Vợ xinh đẹp luôn từ chối gần gũi tôi
Tôi 38 tuổi, lập gia đình gần 10 năm, vợ kém 5 tuổi, có một bé 8 tuổi. Kinh tế gia đình ổn định, có công ty riêng, chi tiêu tương đối thoải mái.
Công ty của tôi có trước khi lấy vợ. Gia đình tôi có nhà riêng ở TP HCM, có xe ôtô, một dãy trọ thu được hơn 10 triệu mỗi tháng, tôi đưa vợ toàn bộ số tiền này. Tiền chợ và sinh hoạt gia đình lấy từ tiền công ty, mỗi tháng 10 triệu. Phát sinh thêm tiền sinh hoạt phí hoặc tiền học thì vợ tôi sẽ lấy thêm. Nói chung về chuyện tiền bạc chúng tôi không phải lo nhiều.
Vợ tôi khá xinh đẹp, xuất thân trong gia đình nghèo khó, ở nhờ nhà người thân dưới quê. Vợ học trung cấp ra đi làm lương vài triệu, đến thi cưới thì về công ty phụ tôi được vài năm rồi có con, giờ chỉ ở nhà lo cơm nước và đưa đón con đi học. Vợ không quan tâm gì đến chuyện làm kinh tế của tôi. Đôi khi tôi có việc đi tỉnh là vợ muốn đóng cửa công ty hoặc giao cho nhân viện chứ không chịu lên trông hộ. Vợ khá ích kỷ, không muốn cho người thân hoặc con cháu vào công ty để phụ làm, thà thuê người ngoài còn hơn.
Tôi là người đàn ông của gia đình, đi làm rồi về lo cho tổ ấm, không có nhiều bạn bè, chỉ vài người rất thân thôi, không có bạn khác giới. Ngoài giờ làm, mỗi tuần tôi đi chơi thể thao hoặc bida một hai lần. Khi đi tôi có báo vợ biết và luôn tranh thủ về trước 9h30 tối, bình thường đi làm cũng 8h tối tối tôi mới về tới nhà. Cưới nhau 10 năm, tôi chỉ đi gặp bạn bè về trễ hai lần, vợ đều giận.
Tôi không nhậu nhẹt, cờ bạc, la cà. Thỉnh thoảng tổ chức ăn nhậu với mấy bạn gần chỗ làm, tôi đều đón vợ đi cùng, trừ khi vợ không thích thì tôi mới đi một mình. Tôi hay phụ vợ làm việc cơm nước, rửa chén, tối hay sấy tóc cho hai mẹ con. Cuộc sống gia đình là vậy nhưng bù lại vợ không quan tâm tới nhu cầu chăn gối của tôi. Rất lâu rồi chúng tôi không quan hệ vợ chồng thực sự, chỉ khi nào vợ thích thì muốn tôi gần gũi nhưng cũng không đi quá xa. Tôi thấy cuộc sống của mình vô cùng tẻ nhạt, có vợ cũng như không, mà không có vợ đôi khi lại có những mối quan hệ khác để giải tỏa tâm sinh lý. Vợ chồng tôi lâu không ôm nhau, có ngủ chung phòng thì cũng hai người hai cái nệm riêng biệt, con luôn nằm ở giữa.
Video đang HOT
Vợ tôi chắc không có mối quan hệ nào khác vì tất cả thời gian dành cho con và gia đình. Vợ cũng chẳng đánh giá cao những người đàn ông xung quanh mà toàn chê. Nhiều lần tôi hỏi vợ có bệnh gì không mà sao kỳ vậy, không sợ chồng thiếu thốn sẽ ra ngoài tìm mối quan hệ ngoài luồng hay sao. Vợ nói: “Của mình thì không mất đi đâu được”. Gần đây tôi đã đi massage với bạn bè vài lần. Nhu cầu của tôi cũng khá cao, hầu như có thể làm chuyện ấy mỗi ngày nhưng lại chẳng được giải tỏa.
Cuộc sống của vợ chồng tôi như hai người bạn, chỉ sống và lo cho con thôi, không còn cảm giác yêu thương gì trong tôi nữa. Có khi tôi đi công tác 10, 15 ngày về mà vợ chồng cũng như vậy, không có những hành động tình cảm gì. Năm nào gia đình tôi cũng đi du lịch trong và ngoài nước nhưng những lần đó vợ chồng cũng không quan hệ. Thật sự tôi cảm thấy chán với cuộc sống hiện tại.
Tôi nên hy sinh bản thân để cho con có được những thứ tốt đẹp nhất hay sống cho mình. Đôi khi tôi nghĩ, giờ buông tay không biết vợ con sẽ sống như thế nào. Vợ không biết làm gì ngoài việc nhà, không muốn phụ chồng làm việc để có thêm thu nhập dù việc của công ty tôi bán online khá nhiều. Đôi khi muốn ly hôn để sống cho mình nhưng chẳn lẽ vì chuyện chăn gối mà ly hôn thì tôi không cam tâm. Mong được các bạn chia sẻ.
