Vợ yêu… đàn bà
Tôi là người may mắn được học hành, có công ăn việc làm, có cuộc sống tương đối ổn định, và tôi tin mình có đủ hiểu biết cần thiết về xã hội, về cuộc sống để ứng xử với người đời.
Đương nhiên, tôi không bao giờ kỳ thị người đồng tính, vì tôi hiểu giới tính không phải là thứ chúng ta có thể lựa chọn. Không có gì là bất thường nếu bạn là gay, là les, hay là ai, vì đó không phải là điều bạn có thể quyết định. Tôi cũng có những bạn bè, khách hàng là gay, là les, có người thân thiết và có người sơ giao, và chúng tôi luôn tôn trọng nhau. Tuy vậy, tôi viết những dòng này với một điều chân thành dành cho những bạn có giới tính thứ ba, tôi mong các bạn một khi đã hiểu rõ giới tính của mình thì đừng bao giờ cố tình kết hôn với người không thuộc giới tính của các bạn, đừng lừa dối và đừng làm khổ họ. Tôi đã kết hôn với một người vợ là người đồng tính mười mấy năm trời. Khi kết thúc cuộc hôn nhân đó, quay nhìn lại quá khứ, tôi luôn thấy hoảng sợ vì mình đã đi qua một chặng đường quá dài trong đau khổ và bế tắc.
Chúng tôi cưới nhau khi còn rất trẻ. Cưới nhau mới vài ba tháng, tôi bất chợt phát hiện ra người vợ mới cưới của mình là người đồng tính qua một vài lá thư và hình ảnh của cô ấy với người bạn gái của cô ấy trước đó cô ấy còn cất giữ. Vì còn trẻ, tôi rất hoảng hốt, vội bỏ đi đến nhà bạn bè tá túc, chưa biết phải đối mặt với việc này ra sao. Nhưng cô ấy đã tìm đến tôi, với lời giải thích rằng đó chỉ là những điều nghịch ngợm khi cô ấy còn trẻ, và mong tôi quay về. Dù sao cuộc hôn nhân của tôi cũng mới bắt đầu. Tôi còn trẻ và còn sĩ diện với người xung quanh. Tôi không muốn phá vỡ tất cả. Vì sự sĩ diện nông nổi đó, tôi đã trượt dài vào một cuộc sống tăm tối, buồn phiền, không có lối thoát mười mấy năm sau..
Dù cuộc sống chăn gối chẳng lấy gì làm mặn nồng, sau mười mấy năm chung sống, chúng tôi cũng có với nhau hai mặt con. Tôi ngày đêm nuôi niềm hy vọng mong manh là cô ấy sẽ quay về toàn tâm cho gia đình, con cái, nhưng cô ấy không dừng lại. Nhiều hôm có việc giữa chừng cần phải về nhà, tôi cũng không dám về, vì biết rằng khi về đột xuất, có thể mình sẽ bắt gặp gì đó. Khi tôi đi công tác mà xong việc sớm hơn dự định, tôi cũng không dám về vì biết chuyện gì đang chờ mình. Có khi cô ấy đi đâu vài ba ngày, tôi không dám hỏi cô ấy đi đâu, vì biết cô ấy sẽ nói dối, và mình sẽ càng khổ tâm hơn. Cô ấy hẹn hò hết người đàn bà này đến người đàn bà khác, có khi về đến nhà với những vết hôn bầm tím trên cổ.
Cô ấy không có việc làm, tất cả kinh tế gia đình là dựa vào tôi. Nhờ may mắn, công việc của tôi cũng thuận tiện, kinh tế đủ lo cho gia đình, nên cô ấy không phải lo lắng gì. Thời trẻ cô ấy cũng không học hành nhiều nên hầu như cũng không có một nghề nghiệp gì rõ ràng. Sau nhiều năm cô ấy gần như đã mất đi kỹ năng làm việc, khó có thể đi tìm việc làm..
Tôi đã trăm ngàn lần nghĩ đến chuyện ly hôn. Tôi đã trăm ngàn lần muốn nói chuyện với cô ấy rằng chúng tôi không thể tiếp tục cuộc sống như thế này mà phải chấm dứt thôi, nhưng tôi không sao làm được. Tôi có hai con và công việc như vậy thì không thể lo cho con cơm nước, đưa đón học hành. Mỗi khi trở về nhà sau một ngày làm việc, thấy con cái đang được cô ấy chăm sóc, cơm nước, lo lắng, tôi không nỡ đề nghị ly hôn vì nghĩ dù sao đi nữa, con cái mình vẫn có thể ổn định được cuộc sống với mẹ của chúng nó. Nếu chúng tôi ly hôn con cái chúng tôi sẽ ra sao. Tôi không thể nuôi nấng và chúng phải ở với mẹ, điều đó khiến tôi đau lòng.
