Vợ yêu của anh, hãy giản dị như ngày xưa khi em đến!
“Dĩ nhiên là anh vẫn yêu em, đừng nghĩ rằng anh đã chán ghét em nhé! Nhưng vợ yêu à, đây là những lời anh muốn nói với em từ tận đáy lòng”.
Vợ của anh ngày càng đẹp ra – là người đàn ông có vợ đẹp, lộng lẫy ai cũng phấn khởi, anh cũng thế. Anh mừng vì em vẫn biết chăm chút cho bản thân thật tốt, luôn giữ gìn nhan sắc vì anh, vì gia đình. Thế nhưng, khi em đẹp lên dường như em bớt quan tâm đến gia đình mà tập trung chú ý đến phấn son, quần áo nhiều hơn hẳn. Anh còn nhớ ngày giỗ bố ở quê trời lạnh, dù anh đã nhắc nhở em vẫn mặc chiếc váy dài đến mắt cá, đến lúc làm cỗ cũng không hộ được các chị, các bác trong nhà. Ừ thì hộ hành cũng chỉ là một chuyện, nhà không có người này làm thì còn người kia, nhưng em mặc chiếc váy mỏng quá mà trời thì lạnh, về cảm, viêm họng ho sù sụ mấy ngày liền. Anh khuyên vợ nhớ mặc ấm thì vợ gạt đi: “Anh chẳng biết gì là thời trang cả, mặc thế này mới đẹp. Hay anh muốn vợ mình xấu?”. Không, lúc nào anh cũng muốn vợ mình đẹp, nhưng không vì thế anh muốn em cảm lạnh bởi chạy theo thời trang.
Em hay tủi thân nghĩ rằng nếu không làm đẹp thì những cô gái xinh đẹp khác bên ngoài sẽ “cướp mất trái tim” chồng em. Anh bật cười khi nghe em nói thế. Phải, con gái bây giờ đẹp thật, khác xa vẻ đẹp giản dị ngày trước. Em biết không, trưa nào đi ăn với hội bạn làm cùng công sở, anh cũng bắt gặp hàng tá các cô gái phấn son, xúng xính váy áo, gương mặt của mấy cô phẫu thuật thẩm mĩ trông đơ như tượng sáp. Anh không phủ nhận cái đẹp, nhưng anh thở dài, nghĩ thầm: Vẻ đẹp giản dị của các bà, các mẹ ngày xưa dường như biến mất. Dù cho đó mới chính là vẻ đẹp anh thấy thật gần gũi và thân thương hơn cả. Họ mặc dù không tân kì, nhưng không quá lạm dụng phấn son, nụ cười tự nhiên không chút gượng gạo. Còn bây giờ, nhìn mà thấy sợ, dường như ai cũng giống ai.
Video đang HOT
Em có thể cho rằng anh là ông cụ “khốt- ta- bít”, lẩn thẩn mới thích những điều đã lỗi thời. Vợ ạ, có những giá trị ẩn sâu sau những vẻ đẹp mà chẳng bao giờ “lỗi mốt”. Cũng như anh thèm được thấy em giản dị của ngày em đến. Nhẹ nhàng trong chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans, nhưng nổi bật hơn cả là nụ cười tươi lúc nào cũng nở trên môi, tinh thần hăng hái không ngại khó, sẵn sàng chung tay cùng mọi người làm việc. Em gần gũi với mọi người, dù tóc không nhuộm mà lúc nào cũng buộc gọn sau gáy. Anh thích nhìn em mỗi lúc như thế, đó mới chính là em của anh, chứ đâu phải cứ đẹp, phấn son như vẽ, quần áo thời trang đến nỗi sức khỏe bị ảnh hưởng là anh thích đâu em!
Hãy cứ đẹp xinh em nhé, nhưng hãy giản dị nhẹ nhàng thôi em. Để anh thấy rằng ẩn sâu bên trong em, những giá trị tâm hồn em hiện diện và khiến em đẹp hơn, khiến anh yêu em hơn mỗi ngày. Em cứ là cô vợ giản dị của anh ngày nào, với sự gần gũi trong nụ cười chứ không phải gương mặt đầy son phấn xa lạ, nụ cười kiêu kì gượng gạo em nhé. Em đẹp nhất khi em là chính em…
Theo Congluan
Chiếc ghế xoay
Khi gặp khó khăn, thất bại, tôi đều về nhà chia sẻ với cha. Những câu chuyện tếu táo của ông khiến tôi tìm được sự cân bằng trong tâm hồn.
