Vợ vô tâm
Nghĩ cho cùng, vợ chồng cần nhau nhất là lúc ốm đau mệt mỏi. Nhìn cách cư xử vô tâm của vợ khi chồng ốm, tôi thấy chạnh lòng.
Sau giờ tan tầm, tôi thấy mệt mỏi, đau âm ỉ trong bụng, tay chân rã rời. Vốn ít đau ốm, tôi chưa bao giờ bị những triệu chứng như thế nên hơi lo lắng. Tôi tự trấn an mình, có lẽ dạ dày đầy hơi chứ không có gì nghiêm trọng.
Tôi chạy xe nhanh về nhà, định theo dõi xem thế nào rồi mới đi khám. Đến nhà, vợ đang nằm cùng con trên tấm thảm trải giữa phòng khách, tay bấm điện thoại. Vừa thấy tôi, vợ bảo: “Tối anh làm chả cá chiên nhé, hấp thêm cho em mấy cái bánh bao không nhân”.
Tôi không trả lời, đi vào phòng ngủ, nằm vật ra giường mà thở. Được một lúc, vợ đi vào, chẳng hỏi han gì, nhăn nhó: “Anh không dậy nấu cơm à”. Tôi trả lời: “Anh hơi mệt, nghỉ tí đã, lát anh nấu”. Tôi nằm mê man, không dậy nổi cũng không ăn uống gì, chỉ nghe loáng thoáng tiếng vợ gọi điện đặt đồ ăn.
Vợ điềm nhiên ôm con nằm ngủ trong khi tôi đau đớn vật vã cả đêm ngay bên cạnh. Ảnh minh hoạ
Đến đêm, tôi bắt đầu đau bụng dữ dội, nôn thốc nôn tháo, lục đục cả đêm không ngủ được. Vợ cau có càm ràm: “Ồn ào thế, ai mà ngủ được” rồi quay mặt vào tường ôm con ngủ tiếp.
Trải qua cảm giác đau vật vã trong đêm, tôi thấy mệt mỏi xen lẫn sợ hãi. Tôi mơ hồ lo sợ, nhớ đến anh đồng nghiệp mới mất cách đây ít lâu cũng phát bệnh chỉ sau một cơn đau bụng.
Video đang HOT
Anh ấy trạc tuổi tôi, làm cùng nhau gần chục năm, tôi không thấy anh đau ốm gì. Vậy mà, chỉ một lần ốm tưởng ngộ độc thức ăn, anh phát hiện mình bị ung thư trực tràng giai đoạn cuối và ra đi sau đó vài tháng.
Nhìn vợ ngủ ngon lành, tôi nghĩ miên man nhiều thứ. Vẫn biết vợ ở nhà chăm con cả ngày rất mệt mỏi nhưng sao tôi thấy hụt hẫng lạ thường. Ít ra vợ cũng cần hỏi tôi bị sao chứ, đằng này còn tỏ vẻ bực bội khi tôi không nấu được cơm tối.
Vợ tôi mới sinh con thứ hai được gần sáu tháng, sợ vợ mệt tôi đã gửi con lớn qua nhà ông bà nội chăm giùm. Mọi việc nhà cửa, nấu ăn, đi chợ, tôi đều cáng đáng, vợ không phải đụng tay vào việc gì. Biết phụ nữ sau sinh cần kiêng cữ đủ thứ, tôi không để vợ đụng nước lạnh đủ ba tháng mười ngày.
Nhưng rồi, vợ dần phó mặc cho tôi tất cả mọi việc. Con cứng cáp hơn, sức khoẻ vợ đã hồi phục nhưng vợ không phụ tôi việc gì cả. Nhà cửa bẩn không quét dọn, tôi về muộn cũng không nấu giùm nồi cơm, áo quần giặt xong vẫn nằm nguyên trong máy nếu tôi không phơi.
Lúc khoẻ mạnh, tôi chẳng lăn tăn nghĩ ngợi gì, thức khuya dậy sớm làm hết việc nhà để kịp giờ đi làm, bận đến mấy cũng lo đủ ba bữa ăn đủ chất cho vợ có sữa nuôi con. Đến khi đau ốm thế này, tôi mới thấy chơi vơi trước sự vô tâm của vợ.
Tôi đâu cần vợ làm điều gì to tát, chỉ một lời hỏi han, một cử chỉ quan tâm cũng đủ ấm lòng. Ảnh minh hoạ
Hôm sau, tôi đi khám, bác sĩ siêu âm cho biết ở dạ dày có dấu hiệu không ổn, không rõ vết loét hay khối u, cần nội so để kiểm tra chính xác và sẽ báo kết quả sau. Tôi nghĩ mình cần bình tĩnh, về nhà gắng gượng nấu cơm như bình thường.
Trong bữa ăn, chẳng thấy vợ hỏi han gì. Cô ấy điềm nhiên múc một bát cơm nóng cho mình, đẩy bát cơm nguội về phía tôi. Bình thường vẫn vậy, tôi luôn là người ăn những thức ăn thừa từ bữa trước.
Nhưng tôi đang mệt, bụng khó chịu, nhìn bát cơm nguội tôi không thể nào nuốt được. Vợ vẫn vô tư ăn, không hề để ý đến vẻ mặt của chồng. Bữa đó, tôi không ăn mà lên đi vào phòng nghỉ sớm.
Cũng may, kết quả khám bệnh, tôi chỉ bị viêm dạ dày cấp, cần uống thuốc điều trị một thời gian. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng nỗi buồn vì cách cư xử của vợ cứ nặng trĩu trong lòng.
Lỡ như tôi bị bệnh nặng thì không biết lúc ấy vợ sẽ như thế nào. Tôi đâu cần vợ làm điều gì to tát, chỉ một lời hỏi han, một cử chỉ quan tâm cũng đủ ấm lòng. Có phải tôi đã lo lắng quá nhiều cho vợ nên đã làm cô ấy trở nên vô tâm.
