Vợ vào viện một mình đi, chồng ra đứng đường cho đỡ sợ
Mặc dù rất muốn chồng đưa đi đẻ, nhưng Phương vẫn phải vượt cạn một mình. Nhìn cô con gái mới sinh, Phương cứ chảy nước mắt. Cô buồn lắm khi biết rằng, Phú bỏ mặc hai mẹ con để đi hú hí với nhân tình.
Sáng dậy, Phương thấy có chút máu hồng chảy xuống chân, cô với điện thoại gọi cho Phú chồng cô nhưng gọi mãi đều không thấy Phú trả lời. Phương đành gọi chị gái rồi tất tả leo lên taxi vào bệnh viện.
Vào đến viện, trong lúc làm thủ tục chờ sinh, Phương vẫn cảm thấy cáu tiết. 2 lần sinh trước, chồng cô cũng lặn mất tăm. Lần này cũng vậy, cô dặn trước rồi nhưng Phú vẫn chứng nào tật nấy. Phương vừa đau vừa buồn. Cô cứ ngồi khóc tấm tức ở hành lang bệnh viện khiến ai đi ngang qua cũng nhìn cô đầy ái ngại.
Phương vào viện đã nửa ngày trời rồi nhưng vẫn chưa đẻ được. Cô đau quá, chẳng còn sức mà kêu la, nhưng vẫn cố gọi chị gái đến để nhắn nhủ việc đi tìm chồng. Trong đầu Phương hiện lên cảnh tượng chồng đang chở bồ đi ăn, đi mua sắm, đi nhà nghỉ nên mới không thể bắt máy. Ai đời chồng kiểu gì mà cả 3 lần vợ đẻ đều không không có mặt.
Thấy em gái nhất quyết gọi chồng tới, chị gái của Phương bèn điện cho chồng, bảo anh đi tìm em rể. Khoảng 1 tiếng sau, chồng chị gọi điện thông báo rằng, đã đến cơ quan của Phú nhưng mọi người đều nói Phú về nhà từ sáng vì hôm nay phải chăm vợ đẻ. Chị gái Phương nghe vậy thì nghĩ ngay đến chuyện Phú đang “mèo mả gà đồng” với con nào ở ngoài rồi nên đánh bạo nhắn cho Phú một cái tin: “Vợ anh sắp không qua khỏi. Về ngay”.
Tin nhắn của bà chị vợ quả thật có hiệu quả bất ngờ. Chưa đến 5 phút sau khi gửi tin nhắn, chị gái Phương đã thấy bóng dáng cậu em rể lò dò đi vào. Chưa kịp mừng thì chị lại phát hoảng khi thấy Phú bỗng dưng run rẩy, mặt tái mét rồi ngã lăn ra đất. Chị hốt hoảng gọi bác sỹ, trong lúc vợ Phú nằm trong phòng kêu gào vì đau đẻ thì ở ngoài này, Phú cũng được các bác sỹ đưa lên cáng vào phòng cấp cứu. Trước khi xỉu, Phú còn kịp gào lên: “Vợ đẻ một mình đi, anh ra ngoài đường đứng đợi cho đỡ sợ” khiến cả hành lang bệnh viện cười ồ.
Mặc dù rất muốn chồng đưa đi đẻ, nhưng Phương vẫn phải vượt cạn một mình. Nhìn cô con gái mới sinh, Phương cứ chảy nước mắt. Cô buồn lắm khi biết rằng, Phú bỏ mặc hai mẹ con để đi hú hí với nhân tình.
Video đang HOT
Mãi đến sau khi sinh, chị gái Phương mới thủ thỉ: “Thằng Phú nó cũng nằm bệnh viện này đấy. Nhưng sáng nay đã về nhà đợi rồi”. Phương tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng, chẳng nhẽ chồng cô lại nằm ở bệnh viện phụ sản. Hay là anh ta lại đưa cô nào đi đẻ, mà đã tới đây rồi sao lại không vào thăm mẹ con cô cơ chứ?
Về đến nhà, thấy Phú lò dò đi ra với dáng vẻ lôi thôi, Phương không thèm nhìn chồng lấy một cái. Phú thấy vợ về lon ton chạy theo đòi bế con thì bị Phương đẩy ra. Phương trộm nghĩ, kiểu gì mình cũng phải viết đơn ly dị.