Nghĩ đến đàn ông là thấy... hận
Nhiều người khuyên chị Hoa hãy mở lòng, đừng ôm chữ "hận" suốt đời làm gì.
Nhưng mỗi người một cách sống, biết đâu chị chỉ cảm thấy yên bình, khi cuộc sống này chỉ có hai mẹ con thui thủi cùng nhau, thì sao...
Quê Nam Định, chị Hoa theo cha mẹ vào Lâm Đồng sinh sống. Chị yêu một người Nam Định, sau đám cưới chị quay về quê nội. Chồng chị, một chàng trai miền biển khỏe mạnh, kéo vợ lên thuyền làm nghề cá, tháng ngày lênh đênh trên mặt nước.
Cuộc nhân duyên sẽ vô cùng viên mãn, nếu vợ chồng chị có thêm đứa con. Nhưng bốn năm trôi qua, anh chị vẫn chưa có tin vui. Gia đình chồng đã nặng nhẹ chê con dâu chỉ "biết ăn không biết đẻ". Chuyện con cái cứ căng lên như dây đàn, cho tới lúc chị tự ái, xin ly hôn để chồng lấy vợ khác kiếm con nối dõi.
Trở lại Lâm Đồng với cha mẹ đẻ, chị kiếm chút vốn, nối nghề làm bún gia truyền. Trong xóm, có một anh bạn học từ thời cấp III cảm thông với chị. Họ gác lại quá khứ, để yêu nhau hết lòng. Tới khi chị Hoa có bầu, hai người xin gia đình làm đám cưới thì bên nhà trai không đồng ý.
Họ nói: "Cái bầu chắc gì của con trai tôi? Nếu con Hoa bỏ cái thai đi, nhà tôi mới chịu làm đám cưới". Anh người yêu không thuyết phục nổi gia đình, vì muốn đám cưới nên quay sang năn nỉ chị bỏ cái thai. Chị giận quá. Máu mủ của mình sao đành lòng vứt đi? Gia đình anh không muốn cưới em thì thôi! Chị chia tay người yêu ngay lập tức, và quyết giữ lại đứa con của mình.
Đến nay cuộc sống của chị đã trở lại bình thường. Con trai chị đã vào lớp Một. Chị sống khép mình, lảng tránh những lời tán tỉnh, từ chối mọi yêu đương. Chị nói rằng mình mới 30 tuổi, độ tuổi đang nồng nàn nhất, cần sự yêu thương, chở che nhất, nhưng cứ nghĩ tới hai người đàn ông trước đây mà thấy hận thù không gì khỏa lấp được. Chị thấy mình thật khó mở lòng với ai nữa.
Hoàn cảnh éo le lại bắt đầu, khi gia đình chồng cũ nhận ra anh không có khả năng sinh con. Anh bắt đầu nhắn tin, gọi điện liên tục cho chị. Anh xin lỗi vì hiểu lầm vợ, nay xin được tái hợp, đón cả hai mẹ con ra Nam Định sống, và hứa sẽ nuôi dạy cậu con trai của chị như con đẻ.
Ở Lâm Đồng, ông bà nội cậu bé là người cùng xóm, họ nhận thấy rõ ràng đứa bé giống cha như đúc. Anh người yêu vẫn chưa lấy vợ, quay sang năn nỉ chị làm đám cưới. Nhưng chị hận gia đình bên nội con trai, kiên quyết không chịu. Lúc chị bụng mang dạ chửa bơ vơ một mình, có ai nhìn tới đâu? Nay mình chị nuôi con khôn lớn, họ không có lý do gì để đòi nhận máu mủ
Ông bà nội cũng bán hàng rau ở chợ, biết lỗi nên không dám trách chị. Lâu lâu nhớ cháu, họ lén đón cu cậu ở chỗ vắng, dấm dúi cho ít áo quần, quà bánh. Chị biết, nhưng lờ đi, vì thương con.
Giờ đây nhiều người khuyên chị Hoa hãy mở lòng, đừng ôm chữ "hận" suốt đời làm gì. Hãy tạo cơ hội cho con trai có cha và ông bà nội. Cũng đôi lúc chị chảy nước mắt vì điều đó, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi hận tình không dễ quên. Thôi thì mỗi người một cách sống, biết đâu chị chỉ cảm thấy yên bình, khi cuộc sống này chỉ có hai mẹ con thui thủi cùng nhau, thì sao...
Phương Phương
Phụ nữ thông minh có 'hết chuyện để nói' cũng không đem 3 chuyện này kể với chồng, dễ sinh chuyện Đung la trong quan hê vơ chông thi rât kiêng ki viêc co bi mât vơi nhau nhưng nêu đôi khi co nhưng chuyên ban không nên noi se tôt hơn cho quan hê cua hai ngươi. Đây la 3 chuyên ma co đanh chêt ban cung nhât đinh đưng kê cho chông nghe du tinh cam hai ngươi co sâu đâm đên...