Vợ xấu, không cần giữ?
Ngày mình yêu nhau, trong khi đám bạn thân của anh háo hức dẫn bồ ra mắt bạn bè còn anh thì không. Không ít lần trong bàn nhậu, nhiều cậu bạn đã cáu gắt hỏi anh: “Bộ mày có bồ đẹp lắm dẫn ra mắt sợ tụi tao cua mất hay sao vậy?”.
Những lúc như vậy, anh chỉ biết “ngậm hạt thị”. Làm sao anh đủ can đảm để nói với bạn bè rằng “anh không đưa em đi chỉ vì em quá… xấu gái”.
Hình như em cũng cảm nhận được điều đó nên không ít lần em đã nói trước việc em sẽ không đi tiệc tùng cùng anh. Ngày còn tuổi đôi mươi anh vốn nổi tiếng là người “kén cá chọn canh”, bao cô chân dài đến rồi lại đi. Nhưng không hiểu sao từ khi gặp em, một cô gái không có gì đặc biệt về ngoại hình lại khiến anh chao đảo. Lần đầu tiên gặp em nhìn nụ cười đen xỉn cùng nước da lốm đốm tàn nhang của em, thực lòng anh cũng không mấy ấn tượng. Nếu không có buổi trò chuyện vui vẻ, có lẽ anh sẽ không bao giờ vấn vương hình bóng em. Cách kể chuyện có duyên cùng giọng nói trầm ấm, nhỏ nhẹ, những câu chuyện em kể cứ cuốn lấy anh.
Anh còn nhớ ngày cưới, không ít bạn bè anh té ngửa khi thấy em. “Nhìn không xứng đôi gì hết” là câu nói anh thường xuyên nghe tư bạn bè, người thân. Cũng chính những câu nói ấy, khiến ca anh va em cung măc cam. Lây vơ xâu nên anh cung chăng cân lo giư gin hay sơ ngươi khac “rinh” mât. Nhưng khi công ty vơ đi du lich, anh đê em đi môt minh ma chăng lo se phat sinh nhưng chuyên tinh công sơ. Anh thong dong vơi suy nghi “vơ xâu an toan”. Tư suy nghi đo, anh cung chăng may may chăm chut đên đơi sông vơ chông. Nhưng ngay lê đăc biêt, anh hay nghe em cam ram chuyên vơ ngươi ta nhân hoa qua chông tăng con anh la “đô vô tâm”. Anh chi cươi xoa, con thach thưc em: “Muôn co hoa qua thi đi tim ông nao lang man đi. Anh khô khan lăm”. Em im lăng, gương măt thoang buôn, đên luc đo anh mơi biêt minh đung vao long tư ai cua em.
Ngoại hình không đẹp nhưng trong công việc, vợ anh lại là người đảm đang, tháo vát. Mỗi khi nhà có tiệc tùng hay giỗ chạp chỉ cần có bàn tay của em là mọi thứ đều tươm tất. Nhớ lần đám bạn anh tổ chức họp lớp, nhìn bên ngoài, bà xã anh có vẻ lạc lõng, mờ nhạt trước những cô vợ má đỏ, môi son của đám bạn. Nhưng khi vào bếp chuẩn bị đồ ăn, vợ đã trở thành người nổi bật nhất. Trong khi các chị phụ nữ khác chỉ biết đứng õng ẹo không biết sắp xếp món nào trước, món nào sau, vợ anh bỗng chốc trở thành một người bếp trưởng chỉ huy tài tình. Từng món ăn thuộc đặc sản của ba miền Bắc, Trung, Nam lần lượt được dọn lên bàn trước những đôi mắt tròn, dẹt của các cậu bạn. Có cậu buột miệng nói ngay: “Bây giờ tớ hiểu vì sao cậu đổ kềnh càng trước cô vợ “Thị Nở” ấy rồi. Tình yêu xuất phát từ bao tử mà”. Nhưng lân đi nhâu cung đam ban, anh nơ măt nơ may khi đam ban liên tuc hoi thăm ba xa. Môt sô ban con nhăc vơ ho lam quen vơi em đê hoc hoi “bi kip” nâu ăn.
Video đang HOT
Môi lân vê nha thây em huyên thuyên chuyên nhân lam đâu bêp cho công ty trong nhưng cuôc thi nâu ăn, anh băt đâu lo lăng. Nhât la khi lên face thây hinh em chup chung vơi nhiêu đông nghiêp nam, ho đang vây quanh chao đô ăn em nâu, ma anh nong bưng. Lân đâu tiên sau 6 năm kêt hôn, anh mơi co cam giac ghen vơi vơ. Ngay 20/10, không thây em nhăc qua, anh hoi do: “Co ai muôn nhân hoa không?”. Em tra lơi tinh bơ: “Không cân đâu, em nâu ăn đươc giai nhât nên anh trương nhom tăng luôn gio hoa ne”. Nhin gio hoa em chưng trên ban, anh không giâu nôi sư bưc bôi, đi môt mach vao phong. Nhưng nghi đi nghi lai, anh thây minh thât vô tâm, chưa bao giơ đê y đên sơ thich hay tăng qua cho vơ.
Co le đa đên luc anh phai thay đôi suy nghi không phai lây vơ xâu la co quyên bo bê, chê bai, vi biêt đâu trong măt nhưng ga đan ông khac em lai la “bau vât”, vi thăng đan ông nao chăng co suy nghi “môt cua la băng ta cua quen”.
Theo PNO
Cách giữ vợ hiệu quả nhất: Sống tử tế
Chị làm vợ anh đã gần hai mươi năm. Không phải người vô tâm, hời hợt nhưng chị chẳng bao giờ nghĩ phải làm thế nào để giữ chồng. Chị thương yêu anh vô điều kiện và hết lòng với chồng một cách tự nhiên như mẹ chị ngày xưa hết lòng với cha chị. Chị chẳng bao giờ so đo về tình yêu với chồng.
