Vợ vào viện đau đẻ, chồng vẫn mải mê cặp kè cùng với gái
Thậm chí, anh ta còn giới thiệu người khác để chồng em cặp kè. Em biết chuyện ức lắm. Dù sao chuyện cũ đã qua, có vay có trả chứ anh ta đâu nhất thiết phải làm như vậy.
Em và chồng cưới nhau được 5 năm nay, có với nhau hai mặt con nhưng rồi cuộc hôn nhân đang hạnh phúc, bỗng đi vào bế tắc. Cũng bởi khi yêu em cứ nghĩ mọi thứ màu hồng, nhưng rồi khi cưới về em mới hay anh không hề tốt như em biết. Anh vô tâm, trẻ con và chẳng còn yêu thương em như trước nữa.
Em vốn là cô gái con gia đình bố mẹ đều là công chức, còn bố mẹ anh là dân kinh doanh. Chúng em đều tốt nghiệp cao đẳng, nhưng khi mới ra trường em trót mang bầu nên buộc phải tính chuyện cưới xin. Bố mẹ em khi biết chuyện buồn lòng vô cùng. Bố em nói “Dại này con tự gây ra nên con phải thẳng thắn sửa lỗi của mình. Người ta đã đồng ý cưới, nên con phải cố gắng sống cho phải đạo với gia đình người ta”.
Cứ nghĩ sau một đám cưới đời em sẽ sang một trang mới, hạnh phúc và yêu thương hơn. Nhưng nào ngờ, cưới về em mới hay, anh còn trẻ con và sống thiếu trách nhiệm vô cùng. Có vợ bầu, anh vẫn thường xuyên tụ tập bạn bè, mình em chịu vất vả chăm cho cái thai trong bụng. Ngoài ra, việc nhà cơm nước tắm giặt em đều phải nai lưng ra làm. Khi em nhờ anh, anh kêu mệt. Thậm chí, anh còn mách với mẹ là em hay sai bảo anh việc lặt vặt trong gia đình.
Nghe tin chồng cặp kè người khác em đau đớn lắm, nhưng 3 ngày đã phải gượng dậy để dỗ dành con (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Mẹ chồng em bênh con trai lắm, thấy con trai kêu mệt là mắng em xa xả: “Nó đi làm về mệt rồi, cô để cho nó nghỉ ngơi tí đi. Đàn bà gì mà lười, động tí là kêu chồng, sai chồng”. Bà nói rồi thay quần áo đi tập tành Yoga, để mặc con dâu bầu 8 tháng lo hết việc nhà mà không chút thương xót.
Em đã khóc rất nhiều, chỉ mong sao anh thấu hiểu cho mình thì tốt biết mấy. Nhưng chồng em vẫn chứng nào tật ấy, dù vợ có nhẹ nhàng, nịnh bợ vẫn đi miết. Ngoài giờ làm ở cơ quan, anh đi đến 1-2h sáng mới mò về. Em nói thì anh mách mẹ, thế là em đành phải chịu đựng hết. Em không dám kêu van với ai, thậm chí không dám kể với bố mẹ mình, vì em sợ bố mẹ sẽ mắng em.
Rồi một ngày khi em đang khệ nệ bê chậu quần áo (khi đó thai nhi đang 37 tuần), mẹ em qua thăm thấy cảnh con khổ sở, mẹ em mới hiểu. Sau nhiều lần chứng kiến chuyện ngang trái, mẹ khuyên em nên xin phép nhà chồng về sống với mẹ một thời gian. Nhưng vì thương đứa con trong bụng, em đành xin mẹ ở lại rồi tính tiếp.
Mọi chuyện không thuận lợi khi tuần thai thứ 39, em bị vỡ ối nên phải vào viện mổ, dù thế chồng em không một chút lo lắng. Anh vẫn đi miết, không đến thăm em dù chỉ một lần. Mọi việc do bố mẹ em phải chạy đi chạy lại, còn mẹ chồng thì kêu ca “Mới 39 tuần đã sinh. Tại nó mà cháu tôi không đủ tháng, đủ ngày”.
Em đau đớn lắm, nhưng 3 ngày đã phải gượng dậy để dỗ dành con, mẹ chồng chẳng làm gì ngoài việc đi lại nói mát, nói đểu con dâu. Trong lúc đấy chồng em nói dối đi làm để tụ tập bạn bè chơi bời thông đêm suốt sáng. Khi anh về em cứ nghĩ anh sẽ giúp vợ chăm con, nhưng rồi khi có điện thoại anh lại phóng xe đi. Em mệt mỏi, cáu gắt, còn anh cũng không vừa khi cho vợ mấy cái bạt tai, dù em mới sinh.
3 ngày sau sinh em đã phải gượng dậy để dỗ dành con, mẹ chồng chẳng làm gì ngoài việc đi lại nói mát, nói đểu con dâu. Trong lúc đấy chồng em nói dối đi làm để tụ tập bạn bè chơi bời thông đêm suốt sáng. (Ảnh minh họa).