Video đang HOT
Tôi ngậm đắng nuốt cay mỗi khi cô ấy nói ngày mai, hay tuần tới sẽ có “chị bạn” thân đến nhà chơi. Nhìn ánh mắt của cô ấy, tôi hiểu ngay “chị bạn” ấy là gì, nhưng cũng không thể ngăn cấm, làm ầm ĩ nhà cửa, hoặc cãi cọ với cô ấy được. Ở trên công sở tôi luôn đau khổ vì nghĩ hiện tại ở nhà, cô ấy và “chị bạn” sẽ làm gì khi tôi đã đi làm, con đã đi học. Tôi bỏ đi cũng không được vì hết giờ làm việc vẫn phải về nhà. Có lần tôi nói nếu thấy cô ấy đi với người khác nữa thì nhất định sẽ chấm dứt. Cô ấy đi chơi với bồ về thì không nói gì, khi có tôi ở nhà thì ở yên trên lầu không đi xuống. Tôi đi làm về cô ấy vẫn nấu cơm cho tôi ăn, vẫn lo cho con cái. Tôi cũng không thể chạy lên lầu nói cô ấy hãy ra khỏi nhà. Cô ấy không có việc làm, khi ly hôn tôi cũng không biết cô ấy sẽ làm gì để sống. Và con cái của tôi cũng sẽ phải chịu tổn thương. Ngày qua ngày, tôi loay hoay và bất lực trước hoàn cảnh của mình.
Cô ấy không gây lộn, không nói nhiều với tôi, không cãi lại mỗi khi tôi tức giận, vẫn nấu cơm nước, lo cho con, và tiếp tục.. có bồ. Cô ấy ra ngoài với bạn gái của cô ấy hoặc rủ về nhà thường xuyên. Dăm ba lần tôi gắt lên thì lập tức cô ấy lên lầu và ở yên trên đó. Cô ấy không bao giờ chịu đối mặt với tôi. Có hôm biết cô ấy đi hẹn hò, tôi nói em đã đi thì đừng về. Cô ấy đi chán lại về, đứng luôn ngoài cửa. Tôi không mở cửa, ba tiếng đồng hồ sau cô ấy vẫn đứng ngoài cửa, hàng xóm ra vào dòm ngó, tôi cũng đành phải mở cửa cho cô ấy vào. Vào nhà, cô ấy lại yên lặng đi lên lầu và trốn luôn trên đó. Tôi không biết phải làm sao.
Ảnh: Đặng Hồng kỳ
May mắn đến với tôi khi cô ấy cặp bồ với một người quyết liệt muốn cưới cô ta và chung sống công khai. Và người này cũng có kinh tế ổn định, nên cô ấy có thể yên tâm không phải lo tiền bạc. Nhờ vậy, cô ấy chủ động đề nghị ly hôn và tôi cảm thấy mình đã trút xuống vai gánh nặng mà mình đã mang theo bao nhiêu năm dài. Người bạn gái của cô ấy không muốn nuôi trẻ con nên cô ấy để con lại cho tôi nuôi. Các con tôi giờ đã lớn nên cũng không còn quá vất vả nữa. Tôi lập gia đình với người vợ thứ hai, cùng nhau xây dựng gia đình và nuôi dạy con cái, chấm dứt những khổ đau dai dẳng đã qua trong cuộc đời mình.
Mỗi lần nghĩ lại quãng thời gian dài sống với người giới tính thứ 3, tôi không khỏi bàng hoàng trong lòng. Vì thế, tôi mong câu chuyện của tôi sẽ giúp cho những ai nghĩ rằng việc kết hôn với người giới tính thứ 3 và một ngày nào đó có thể thay đổi được họ là sai lầm. Và tôi mong những người đồng tính hãy sống đúng với con người của mình, đừng vì bất cứ mục đích gì mà kết hôn với người không phải đồng tính, điều đấy thật sự rất đáng trách vì sẽ làm khổ nhau rất là nhiều. Và trên hết tất cả, tôi cầu mong cho bất kỳ ai cũng tìm được hạnh phúc đích thực của chính mình.
Theo PNO
Bị xa lánh vì công bố giới tính thật
Một lần, không kiềm chế được cảm xúc, tôi nói ra sự thật và người ấy đã coi tôi như người xa lạ.
Tự bao giờ khi nói đến tình yêu thì mọi người đều ngầm hiểu đó là tình cảm giữa hai người khác phái. Mấy ai mảy may nghĩ đó cũng có thể là tình cảm giữa hai người con trai? Và cũng mấy ai có thể chấp nhận tình cảm như thế.
Tôi sinh ra và lớn lên trên dải đất miền Trung - mảnh đất nhỏ hẹp nhưng phải gánh nặng hai đầu đất nước. Cuộc sống êm đềm trôi qua và tuổi thơ tôi cũng đã gấp lại với những kỷ niệm đẹp, nhường bước cho hành trình mới. Như bao bạn bè cùng trang lứa, tôi ấp ủ cho mình niềm tin, niềm hy vọng và hoài bão cho cuộc sống tương lai. Sau 12 năm học tập, tôi thi đỗ vào Đại học Luật TP HCM và hiện tại thì cũng sắp tốt nghiệp ra trường.
