Vợ xin đơn phương ly hôn vì chồng yếu sinh lý
Tôi xin hỏi tôi có thể đơn phương li hôn được không? Lý do chồng yếu sinh lý, vô sinh có phải là lý do được chấp nhận?
ảnh minh họa
Tôi có 1 vấn đề lien quan đến pháp luật muốn hỏi khá tế nhị như sau:
Tôi kết hôn cách đây 1 tháng qua giới thiệu. Chúng tôi đã hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn. Vì trước khi kết hôn tôi không quan hệ với chồng sắp cưới nên khi lấy nhau về tôi bị thất vọng tràn trề.
Ngay trong đêm tân hôn tôi phát hiện ra chồng mình bị yếu sinh lý. Mặc dù vậy tôi vẫn chưa có ý định bỏ chồng dù trong long rất hụt hẫng.
Tuy nhiên khi tôi ngỏ ý muốn chồng đi khám để chữa trị thì anh tỏ ra khó chịu, quát mắng tôi rồi nói rằng anh không có khả năng có con, anh bị vô sinh. Tôi không biết anh nói có thật không nhưng tôi sẽ không chịu được nếu không có con. Tôi xin anh hãy cho tôi ly dị để tôi có thể tìm được hạnh phúc mới nhưng anh không đồng ý.
Vậy tôi xin hỏi tôi có thể đơn phương li hôn được không? Lý do chồng yếu sinh lý, vô sinh có phải là lý do được chấp nhận.
Hiện tại tôi vô cùng hoang mang.
TRẢ LỜI:
Thạc sỹ – luật sư Nguyễn Hồng Bách – chủ tịch HĐTV công ty luật Hồng Bách và Cộng sự
Video đang HOT
Theo quy định tại khoản 1 Điều 85 về quyền yêu cầu Tòa án giải quyết việc ly hôn thì:
“Vợ, chồng hoặc cả hai người có quyền yêu cầu Tòa án giải quyết việc ly hôn.”
Trừ trường hợp vợ có thai hoặc đang nuôi con dưới 12 tháng tuổi thì chồng không có quyền yêu cầu xin ly hôn. (khoản 2 Điều 85)
Trong trường hợp của bạn đều không thuộc trường hợp đang có thai hoặc đang nuôi con dưới 12 tháng tuổi, do đó căn cứ vào khoản 1 điều 85 Luật Hôn nhân gia đình, bạn có thể đơn phương nộp đơn yêu cầu Tòa giải quyết việc ly hôn.
Tuy nhiên: Tòa án chỉ xem xét yêu cầu ly hôn, nếu xét thấy tình trạng trầm trọng, đời sống chung không thể kéo dài, mục đích của hôn nhân không đạt được thì Tòa án quyết định cho ly hôn. (Theo quy định tại Điều 89 Luật Hôn nhân gia đình năm 2000)
Theo hướng dẫn Mục 8, Nghị quyết số 02/2000/NQ-HĐTP của Hội đồng Thẩm phán – Tòa án Nhân dân Tối cao ban hành ngày 23/12/2000, hướng dẫn áp dụng một số quy định của Luật Hôn nhân và Gia đình năm 2000, giải thích được coi là tình trạng trầm trọng khi:
- Vợ, chồng không thương yêu, quý trọng, chăm sóc, giúp đỡ nhau như người nào chỉ biết bổn phận người đó, bỏ mặc người vợ hoặc người chồng muốn sống ra sao thì sống, đã được bà con thân thích của họ hoặc cơ quan, tổ chức, nhắc nhở, hoà giải nhiều lần.
- Vợ hoặc chồng luôn có hành vi ngược đãi, hành hạ nhau, như thường xuyên đánh đập, hoặc có hành vi khác xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm và uy tín của nhau, đã được bà con thân thích của họ hoặc cơ quan, tổ chức, đoàn thể nhắc nhở, hoà giải nhiều lần.
- Vợ chồng không chung thuỷ với nhau như có quan hệ ngoại tình, đã được người vợ hoặc người chồng hoặc bà con thân thích của họ hoặc cơ quan, tổ chức, nhắc nhở, khuyên bảo nhưng vẫn tiếp tục có quan hệ ngoại tình;
a.2. Để có cơ sở nhận định đời sống chung của vợ chồng không thể kéo dài được, thì phải căn cứ vào tình trạng hiện tại của vợ chồng đã đến mức trầm trọng như hướng dẫn tại điểm a.1 mục 8 này. Nếu thực tế cho thấy đã được nhắc nhở, hoà giải nhiều lần, nhưng vẫn tiếp tục có quan hệ ngoại tình hoặc vẫn tiếp tục sống ly thân, bỏ mặc nhau hoặc vẫn tiếp tục có hành vi ngược đãi hành hạ, xúc phạm nhau, thì có căn cứ để nhận định rằng đời sống chung của vợ chồng không thể kéo dài được.
a.3. Mục đích của hôn nhân không đạt được là không có tình nghĩa vợ chồng; không bình đẳng về nghĩa vụ và quyền giữa vợ, chồng; không tôn trọng danh dự, nhân phẩm, uy tín của vợ, chồng; không tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo của vợ, chồng; không giúp đỡ, tạo điều kiện cho nhau phát triển mọi mặt.
