Vợ tự nguyện ngủ cùng với sếp để tôi được thăng tiến
Tôi sững người trước lời nói của vợ. Hóa ra tôi đã nhục nhã tiến thân bằng cách đổi lấy hạnh phúc của gia đình mình. Tôi thật không ngờ vợ tôi có thể vì tiền tài, danh vọng bán đi tất cả như vậy.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi bằng tuổi nhau. Người ta nói “bằng tuổi nằm duỗi mà ăn” nhưng thật sự, cuộc sống của vợ chồng tôi rất vất vả. Chúng tôi gặp nhau từ hồi còn là sinh viên. Học chung trường Đại học, gặp nhau ở hội đồng hương, chẳng mấy mà chúng tôi thân thiết rồi tình yêu chớm nở. Tôi vẫn nhớ ngày ấy, tôi thường đèo em đi dọc đường Thanh Niên xanh bóng cây mát rượi, nụ cười em giòn tươi làm lòng tôi ấm áp. Có những khi nghèo chẳng có nổi tiền ăn bữa cơm, hai đứa cùng nhau gặm bánh mì qua bữa. Tôi hỏi em: “Anh nghèo, lấy anh khổ lắm, em có chịu được không?”. Bàn tay em ấm áp siết chặt lấy tay tôi: “Em không bao giờ bỏ anh đâu! Mình cùng cố gắng anh nhé!”. Thế rồi, chúng tôi dã thực hiện lời hứa cùng nhau cố gắng ấy. Tôi và em làm đám cưới và cùng ở lại Hà Nội lập nghiệp.
Nhưng kiếp nghèo mãi vẫn cứ đeo đuổi vợ chồng tôi. Cả hai đã 34 tuổi nhưng tình hình chẳng khá khẩm hơn được chút nào. Chúng tôi vẫn ở thuê trong một căn nhà cấp 4 vẻn vẹn 18m2 sâu tít tắp trong một ngõ chợ. Thời gian đầu đi làm, tôi cũng được đánh giá tốt và nhiều người nghĩ rằng tôi sẽ tiến xa. Thế nhưng, không hiểu vì số phận đen đủi hay vì không thức thời, không biết lươn lẹo, nịnh hót, càng ngày sự nghiệp của tôi càng đi xuống. Đến giờ tôi vẫn chỉ là một nhân viên bình thường với thu nhập thấp.Vợ tôi có thu nhập cao hơn tôi một chút nhưng cũng chỉ ở mức trung bình kém.
Trong khi đó chúng tôi có rất nhiều khoản phải chi cho hai đứa con đang tuổi đi học. Gia đình tôi đôi lúc cũng có chuyện cần chúng tôi chi tiền. Cứ thế, chúng tôi sống chật vật và rất hay lâm vào khủng hoảng tài chính. Vợ tôi ngày càng khác xưa, em trở nên cáu bẳn, khó tính. Em lầm lì và rất ít cười. Đôi khi tôi nói chuyện với em nhưng em chẳng hề đáp lại. Bữa cơm gia đình nặng nề, chẳng còn chút hơi ấm.
Video đang HOT
Em luôn ghen tị với bạn bè, rằng vợ chồng Q. mới mua ô tô, chồng H. mới tặng vợ chiếc dây chuyền kim cương, M. lấy chồng Hà Nội nên giờ cả họ được nhờ. Em lúc nào cũng than số phận mình khổ, chẳng được sung sướng như người ta. Nghe những lời ấy của em, thật sự tôi thấy rất buồn và mặc cảm. Tôi không trách em. Tôi biết, vì quá nghèo, quá khổ mà em trở nên như vậy. Tôi áy náy lắm vì mình là thằng đàn ông kém cỏi, không lo được cho gia đình, không chăm sóc được vợ con. Tôi chỉ biết cố gắng trong công việc. Nhưng trời vẫn chẳng thương tôi…
Vợ tôi dù đã hai con, dù vất vả tất bật nhưng em vẫn rất đẹp. Thân hình thon thả, khuôn mặt đằm thắm của em rất thu hút ánh nhìn của người đối diện. Ngày hôm ấy, công ty tôi có buổi họp mặt gia đình, em nổi bật trong đám đông với bộ đầm trắng, mái tóc đen buông dài thật tinh khôi.