Ai ngờ, Phú lại đến nằm gần vợ rồi lân la thú tội. Thì ra cả 3 lần cô đi đẻ, Phú đều đến bệnh viện, tuy nhiên, lần đầu tiên do bận việc thật nên Phú đến muộn. Mới bước vào bệnh viện, thấy hành lang đầy rẫy các bà bầu đi lại, rên la, nằm ngồi với đủ các tư thế, Phú đã phát hoảng. Đang đứng phân vân vì không biết vợ nằm phòng nào thì bị một cô gái túm quần, cấu xé kinh hoàng. Vừa cấu, cô ta vừa hét: “Tại anh mà tôi phải chịu cực khổ thế này, cứ bảo không sao đâu, giờ thì thấy tôi thảm thương chưa?”
Biết cô này nhầm mình với người khác nên Phú ra sức vùng vẫy. Ai ngờ cô này bỗng chốc trợn mắt, sùi bọt mép rồi ngã lăn ra sàn. Phú sợ quá, bước đi vài bước rồi cũng lăn ra bất tỉnh. Sau lần đó, cứ bước vào bệnh viện phụ sản là anh thấy khó thở. Cả 3 lần vợ đi đẻ, anh đều đến ngồi ngoài quán nước chứ không dám bước vào vì cứ vào đến nơi là tim đập mạnh, tay chân bủn rủn rồi ngất xỉu.
Phương nghe chồng kể mà cười ra nước mắt. Hèn gì cứ đến ngày đi đẻ là chồng cô bỗng nhiên bận việc bất ngờ. Phương đâu có biết rằng, những lần đó Phú cứ đứng ngồi không yên ở quán nước trước cửa bệnh viện. Biết rằng mình làm như thế thì vợ sẽ giận, nhưng Phú cũng đành bó tay vì chứng sợ của mình.
Cũng may là lần thứ 3, thấy chị vợ nhắn tin khẩn cấp nên Phú mới liều mình chạy vào bệnh viện với vợ, nhờ thế mới được minh oan, chứ không thì bây giờ, có lẽ anh đã bị vợ bắt ký vào đơn ly dị rồi.
Sau đó Phương quyết định ngừng việc sinh đẻ. Bởi cô biết, dù có đẻ lần thứ mấy thì cô cũng phải vượt cạn một mình chứ chồng cô vừa nhìn thấy cảnh bà bầu kêu la oai oái đã ngã lăn ra bất tỉnh mất rồi. Phương nghĩ thầm, cũng may là lão chồng mình mắc chứng bệnh sợ bà đẻ, chứ như người khác chờ vợ đẻ để đi hú hí với nhân tình thì chết.
Theo Nhipsongphunu
Anh hy sinh vì mẹ con em như thế này, em còn đòi hỏi gì nữa?
Hóa ra những gì anh đang làm là vì mẹ con tôi. Thế này thì tôi đúng là há miệng mắc quai rồi, nói làm sao được nữa.
Anh bảo là nhà khó khăn nên sẽ đi làm xa để kiếm tiền nuôi mẹ con tôi. Anh còn bảo tôi ở nhà nhớ ăn uống và giữ gìn sức khỏe để con sinh ra được khỏe mạnh.
Mấy lần đầu anh còn tranh thủ về nhà nhưng dần dần anh cũng thưa về quê dần. Mỗi lần anh về tôi đều cảm giác có một thứ gì đó đang dần thay đổi. Lúc anh đi quần áo mặc sao cũng được. Nhưng bây giờ quần áo được là thẳng tắp, rồi thì có thêm mùi nước hoa thoang thoảng.
Anh về cũng chớp nhoáng hơn. Sáng về đến quê thì chiều anh đã vội vàng quay lại thành phố. Anh bảo là công việc nhiều, sếp không cho nghỉ nên cứ phải tranh thủ. Muốn về thăm vợ con là anh đã phải đổi ca với đồng nghiệp những ngày trong tuần rồi.
Số tiền anh đưa về quê cũng thất thường, khi ít khi nhiều, khi thì chẳng có đồng nào. Tôi không dám đòi hỏi gì vì lấy chồng xong chưa kịp xin việc thì đã có bầu. Mà tốt nghiệp đại học sư phạm về quê tôi xin việc đâu phải chuyện nhỏ. Vợ chồng tôi xác định phải mất 2 năm chờ con lớn một tí rồi mới quay trở lại nghĩ đến sự nghiệp.