Như vậy, nếu chị muốn đơn phương ly hôn, chị hoàn toàn có thể làm đơn yêu cầu Tòa án nơi chị cư trú giải quyết ly hôn cho chị, nhưng chị phải chứng minh được Hôn nhân giữa chị và chồng chị đã đến mức độ trầm trọng, đời sống hôn nhân không thể kéo dài, mục đích hôn nhân không đạt được thì Tòa mới có thể xem xét giải quyết yêu cầu của chị.
Thực tế hiện nay cho thấy, mặc dù có hướng dẫn của Tòa án nhân dân tối cao nhưng quy định xác định thế nào là mức độ trầm trọng, hôn nhân không đạt được mục đích vẫn còn rất trừu tượng và còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố, đặc biệt có liên quan đến Người làm việc.
Tuy nhiên, theo tôi thấy, lý do chị đưa ra “chồng yếu sinh lý để” làm căn cứ ly hôn có thể nói là chưa đến mức độ trầm trọng vì:
- Thứ nhất: Chị mới chỉ có nghi ngờ về việc chồng mình bị vô sinh qua lời nói của chồng mà chưa có cơ sở xác minh chính xác. Đặc biệt thông tin chị thu nhận được được chồng chị xác nhận khi anh ta có thái độ, tâm lý bức xúc, không ổn định.
- Thứ hai: Nếu chồng chị bị yếu sinh lý thật thì thực tế cho thấy, hiện nay có rất nhiều phương pháp có thể chữa trị khắc phục, cải thiện đời sống sinh lý cho cả vợ và chồng, và trên thực tế, tôi cũng thấy nhiều trường hợp vợ chồng cùng nhau khắc phục được tình trạng này, vấn đề là phải có sự quyết tâm, kiên trì. Do đó Anh, chị vẫn có thể khắc phục tình trạng này nhất là khi đời sống hôn nhân mới chỉ bắt đầu chớm nở. Vấn đề ở chỗ chị nên lựa đúng thời điểm, lựa lời nhẹ nhàng khuyên răn, động viên chồng mình. Đời sống hôn nhân của chị có thể được cải thiện. Điều này cho thấy tình trạng hôn nhân của chị có thể khắc phục được và chưa đến mức trầm trọng.
- Thứ ba: Chồng chị không hề có một trong những biểu hiện như ngoại tình, ngược đãi vợ, không yêu thương giúp đỡ vợ….(theo quy định tại mục 8 Nghị quyết số 02/2000/NQ-HĐTP).
Bạn có thể đối chiếu các vấn đề tôi phân tích nêu trên để điều chỉnh đối với việc làm của mình cho phù hợp
Theo VNE
Cố tình có thai anh vẫn không chịu cưới
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý, tìm đủ mọi cách để khuyên, thậm chí cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
"Anh có thật sự yêu em?", câu trả lời luôn là: "Yêu hay không em phải biết chứ, không yêu em mà anh lại lo cho em thế à". Anh bảo em muốn gì được nấy, nhưng điều em muốn nhất anh lại không làm được. Em không biết có phải vì bố mẹ ngăn cấm gắt quá không hay vì lý do gì mà anh không muốn cưới, chỉ muốn em là vợ không hôn thú, sống cùng anh?
Anh à, chúng mình yêu nhau đến nay hơn 3 năm, vui buồn, đau khổ, thất vọng và từ bỏ cũng có. Ngay từ đầu em không nghĩ chúng mình yêu nhau bởi anh là bạn trai của bạn thân em, nhưng từ khi anh và bạn em yêu nhau, chẳng ngày nào em được yên với 2 người. Rồi hai người lại chia tay.
Một dịp tình cờ xuống Hải Phòng, anh chở em đi chơi. Lúc đó em chỉ nghĩ anh là người yêu cũ của bạn, và giờ là bạn em mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu anh không lên chỗ em chơi, vì cũng muốn biết nơi em học như thế nào. Anh ở lại muộn, hết xe về, hai đứa lại quay về phòng trọ, nhưng mọi người trong xóm đều về quê, xóm xa khu dân cư và tách biệt với chủ nhà. Chỉ có anh và em, em sợ không biết làm thế nào, anh trấn an "Không sao đâu, ai ăn thịt mà sợ".