Ai cũng trầm trồ khen em đẹp, mọi người trong công ty đều nói không biết tôi làm gì mà số may mắn lấy được vợ xinh như mộng. Tôi chỉ cười trừ, tôi thì nào có gì đâu, ngoại hình bình thường, lại nghèo, đi cạnh em tôi thấy mình thua kém quá! Ngay cả giám đốc công ty tôi cũng bị thu hút bởi em. Buổi tiệc ngày hôm ấy, sếp đến trò chuyện với em rất nhiều. Sếp cũng hỏi han cả tôi, một nhân viên quèn mà có lẽ ngày thường ông chẳng thèm nhớ mặt, thuộc tên.
Sau ngày hôm ấy, tôi đột nhiên được sếp quan tâm hơn hẳn. Nhiều công việc quan trọng được giao cho tôi hơn. Tôi khấp khởi mừng thầm, về khoe vợ: “Nhờ em mà anh mới được sếp chú ý đấy!”. Vợ tôi chẳng tỏ thái độ vui mừng nhiều, em chỉ nói tôi cố gắng thêm. Vợ tôi cũng thêm bận rộn, em hay phải đi làm nhiều hơn, những đợt em đi công tác cũng thường xuyên hơn.
Công việc khởi sắc, vợ chồng có chút dư dả làm tôi rất mừng. Vợ chồng tôi chuyển từ căn nhà cấp 4 lụp xụp sang thuê một ngôi nhà nhỏ hai tầng, tuy cũng chưa có gì khang trang lắm nhưng cũng sạch sẽ, rộng rãi hơn. Vợ tôi cũng không phải đi chiếc xe số cũ kĩ của mẹ em cho từ xưa nữa, tôi tiết kiệm tiền mua được cho em một chiếc xe ga cho bằng bạn bằng bè. Dù em vẫn cứ ghen tị với những cô bạn lái ô tô của em, tôi cũng chẳng buồn. Cứ cái đà này, chẳng mấy chốc mà vợ chồng tôi sẽ khấm khá, ước mong ấy của em sẽ thành sự thật.
Công việc của tôi quả thật thăng tiến như vũ bão, tôi được đề bạt lên chức phó phòng. Rồi đến khi bác trưởng phòng cũ về hưu, tôi được thăng chức làm trưởng phòng dù cho có một anh phó phòng khác có thâm niên, kinh nghiệm hơn tôi. Dù ngạc nhiên lắm nhưng tôi vẫn vui mừng tột độ. Tôi gọi điện khoe ngay với vợ, em chẳng mảy may tỏ ra sung sướng hay bất ngờ. em chỉ gọn lỏn: “Chúc mừng anh!”.
Từ ngày lên chức, tôi thấy mọi người trong công ty có vẻ xa lánh hẳn với tôi. Ai ai cũng nhìn tôi bằng con mắt dò xét. Thỉnh thoảng, tôi thấy mọi người đứng chụm lại bàn tán gì đó thì thào, nhưng khi thấy tôi, tất cả lại im lặng và tự động bỏ đi hết. Đầu tiên, tôi cũng chẳng để ý, nghĩ rằng mọi người chưa phục việc mình lên chức, dần dà rồi cũng sẽ quen thôi. Nhưng sự việc tiếp diễn lâu làm tôi thấy rất khó chịu. Tôi gọi một người chị vốn rất thân thiết với tôi trong cơ quan ra trò chuyện, hỏi khéo, gặng mãi chị ấy mới trả lời: “Có thật là chú không biết gì không. Cái M vợ chú cặp với giám đốc công ty mình từ lâu lắm rồi. Cả công ty đồn ầm lên mà chú vẫn ngáo ngơ thế này à?”. Tôi chết đứng ngay tại chỗ. Chị đồng nghiệp vỗ vai tôi thương cảm: “Em hiền và lành tính quá em ạ! Em phải về xem lại vợ mình ngay đi nhé!”.