Trong cuộc sống và sinh hoạt hàng ngày, tôi không mấy quan tâm tới chuyện tình cảm nam nữ. Tôi chưa bao giờ biết rung động trước một người con gái. Trái tim chẳng hề thổn thức, bởi lẽ tôi hiểu con tim tôi muốn gì. Những đứa bạn cùng trang lứa với tôi giờ đây đã tìm được cho mình một nửa để yêu và được yêu. Một chút chạnh lòng thoáng qua trong tôi nhưng tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ như tụi nó - bởi lẽ tôi mang dòng máu của thế giới thứ 3.
Dòng máu đó chảy và cho tôi những giấc mơ thầm kín của cuộc đời mình. Đôi lần thoáng nghĩ cho cuộc sống gia đình sắp tới nhưng tôi chỉ thấy ngõ cụt cho đời sống hôn nhân hoặc sống độc thân hoặc lập gia đình để tạo cho mình một bức bình phong!
Tôi yêu đơn phương người bạn thân từ thuở cấp ba. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ tình cảm tôi dành cho người đó chỉ xuất phát từ sự quý mến nhau thôi. Nhưng thời gian trôi qua thì tôi biết rằng tôi đã yêu người ấy. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi chúng tôi đi chơi, nói chuyện. Năm lớp 12, mặc dù tôi tập trung học tập cho các kỳ thi quan trọng, mệt mỏi, căng thẳng nhưng dường như mọi thứ tiêu tan khi chúng tôi đi học cùng nhau. Tôi cố gắng hết sức để giúp đỡ người đó trong học tập.
Cuộc sống mỉm cười với tôi khi cả tôi và người bạn đó cùng thi đỗ vào một trường. Trong ba năm đầu, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Nhưng bây giờ thì mọi thứ đã khác. Người ấy xa tôi và xem tôi như người xa lạ. Bởi trong một lần, không thể kiềm chế được mình, tôi đã nói với người ấy tất cả những gì mà tôi giấu kín bao lâu nay và để rồi hôm nay tôi phải nhận lấy sự xa lánh.
Tôi không dám tin vào sự thật của ngày hôm nay và oán trách bản thân mình. Nếu như không nói ra thì tôi sẽ không mất người ấy hoặc ít nhất thì chúng tôi vẫn là bạn thân như ngày xưa. Hàng ngày được nói chuyện với nhau là cũng đủ làm cho tôi cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp. Nhưng nay còn đâu nữa, một ước muốn nhỏ nhoi mà đối với tôi bây giờ sao quá khó.
Lúc này đêm đã về khuya, Sài thành thật đúng với cái tên mà người ta dành tặng cho nó - thành phố không bao giờ ngủ. Bên ngoài vẫn tiếng xe cộ lưu thông nhưng lòng tôi thì thắt lại. Viết lên đây những dòng tâm sự của mình mà khóe mắt tôi cay và đầy nước. Tôi xót xa cho chính mình và cho những người có hoàn cảnh như tôi, cuộc sống nhiều lúc lắm những trái ngang.
Tôi muốn hét lên với đời: Tại sao tôi lại khổ đau thế, không được sống thật với chính mình, chẳng lẽ những khát khao của tôi không chính đáng? Mấy ai có thể hiểu và cảm thông cho chúng tôi? Giờ đây trong tôi là sự hụt hẫng, là sự tiếc nuối. Người ấy đã xa tôi thật rồi, tôi ước đó chỉ là ác mộng. Tôi không than trách người đã xa tôi mà chỉ trách bản thân mình. Nhưng tôi tin trong cuộc sống này vẫn có những con người đồng cảm cho số phận của tôi, tin vào tình cảm giữa người với người, tin vào phần người đang tồn tại song hành với phần con trong mỗi cá nhân.
Đây không chỉ là tiếng lòng của tôi mà còn là tiếng nói chung của thế giới thứ 3. Hãy cho chúng tôi được bình đẳng trong đối xử. Hãy kéo chúng tôi hòa nhập vào cái xã hội rộng lớn này vì mỗi người sinh ra đều có quyền sống, quyền được mưu cầu hạnh phúc, đây là quyền tự nhiên của con người và không ai có thể chối từ.
Người đồng tính hay không đồng tính đi nữa thì họ cũng là con người và tất nhiên, họ cũng có đầy đủ các quyền tự nhiên này của con người. Trong một xã hội ngày càng văn minh, tiến bộ thì tất cả chúng ta cần có cách nhìn nhận mới, suy nghĩ mới và chắc chắn phải hành động mới nữa. Bởi lẽ đồng tính không phải là một cái tội và không một ai khi sinh ra lại có thể chọn giới tính cho mình được.
Theo VNE
Đừng có kiêu ngạo như vậy Từ hồi ra trường, bạn bè mỗi đứa một nơi, đứa nào cũng bận rộn, tớ và bạn ít có cơ hội gặp gỡ. Khi bạn lập gia đình, lúc ấy công việc của tớ không được thuận lợi, tớ không có điều kiện đi dự đám cưới bạn. Bẵng đi một thời gian, chúng ta gặp lại nhau. Bạn đang có một...