Tuy nhiên, dần dần anh không còn gọi điện hỏi han hay về quê thăm vợ con nhiều như trước. Vợ bầu bí nhưng anh không điện thoại hỏi han sức khỏe, anh chỉ gọi cho mẹ chồng tôi thôi. Tôi đã bao lần hờn ghen và giận dỗi nhưng đều không ăn thua. Có lần quá tức giận tôi đã nhắn tin bảo muốn chia tay. Nhưng không ngờ anh nhắn lại bảo nếu tôi muốn sẽ đồng ý ly hôn luôn, quyết định tùy thuộc vào tôi, anh sẽ vẫn lo cho 2 mẹ con tôi đầy đủ.
Tôi không nghĩ là chồng tôi có thể trả lời phũ phàng như vậy. Tôi vội vàng bắt xe lên thành phố để gặp chồng. Thế nhưng những gì diễn ra trước mắt tôi quá phũ phàng đến nỗi tôi ước như chưa bao giờ lên đây.
Chồng tôi bảo anh làm việc ở một nhà hàng, chuyên bưng bê dọn dẹp và phục vụ khách ăn uống. Vậy mà hôm tôi gặp, tôi nhìn thấy anh đang lái xe xịch cửa trước nhà hàng đó và dắt trên xe xuống một bà béo xồn xồn. Trên người bà ta đeo đủ thứ đồ trang sức, lổn ngổn và trông mặt thật phè phỡn. Bà ta ỡm ờ ôm eo chồng tôi và kéo đầu hôn chụt một cái vào mà rồi õng ẹo bước vào. Chồng tôi lẽo đẽo theo sau. Nhìn thấy tôi, anh đứng chôn chân tại chỗ, mặt trắng bệch.
Mặt tôi cũng trắng bệch không kém. Tôi khụy chân xuống suýt ngã khi nhìn thấy cảnh đó. Đầu óc tôi trống rỗng, may mà lúc đó, con tôi trong bụng đạp dữ dội tôi mới sực tỉnh ra.
Cuối cùng thì anh cũng kéo tôi ra một góc đường. Anh bảo tôi về đi, cuối tuần anh về nói chuyện. Những chuyện này không thể nói ở ngoài đường, ngay tại đây được.
Nhưng tôi cũng lờ mờ nhận ra mối quan hệ của anh và người đàn bà kia rồi. Anh không còn là chồng tôi nữa. Anh cũng công nhận là mấy tháng nay tiền đưa về cho tôi cũng do người đàn bà kia chu cấp. Bà ta thừa biết là anh đã có vợ ở quê nhưng không yêu cầu anh phải ly dị. Bà ta chỉ muốn ảnh ở bên cạnh phục vụ bà ta thôi. Chồng bà ta là lái tàu viễn dương. Tiền không thiếu, chỉ thiếu tình.
Anh muốn tôi để yên cho anh một thời gian, kiếm được ít tiền rồi thì anh sẽ cùng tôi mở quán để làm ăn. Chứ bây giờ một mình anh nuôi tôi vất vả lắm. "Em phải nghĩ đến con chứ! Sau này sinh con ra mà để con thiếu thốn thì có tội với con lắm! Em làm mẹ cũng phải biết chịu đựng một tí chứ! Anh còn chả tiếc thân vì mẹ con em đây này!".
Hóa ra những gì anh đang làm là vì mẹ con tôi. Thế này thì tôi đúng là há miệng mắc quai rồi, nói làm sao được nữa.
Nhưng tôi mệt mỏi quá rồi, tôi muốn buông xuôi tất cả. Anh không thể là người bố mà con tôi chờ đợi được, không thể là người chồng mà tôi đã từng hạnh phúc khi được sánh vai cùng.
Tôi lê bước đi về, chắc chắn không phải là ngôi nhà mà tôi đã từng ra đi. Anh sẽ không phải hy sinh thêm nữa đâu chồng ạ! Mẹ con em không thể là cái cớ cho sự suy đồi này của anh!
Theo Phunutoday
Nhà chồng coi tôi như người thừa trong nhà Có những hôm cả nhà đang ngồi nói chuyện xì xào gì đó, tôi đến gần thì tất cả lại im lặng. Tôi có cảm giác như họ đang nói xấu mình.... Về ở nhà chồng, tôi vốn không phải là đứa con dâu không biết điều. Nghe lời mẹ dặn, tôi luôn tâm niệm, phải sống làm sao để nhà chồng yêu...