Chuyến du lịch không thể quên 20 năm trước
Tôi muốn kể câu chuyện của mình, chuyện của cô sinh viên năm nhất cách đây gần 20 năm.
Mùa hè năm ấy, tôi hớn hở về lại quê nhà ở miền Tây để cùng mẹ và em trai có chuyến du lịch Đà Lạt. Ba mẹ con đi cùng với các thầy cô giáo ở trường mẹ đang giảng dạy. Tôi vui vẻ và hồn nhiên, thuộc dạng dễ thương nhưng nhút nhát (theo như mọi người xung quanh nhận xét). Chuyến nghỉ mát khiến tôi thích thú vì thời điểm ấy những chuyến đi chơi xa không quá thuận tiện như bây giờ. Có một việc diễn ra trong chuyến đi ấy mà mãi về sau tôi vẫn không thể quên.
Trong lúc cùng mẹ và em trai đi loanh quanh ngắm cảnh, chụp hình, có một nhóm thanh niên ngồi xe ngựa cứ chạy ngang qua và reo hò. Hơi ngạc nhiên, tò mò lẫn một chút khó chịu, tôi để ý thì thấy trên chuyến xe ngựa có một anh thanh niên cứ nhìn mình chăm chăm không chớp mắt, còn đám bạn bè xung quanh reo hò inh ỏi để trêu chọc. Anh cứ nhìn tôi kiểu đắm đuối nên các bạn càng có lý do để cười ầm ĩ. Tôi lúng túng, đỏ bừng cả mặt. Anh nhìn rất đẹp trai, sáng láng, dáng vóc cao ráo, áo sơ mi trắng quần jean nhìn lịch lãm, nửa thư sinh nửa phong trần. Tôi thấy mình bối rối và ngượng ngùng, quay mặt đi và cố tình kêu mẹ đi chỗ khác.
Tranh thủ lúc mẹ trò chuyện cùng đồng nghiệp, tôi kéo em trai sang hướng khác, chắc chắn rằng đường đó không phải dành cho xe ngựa chạy. Không ngờ một lúc sau gặp lại mẹ, mẹ bảo: "Hồi nãy có cậu trai trên chiếc xe ngựa nhảy xuống nói mẹ có cô con gái dễ thương quá. Mẹ biết con cũng mắc cỡ nên chỉ cười rồi cảm ơn cậu ta, hỏi chuyện cậu ta vài câu thôi". Tưởng chuyện chỉ có vậy, ai ngờ còn phần tiếp theo khiến tôi thêm hoảng. Trong lúc chờ mọi người trong đoàn tập trung lên xe để đi đến địa điểm tham quan khác, tôi nghe mẹ bảo: "Hình như mẹ thấy cậu con trai đó đang kiếm con hay sao ấy, thấy cậu ấy đang quẩn quanh leo lên leo xuống từng xe quanh đây kìa".
Với một đứa nhát như tôi, lúc đó không biết xử sự thế nào. Tôi tìm một góc gần cuối trên chiếc xe mấy chục chỗ đó và nép sát vào ghế ngồi cạnh cửa sổ, tìm chỗ nào để người bước lên cửa xe sẽ không thể thấy. Đang loay hoay thì thấy bóng anh áo trắng tiến lên đứng ngay cửa xe, tôi thụp đầu xuống càng thấp càng tốt, anh cứ đứng đó nhìn quanh, rồi kiễng chân lên ngó nghiêng một lúc nữa mới chịu rời đi (tôi nghe mẹ và em trai kể lại sau đó). Anh đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm trông theo sau. Thấy dáng vẻ anh cũng tội tội, thương thương vì thấy có vẻ anh thất vọng và buồn bã. Biết sao được, cái duyên lúc đó chỉ có vậy thôi.
Sau chuyến đi ấy, tôi nhớ về anh dù chưa một lần giáp mặt thật gần và chưa trò chuyện câu nào. Với cô bé sinh viên năm nhất, kỷ niệm đáng yêu kia cũng đủ khiến trái tim tôi biết bồi hồi, loạn nhịp khi nhớ lại biểu cảm trên gương mặt đẹp như diễn viên điện ảnh của anh, cùng dáng vẻ thất thiểu rời đi khi tìm mãi mà không thấy tôi đâu. Đôi lúc tôi tự hỏi không biết giờ anh ở đâu, cuộc sống anh thế nào, có bao giờ nhớ về cô bé dễ thương nhút nhát trong chuyến đi Đà Lạt năm ấy không?
Có những lúc giữa lòng thành phố náo nhiệt, vật lộn với buồn vui cuộc sống, tôi lại nghĩ về kỷ niệm xa xưa ấy, thật dễ thương và có chút tiếc nuối. Kỷ niệm này tôi muốn chia sẻ để trong phút giây bộn bề nào đó của cuộc sống hiện tại, hãy thư giãn, sống lại khoảng khắc vô tư, tươi đẹp trong thời thanh xuân của mình. Các bạn trẻ đang yêu, đừng quá nhút nhát để rồi vô tình đánh mất một người nào đó mà mình gặp trên đường đời.
Ngọc
"Quỹ đen" của chồng cứu tôi trong mùa dịch Tôi từng nghĩ, nếu một ngày biết chồng cất tiền riêng, tôi sẽ làm ầm ĩ, nhưng lần này, tôi cảm thấy quá may mắn vì "quỹ đen" của chồng. Mấy tuần nay, tôi không ngủ được vì lo lắng khi nhận được thông báo cho nghỉ việc không lương từ công ty. Công việc của chồng tôi cũng gặp khó khăn do...