Có một điều em vô cùng bực đó là thái độ của anh trai chồng. Trước đây vợ chồng anh ta vốn ở cạnh nhà bố mẹ em. Anh trai chồng từng vay mẹ em 50 triệu, nhưng vì khi đó chuẩn bị đám cưới tụi em nên mẹ em sang đòi về. Anh chồng vì thế đâm bực bội, thù hằn, giờ đây khi em sinh vợ chồng em mâu thuẫn anh chồng tìm mọi cách phá hoại hạnh phúc tụi em.
Thậm chí, anh ta còn giới thiệu người khác để chồng em cặp kè. Em biết chuyện ức lắm. Dù sao chuyện cũ đã qua, có vay có trả chứ anh ta đâu nhất thiết phải làm như vậy. Khi em nói chuyện với anh chồng, anh ta thừa nhận anh ta không thích em và sẽ tìm cách tống cổ em ra khỏi gia đình này.
Uất ức em đòi ly hôn và bỏ về ngoại, nhưng chồng em lại níu kéo, anh nói anh không muốn mất mẹ con em. Nhưng thật lòng em cảm thấy mệt mỏi quá mọi người ạ, nên chấp nhận số phận hay là buông tất cả và làm một bà mẹ đơn thân. Mong các mẹ cho em 1 lời khuyên chân thành nhất.
Theo NĐT
Hết tình yêu từ khi chồng đón con riêng về sống chung
Tôi là một phụ nữ 29 tuổi, có chồng và con trai rất dễ thương. Bé là niềm hạnh phúc và nguồn sống hiện tại của tôi. Nỗi đau tôi tâm sự ra đây sẽ rất kỳ lạ với khái niệm một gia đình hạnh phúc.
Ngày quen anh- chồng hiện giờ, tôi đã vội quên lời hứa hẹn chờ đợi với người bạn trai vừa ra nước ngoài làm việc được 4 tháng. Với sự phụ bạc đó, tôi chấp nhận làm vợ anh dù biết anh từng có gia đình, một con trai 10 tuổi, đã ly hôn 5 năm. Có lẽ lúc đó cả trái tim và lý trí tôi đều lỗi nhịp, tôi yêu anh bất chấp cả những lời góp ý can ngăn của gia đình và bè bạn. Chúng tôi tổ chức lễ cưới sau một năm quen biết. Cuộc sống mới của tôi bắt đầu, kèm theo những bất ngờ không lường trước được.
Anh thương yêu gia đình, tôi sinh con anh lo lắng chăm sóc chu đáo, việc nhà anh chia sẻ, nói chính xác lúc tôi mệt anh vẫn làm tất cả để tôi nghỉ ngơi. Anh là mẫu đàn ông hiện đại và tốt bụng, thương vợ con, tuy nhiên có một nỗi buồn tận sâu trong đáy lòng tôi, vẫn nhói tim đau: Anh luôn muốn đứa con đầu (con với người vợ trước), về sống chung. Trong những lần anh nhắc đến, tôi chỉ lặng thinh.
Anh nghĩ tôi cũng như anh, chấp nhận điều đó. Một ngày anh thông báo "Con anh sẽ về sống chung với chúng ta trong thời gian rất gần, em nên chuẩn bị tâm lý". Có lẽ những bạn đang đọc tâm sự này đều hiểu suy nghĩ và tâm tư của tôi. Tôi không tốt hơn bất cứ người phụ nữ nào trên thế gian này cả, tôi không thể làm tốt hơn họ, định sẽ giữ mãi trong lòng nỗi khó chịu ấy, vẫn cố gắng chấp nhận mọi thứ để anh vui, con anh vui, mọi người vui.
Tôi đâu ngờ đó là một vết dầu loang trong lòng, ngấm ngầm làm tình cảm vợ chồng ngày càng tồi tệ. Qua một thời gian cố gắng chịu đựng, tôi không thể "gần gũi" chồng được nữa, cảm xúc, sự thoải mái và cả sự ham muốn rất đỗi đời thường của các cặp vợ chồng tan biến. Thời gian cứ kéo dài đến nay cũng khoảng 6-7 tháng, tôi tự nhủ mình phải hy sinh vì con, sống vì con, vui vì con. Tôi rất muốn cho con một cuộc sống hạnh phúc, một gia đình hoàn hảo, nhưng biết làm sao đây khi tình cảm vợ chồng không còn như trước.
Giá như anh đối xử với tôi như những người bạn bình thường, có lẽ tôi vẫn vui vẻ chấp nhận để sống chung vì con. Trong anh có lẽ vẫn không thể biết được tình cảm hiện giờ của tôi là thế, tôi không đủ cam đảm nói ra "Em không còn thương anh nữa". Tôi sợ đánh mất một gia đình, điều đó rất cần cho sự trưởng thành của con tôi.
Nếu cứ tiếp tục sống như thế này, liệu điều gì sẽ làm cả hai còn tổn thương trong những ngày tới? Rất mong sự chia sẻ của các bạn đọc được dòng tâm sự này. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Tâm sự "tội lỗi" của một mẹ bầu suýt mất con Từ ngày mang bầu, mẹ như trở thành một người hoàn toàn khác. Chưa bao giờ mẹ phải tự ti về bản thân như những ngày bầu bì đó. Nhiều chị em đến thời gian gần đẻ mới xấu còn mẹ xấu ngay và luôn ngay từ những ngày đầu. Mẹ là một người phụ nữ khá ăn diện, điệu đà, thích chơi...