Mấy ngày liền, tôi vắt tay lên trán suy nghĩ, tôi không thể tin được là em lại làm như vậy với tôi. Tình yêu đẹp như mơ thời sinh viên, rồi bao nhiêu năm tháng đồng cam cộng khổ tan tành như vậy ư? Sau nhiều đêm dằn vặt, tôi quyết định hỏi thẳng vợ mình. Sau khi nghe tôi hỏi về lời đồn đại, em lặng im chẳng nói năng gì. Một linh cảm chẳng lành, tôi lao đến lắc vai em, gào lên buộc em trả lời tôi.
Em bình tĩnh gạt tay tôi ra, ngồi xuống ghế nói: “Anh nói nhỏ thôi, không cần toáng lên làm phiền hàng xóm láng giềng! Đến giờ mà anh mới biết sao? Tôi tưởng anh đã biết, hiểu và chấp nhận chuyện đó từ lâu rồi chứ!”. Tôi hoàn toàn bất ngờ trước câu nói trơ trẽn ấy của vợ. Không giữ được bình tĩnh, tôi đưa tay tát vợ một cái: “Cô nói vậy là sao, có ý gì? Tôi không ngờ cô lại đổ đốn, lăng loàn như thế!”.
Vợ tôi đứng phắt dậy, nhìn tôi nhếch mép cười: “Anh ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ đấy? Anh suy nghĩ kỹ lại đi! Anh tưởng với trình độ như anh mà có thể leo lên vị trí hiện giờ sao? Xin lỗi nhé, nhờ có con này tuột cái lai quần ra anh mới có ngày hôm nay đó! Đã vô dụng lại không biết điều!”. Nói xong, vợ tôi dắt xe ra khỏi nhà, đi thẳng…
Tôi sững người trước lời nói của vợ. Hóa ra lâu nay, tôi vẫn ảo tưởng về thành công của mình. Hóa ra tôi vẫn chỉ là thằng đàn ông hèn kém. Hóa ra tôi đã nhục nhã tiến thân bằng cách đổi lấy hạnh phúc của gia đình mình. Tôi thật không ngờ vợ tôi có thể vì tiền tài, danh vọng bán đi tất cả như vậy. Tôi quỳ gục trên sàn. Lần đầu tiên trong đời, giọt nước mắt đàn ông tuôn rơi.
Theo Afamily
Em đã không còn nhận ra anh nữa
Chưa đầy năm năm bên nhau mà đã bao lần em phải kinh ngạc nhìn anh và tự hỏi: "Anh đây sao?".
Anh thay đổi nhiều quá, anh giờ đây chỉ còn biết nghĩ đến bản thân mình, chẳng chịu chia sẻ chút gì với người bạn đời suốt ngày đầu tắt mặt tối, và mắt mờ chân chậm đến nơi, cũng vì núi việc không tên mà anh vẫn hay gọi chung là việc vặt.
Em đẻ hai con rồi mà lúc nào anh cũng thắc mắc sao bụng không phẳng, đẹp như ngày xưa, và rồi anh chẳng giấu giếm những lần cầm điện thoại chụp ảnh những em xinh tươi đang dạo trên đường phố, những cô mà em tin chỉ mơn mởn bằng một phần của em ngày xưa. Em thức đêm thức hôm chăm sóc con, anh thì hôm nào cũng được ngủ thẳng giấc, rồi làu bàu trách em sao cứ để nó quấy. Đồng thời vẫn muốn em đẻ thêm đứa nữa bởi lúc nào anh cũng thích có con trai, trong khi đó đang đêm con khóc thì sẵn sàng lấy chân đá em một cái "sang dỗ con đi để anh ngủ". Lâu rồi quà không có, hoa càng không, thậm chí một lời nói dịu dàng cũng không cánh mà bay mất từ lúc nào không ai rõ tung tích.