ảnh minh họa
Nhà có năm chị em. Trong khi các chị lớn xinh đẹp thì tôi có ngoại hình khá kém cỏi. Nét khác rõ rệt với các chị là mũi tôi thấp, hay tấy đỏ khi trời nắng nóng. Tôi luôn mặc cảm vì chiếc mũi đỏ này. Một buổi chiều, năm học lớp 6, tôi trở về nhà, hai hàng nước mắt ngắn dài. Tôi mách cha chuyện các bạn chọc ghẹo tôi là "mũi cà chua". Cha cười khề khà: "không cần trồng cũng có cà chua ăn". Tôi òa khóc lớn hơn, giậm chân thình thịch khi thấy cha không ủng hộ mà còn chọc ghẹo thêm. Cha cười xuề xòa: "Ba đùa đó. Con có cái mũi lớn như ba. Gái giống cha giàu ba họ à nghen". Sau này, tôi biết lúc đó cha phịa ra nhiều điều, nghe xong, tôi thấy được an ủi phần nào. Tôi tin những người có mũi cà chua sẽ có được cuộc sống sung túc, hạnh phúc. Từ đó, tôi không còn mặc cảm vì cái mũi to bự của mình.
Mẹ tôi vốn ít nói, tính lại nóng nảy nên ngay từ nhỏ, các chị em tôi ít ai gần mẹ. Thường có chuyện gì, chúng tôi cũng rù rì tâm sự với cha. Ngày ấy, nhà nghèo, bữa cơm nào cũng quanh đi quẩn lại các món rau, hết luộc đến xào. Để các cô con gái không phải ngán ăn canh rau, cha hài hước: "Giờ chúng ta ăn những món ngon nhé! Món đầu tiên: Gà luộc muối tiêu chanh...; món thứ hai là sườn ram...". Cứ vậy suốt bữa ăn, cha kể một loạt những món ngon. Thấy đứa nào ăn nhanh, cha nhắc nhở: "Mới đưa cái đầu heo ra mà ăn lẹ vậy bây". Nhờ vậy, không khí bữa cơm luôn ấm áp, vui vẻ.
Còn nhớ, khi thi rớt đại học, tôi buồn bã vật vã cả tuần, bỏ ăn bỏ uống, trách bản thân kém cỏi. Cha âm thầm đạp xe hàng chục cây số, lên tận thị xã tìm mua cho tôi một cái ghế nệm, có thể chỉnh xoay tròn được. Cha khệ nệ rinh cái ghế xoay, đặt ở bàn học của tôi, bảo: "Chỉ có giám đốc mới được ngồi ghế xoay. Từ nay, con phải chăm chỉ ngồi vào đó ôn thi đại học để sau này làm giám đốc cho cha mẹ nhờ". Mỗi lần ngồi vào cái ghế, xoay tròn, tôi lại nhớ đến câu nói của cha mà chăm chỉ học tập. Năm sau, tôi thi đậu đại học. Dù bây giờ, tôi vẫn chưa làm được giám đốc như lời cha, nhưng tôi luôn nhớ đến chiếc ghế xoay mà cha mua tặng như một món quà tinh thần đặc biệt.
Năm tháng qua đi, cứ vậy cha luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất của chị em tôi. Mỗi lần gặp chuyện buồn, tôi thường gọi điện về trò chuyện, tâm sự với cha.
Tuổi già, bệnh tật làm cha mệt mỏi, đau đớn, cha không hề cằn nhằn, cau có. Cha không muốn vì bệnh tật của cha mà chúng tôi lo lắng, buồn phiền.
Theo VNE
Say tiền! Tôi kết hôn đã được 7 năm. Trong khoảng thời gian chung sống tôi hiểu được nhiều tính cách của vợ, cả mặt xấu lẫn mặt tốt. Tính xấu lớn nhất của cô ấy có lẽ là sự tiết kiệm, dành dụm, chắt bóp gần như thái quá. ảnh minh họa Lương tôi và cô ấy cộng lại hàng tháng hơn 30 triệu...