Đêm đó em không ngủ, cứ thấp thỏm thức giấc, anh ngủ ngon lành, gần sáng em mới chợp mắt được một lúc, người mệt rã rời. Tạm biệt anh với lòng tôn trọng vì nếu anh có làm gì thì em cũng không chống cự được. Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày anh nói "Làm vợ anh nhé" lúc đó em vui sướng, hạnh phúc lắm. Chuyện của chúng mình cũng đến tai bạn em, người yêu cũ của anh, nó bảo em chính là người khủng bố, cướp anh từ tay nó. Em thấy buồn lắm, có nói thế nào nó cũng không nghe và cắt đứt bạn bè, người ta nói không sai càng thân nhau càng làm tổn thương nhau nhiều hơn.
Ra trường em về quê làm, nghĩ làm tạm vì lương thấp, trong khi làm hồ sơ một số nơi không được, yêu anh em càng quyết tâm làm việc ngoài Hà Nội, nhưng ngành em học chỉ có thể làm ở quê thôi, nhu cầu ngoài đó không nhiều. Anh đi học tiếp một năm, trong thời gian đó chú vẫn nuôi anh, mới đầu em cứ tưởng anh không còn bố mẹ ở với chú vì toàn thấy anh kể về chú. Sau này em mới biết bố mẹ anh vẫn ở quê.
Thời gian đó là khó khăn cho cả em và anh khi em mới ra trường không xin được việc, em làm ở quê với mức lương tối thiểu, anh còn đi học thêm, chẳng có tiền nói chuyện điện thoại chứ đừng nói gặp, khó khăn, vất vả lắm. Một năm cũng gặp được đôi lần và không kiềm chế được cảm xúc, chúng mình có em bé. Em cứ tưởng anh sẽ cưới như những cặp yêu nhau khác vì anh là người có trách nhiệm. Sau mấy ngày suy nghĩ anh khuyên em nên bỏ vì giờ chúng ta không có gì để nuôi con, anh còn phải xin tiền chú học thì làm sao lo cho được em và con.
Em nhất quyết để lại nuôi, khổ mấy em cũng chịu, nhưng khi đêm về lại suy nghĩ rất nhiều. Anh nói đang đi học nên sẽ không cưới xin gì cả, không đăng ký kết hôn. Em thấy suy sụp về những lời anh nói, trước đây nghĩ anh tử tế thế nào thì lúc ấy thất vọng như thế, em bắt đầu suy nghĩ về việc sinh con và nuôi con một mình. Số tiền em làm hàng tháng không đủ lo cho nó những thứ tối thiểu, gánh nặng sẽ đè lên vai bố mẹ em. Các cụ yếu nhiều vì lo cho chị em em đi học mà phải vay ngân hàng chưa trả được, lại thêm đứa cháu nữa thì khổ lắm, em cũng không muốn bố mẹ vất vả thêm nữa.
Ảnh minh họa
Anh liên tục khuyên em nên bỏ thai, đưa ra nhiều lý do rất thuyết phục. Em quyết định bỏ. Ngày đó em không bao giờ quên được, trời mưa tầm tã, gió rét nhưng anh dậy từ 4h sáng để đi về quê em, cả đi cả về anh phải vượt 300 km. Để có tiền anh đã phải bán chiếc điện thoại chú tặng với giá 500 nghìn lấy tiền đi. Em khóc, anh ôm em và an ủi, mình nghèo, phải cố gắng cho con có đầy đủ hơn bố mẹ nó. Sau hôm đó, em buồn rất nhiều, chỉ muốn được nghe giọng của anh, nghe anh nói, nhưng anh bận, bận suốt. Em bắt đầu nghĩ anh sẽ bỏ em, lần đầu tiên em và anh khóc khi em trải lòng mình. Anh cũng trải lòng, buồn nhiều lắm, không muốn phải như vậy nhưng không còn cách nào khác, chúng ta cùng cố gắng nhé.
Mọi chuyện cứ thế trôi, em sống khép kín hơn rất nhiều, công việc không được tốt. Khi nhắc đến cưới xin anh lại gạt phắt đi. Anh bảo khi nào thích hợp tự anh sẽ quyết, em đừng suốt ngày cưới xin, mệt người. Rồi anh kể chuyện bác cả lấy vợ muộn, gần 50 tuổi mới cưới, lại lấy gái đôi mươi, chỉ được vài năm là ly hôn. Cô anh cũng vậy. Anh bảo thấy kết hôn xong chia tay cảm giác bị tổn thương lắm.
Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả, chỉ sống với nhau như vợ chồng. Em không đồng ý đã tìm đủ mọi cách để khuyên, nêu ý kiến, thậm chí đã cố gắng có thai để bắt anh cưới, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp tục bảo em bỏ thai.
Theo VNE
Bạn trai luôn đòi hỏi Sau một tuần xa nhau, anh đi đám cưới bạn ở tỉnh khác, lúc gặp nhau anh lại đòi hỏi, muốn gần gũi, em từ chối, anh tỏ ra khó chịu. Em và anh quen nhau rất tình cờ, gọi là anh nhưng người đó nhỏ hơn em một tuổi. Em bất chấp sự phản đối từ nhiều phía để yêu anh. Chưa...