Có bao giờ anh thầm hỏi sao mình có năng khiếu, tài đến nỗi biến một cô gái xinh xắn gọn gàng trở nên như vậy hay không? Còn em, chẳng thể làm gì khác bởi một ngày của em cũng chỉ có hai mươi tư giờ và lúc này đây em không thể tự biến hóa cho mình có thêm hai cái tay nữa để mà hoạt động liên tục.
Em vẫn nhớ rõ ngày xưa ấy em tự thấy mình có giá lắm, vì được nâng niu, coi trọng và được chăm sóc. Còn giờ đây em nhận ra mình chẳng còn một tí "tài sản" nào, ngoài hai đứa con mà em quanh quanh với chúng cũng hết cả một ngày, đến mức em chán chả buồn nói và "nhờ" anh giúp em quan tâm đến chúng nữa. Lúc nào anh cũng chúi mũi vào đồ công nghệ cao, đó mới chính là những đứa con gần gũi thân cận với anh nhất. Anh nói mình là trụ cột đi làm kiếm tiền, anh dành hết thời gian vào mục đích lớn nhất đó và lợi nhuận thu được anh lại phục vụ cho thú vui riêng của mình, trong khi em thì chẳng thấy vui gì cả, anh nói em chẳng biết gì.
Thì đúng rồi, mở mắt ra một cái là nghe tiếng con khóc, thôi thì đủ, đói có, đái có, khóc vì chẳng có lý do gì cũng có, loanh quanh phục vụ cả gia đình rồi đi làm. Về nhà lại long tóc gáy lên cho con ăn, tắm rửa và nấu ăn cho cả nhà, ngẩng mặt lên thì trời tối mò, ngồi nghỉ thôi, thời gian ấy quý giá cần phải hít thở thật sâu để còn tái sản xuất sức lao động, sẵn sàng cho một ngày mai hoạt động đều đặn như thế. Thử hỏi thời gian đâu để mà chăm sóc, thời gian đâu để mà spa thư giãn, làm gì có lúc nào mà tìm hiểu cái "thú vui" của anh. Chờ được đến lúc con lớn thì giá trị cũng đã hao mòn, còn điểm phấn tô son làm gì cho thêm buồn với dấu vết thời gian, thêm nữa em bực tức nghĩ anh không xứng đáng có được một người vợ vừa đảm đang vừa xinh đẹp.
Em ước mong anh sẽ bớt chút thời gian quý như kim cương của mình để chơi cùng con, bởi đứa con là tài sản chung lớn nhất, là điều cần vun đắp cùng với tình cảm vợ chồng. Em đã thể hiện niềm khao khát ấy từ lâu, thậm chí ghi cả điều ước gửi ông già Noel. Rồi dùng đủ hình thức, mặn, nhạt, ngọt, gắt để du đẩy cái quan niệm "việc vặt là của đàn bà" của anh vậy mà lòng anh "vẫn vững như kiềng ba chân". Em muốn xõa tung hết cả, biến mình thành một con người khác, sống vì mình, tự chau chuốt cho bản thân, cho mình chứ chẳng cần phải cho ai khác. Song thực sự em không có đủ thời gian và tâm trí nữa. Cuộc sống như vậy thử hỏi còn nghĩa lý gì?
Theo VNE
Ly dị vì chuyện ăn Tết nhà nội hay ngoại Gần mười năm cưới nhau, cứ mỗi lần Tết đến là Hùng luôn sống trong sợ hãi. Bên cạnh nỗi lo cơm áo gạo tiền cùng hàng trăm thứ nỗi lo ngày Tết thì quyết định "ăn Tết bên nào" (nhà nội hay nhà ngoại). Điều đó luôn là một thách thức căng thẳng, nó tốn không biết bao nhiêu mồ hôi (cãi...