Chị nghĩ có lẽ anh cũng không bao giờ nghĩ đến việc giữ chị. Anh gia trưởng, quyết đoán nhiều việc lớn trong nhà. Gia trưởng nhưng anh biết lo, biết vai trò trụ cột của mình. Anh chí thú làm ăn, có trách nhiệm và rất thương con.
Anh không bao giờ nói thương vợ hay những lời có cánh khác. Nhưng cách anh từ chối những cuộc nhậu để về nhà ăn cơm chị nấu đủ để chị biết anh nghĩ đến chị nhiều như thế nào. Hay cách anh chưa kịp thay quần áo đã vội vào phụ chị nhặt rau khi chị than đau lưng đủ để chị biết anh rất quan tâm tới sức khỏe của chị. Anh rất ít nói. Anh không bao giờ nói gì nhưng cách anh sống hết lòng với vợ con còn hơn cả ngàn lời nói.
Ngày chị có bầu, anh đi chợ nấu ăn vì sợ chị té nơi con dốc đầu chợ và cũng để chị có thêm giờ nghỉ ngơi sau những giờ làm việc ở cơ quan. Là đàn ông nhưng anh biết đổi món để con trong bụng mẹ được khỏe mạnh. Chị sinh mổ, anh nấu cơm mang vô bệnh viện hai vợ chồng cùng ăn. Mỗi ngày anh dậy sớm giặt tã cho con, đi chợ, nấu ăn sáng cho chị rồi đi làm. Trưa anh tất tả từ cơ quan về nấu cơm, bế con cho chị ăn trước rồi vội ăn để kịp giờ đi làm. Khi ở nhà anh luôn dành cho con bú bình. Con khóc đêm anh luôn có mặt dỗ con phụ vợ...Chị sinh con mà anh gầy tọp đi. Ai ở cữ sợ chồng có nhân tình nhưng chị thì tuyệt nhiên không. "Có cho anh nằm cạnh hoa hậu cũng xin kiếu". Anh nói thế trong một lần nói chuyện vui với vợ.
Chồng chị không thích màu mè hoa lá. Lễ tình nhân, sinh nhật vợ là những thứ anh chỉ nhớ khi còn đang yêu nhau. Gạo nấu thành cơm rồi là chẳng nhớ gì nữa. Anh quên hết. Nhưng mỗi chiều anh vẫn nhớ về nhà sau giờ làm để chơi với con, "lùa" con ra đường đá banh, rủ con chạy bộ để vận động. Một mái đầu chớm bạc chạy lúp xúp đằng sau để được thua hai mái đầu xanh trông thật cảm động. Chị thấy mình chẳng cần gì những lời có cánh.
Có những ngày đi làm về trông anh rất mệt. Anh rủ con đá banh trong nhà. Bố ngồi làm trọng tài để "lén" con nghỉ ngơi và chỉ can thiệp khi hai chị em chí chóe thưa kiện. Con gái lớn khi mới biết chữ hay viết thư ra câu đố cho bố. Mê xem đá banh đến đâu anh vẫn vui vẻ vờ hẹn con: "Khó quá, để bố suy nghĩ bố trả lời sau".
Chồng chị thương con nhưng cũng rất hiểu biết để dạy con. Con lớn đến đâu anh tập cho con tự lập đến đấy, không được lệ thuộc vào mẹ. Con gái lớn lúc hai tuổi ăn xong đã phải phụ mẹ xếp những chiếc ghế nhựa nhỏ chồng lên nhau. Cả hai chị em đều đươc bố dạy tự đánh răng, tự tắm rửa. Chủ nhật ở nhà, anh gọi con dậy ra đường chơi cho có ánh nắng. Ăn sáng xong một lát là hai chị em quét nhà cho bố lau nhà. Thỉnh thoảng tổng vệ sinh, anh lau dọn nhà, không quên phân công hai con đứa lau cửa đứa lau bàn ghế.
Chồng chị là người tốt. Anh gia trưởng nhưng tử tế, nghiêm túc và hết lòng với vợ con. Anh chỉ không thích nói, không thích màu mè hoa lá. Có lần, ông hàng xóm rót vào tai chị những lời có cánh trong lúc đi bộ buổi sáng, chị chỉ thấy buồn cười: sao người ta có thể sáo rỗng đến thế được? Chị nghĩ đến những ông chồng phải tìm cách giữ vợ, tìm cách tỏ ra quan tâm đến vợ như không quên sinh nhật vợ, lễ tình nhân, kỷ niệm ngày cưới... mà thấy buồn cười: "thường ngày ông ấy có tử tế với vợ không nhỉ?"
Chị nghĩ có lẽ đàn bà không cần gì cả. Chỉ cần các ông tử tế thôi thì có lẽ sẽ chẳng người vợ nào lạc lòng, lạc lối. Các ông hãy sống tử tế với vợ mỗi ngày không gò ép, không lên gân. Đó chính là cách giữ vợ hiệu quả nhất.
Chị nghĩ vậy.Thật lòng nghĩ vậy. Nếu không muốn mất nhau, hãy giữ nhau mỗi ngày. Giữ nhau tự nhiên như hít thở.
Theo PNO
Muốn chồng giữ vợ: Hãy làm cho anh ấy.. ghen! Anh và chị có hai năm yêu nhau khi học chung trường Đại học, ra trường kiếm việc làm, mất ba năm ổn định công việc rồi mới làm đám cưới. Cuộc sống hôn nhân không phải màu hồng. Hai người đều hiểu rõ điều đó và cùng nhau vun vén cho tổ ấm nhỏ bé trước sóng gió cuộc đời. Những trắc...