tên em, em xin phép lấy lại những gì là của em, ngoài chồng! Thiên hạ bảo “chồng có thể là của người ta, nhưng tiền nhất định phải là của mình!”. Em thấm lắm, nên thôi…tiền và con ở lại với em rồi, đơn em cũng đã kí và đưa lên tòa án rồi, chồng về với thương yêu của mình ở ngoài cửa nhà em đi, chồng nhé!
Theo Emdep
Thời gian sẽ xóa mờ nỗi đau trong kí ức
Với tôi những tổn thương tưởng như không có gì bù đắp được sẽ trở nên nhẹ nhàng như cần phải có.
Tôi sinh ra trong một gia đình khó khăn về vật chất và nghèo nàn về tinh thần. Bởi lẽ tôi không được sống bên cạnh ba mẹ và tôi lớn lên không có hơi ấm của tình mẹ-tình cha!
Khi tròn 18 tháng tuổi, tôi đã được đưa về sống với Ngoại để ba mẹ tôi đi làm xa nhà. Ở đây, tôi nhận được tình thương từ Ngoại và các dì như để bù đắp sự thiếu vắng ba mẹ nhưng cuộc sống hối hả này không thể cho một đứa trẻ như tôi được đủ đầy như bạn bè cùng tuổi! Thời gian cứ thế trôi đến năm tôi 5 tuổi ba mẹ về đón tôi lên thành phố ở cùng, với tôi có lẽ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời. Lúc này đây tôi đã tưởng rằng sẽ không phải xa ba mẹ lần nữa nhưng sự thật không như vậy. Sau 2 tháng bỗng dưng gia đình bất hòa, tôi lại được đưa về Ngoại lần nữa, không lâu sau mẹ về sống cùng chúng tôi nhưng ba không về cùng. Vì còn nhỏ nên tôi không biết rằng ba mẹ đã ly hôn!
Khi tôi học hết chương trình lớp 1 mẹ lại xa tôi để chống chọi với cuộc sống ở chốn thị thành. Tôi cứ lớn lên như thế trong tình thương của Ngoại và dần trở nên vô cảm không quan tâm đến sự vắng mặt của ba mẹ, sự thiếu thốn thứ gì đó gọi là "gia đình" nữa!
Ba mẹ có gia đình riêng sau đó 3 năm khi tôi vẫn ở quê. Một thời gian sau mẹ tôi và dượng cũng trở về quê sống. Sau đó 2 năm em trai tôi được sinh ra trong tình thương của mọi người và lúc này có lẽ đối với mẹ không còn vị trí cho tôi vì còn quá nhiều thứ để lo. Tôi không nói ra vì còn quá nhỏ để diễn đạt được những thứ 10 năm rồi không nói ra vả lại khoảng cách giữa tôi và mẹ quá xa. Ngày lại qua ngày đối với tôi điều quan trọng nhất và duy nhất có thể làm được là cố gắng học để tự tìm lại hạnh phúc cho chính mình!
Mặt trời mỗi sớm vẫn mọc và điều ước sẽ đến khi tôi vẫn còn niềm tin (Ảnh minh họa)
Phần ba tôi thì những năm cấp 2 thi thoảng vẫn liên lạc nhưng các cuộc nói chuyện giữa hai cha con thưa dần đến mức tôi thấy khó khăn khi gọi từ "ba" và đến bây giờ tôi không gọi nó cũng gần 4 năm rồi. Gia đình đối với tôi cảm nhận là thứ gì đó xa vời không với tới! Hiện tại tôi sống cùng mẹ cuộc sống không thiếu thốn về mặt vật chất nhưng với tôi chưa bao giờ là đủ cả vì thứ tôi cần là tình cảm! Ba mẹ chưa một lần đặt bánh sinh nhật tôi thậm chí ba tôi không còn nhớ tôi sinh vào tháng mấy nữa! Tôi ước được một lần thôi ba mẹ chở tôi đi học, được ba mẹ chở đi chơi vào dịp lễ tết như bạn bè trang lứa được ăn một bữa cơm có ba có mẹ...tôi lớn lên trong nước mắt và im lặng không có sự ngự trị của tiếng cười nên dù là con gái nhưng tôi sống theo cách riêng của mình lạnh lùng, vô cảm, không muốn chia sẻ cùng ai. Cứ như thế đến năm tôi học 11 những người bạn đã giúp tôi thoát ra khỏi cái vỏ bọc ấy nhưng chỉ là với bạn bè còn với mẹ tôi không thể gần gũi chia sẻ và nói hết suy nghĩ của tôi suốt 18 năm qua.
Có lẽ vì để cảm nhận được tình cảm của người khác dành cho tôi quá khó hay vì đó chính là sự thật rằng từ lâu mẹ đã không còn kiên nhẫn để chờ tôi mở lòng?
Chuẩn bị hành trang vào đại học tôi không có những kỉ niệm về gia đình mang theo như bao người khác, để vững chân bước trên con đường nhiều chông gai thử thách phía trước tôi chỉ có những người bạn luôn đồng hành suốt thời gian qua!
Con người không thể chọn nơi mình sinh ra nhưng có thể chọn cho mình một cách sống, với tôi những tổn thương tưởng như không có gì bù đắp được sẽ trở nên nhẹ nhàng như cần phải có để đứng lên mỗi khi gục ngã và những phút chạnh lòng vì bây giờ tôi không chỉ đi một mình mà còn có những người bạn đi cùng tôi giúp tôi vượt qua tất cả và tin rằng "chỉ có tình bạn là mãi mãi". Hãy cùng nhau hướng về tương lai và đừng rời xa tôi nhé-my friends! Tôi sẽ không ngừng hy vọng đến một ngày nào đó tôi có thể tìm lại được hạnh phúc thực sự, thứ mà tôi muốn có một cách trọn vẹn suốt 18 năm qua ba mẹ không thể mang đến cho tôi! Mặt trời mỗi sớm vẫn mọc và điều ước sẽ đến khi tôi vẫn còn niềm tin.
Theo VNE
Anh giận dữ hủy hôn vì bí mật động trời của tôi Đám cưới không còn khi bí mật của tôi bị phanh phui, khi anh biết sự thật về con người tôi. Tôi và anh yêu nhau đã được 3 năm. Tuy anh chưa hiểu hết về tôi, nhưng anh vẫn yêu tôi và rất tin tưởng tôi. Còn tôi thì luôn có những bí mật với anh. Khi yêu nhau, anh thường nói...