Vợ trẻ trả giá đắng vì lòng tin đặt vào cô hàng xóm lẳng lơ
Theo những gì bạn kể trong câu chuyện Lộ chuyện chồng nhiệt tình rình…trộm đêm “giúp” cô hàng xóm lỡ thì, thì bạn còn rất trẻ, bạn là người tốt, có lòng nhân ái với hàng xóm, nhưng bạn thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống nên nhìn lầm người. Chính vì lòng tin đặt không đúng chỗ như thế nên bạn đã vô tình tạo điều kiện cho chồng gần gũi với chị hàng xóm đang khao khát tình cảm đó.
ảnh minh họa
Tôi không muốn làm bạn rối trí, đau lòng thêm lúc này nhưng rõ ràng là trong chuyện chồng bạn ngoại tình với chị hàng xóm lỡ thì kia bạn cũng góp một phần sai lầm đáng kể đấy.
Theo những gì bạn kể trong câu chuyện Lộ chuyện chồng nhiệt tình rình…trộm đêm “giúp” cô hàng xóm lỡ thì, thì bạn còn rất trẻ, bạn là người tốt, có lòng nhân ái với hàng xóm, nhưng bạn thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống nên nhìn lầm người. Chính vì lòng tin đặt không đúng chỗ như thế nên bạn đã vô tình tạo điều kiện cho chồng gần gũi với chị hàng xóm đang khao khát tình cảm đó.
Nhưng thôi bạn ạ, việc trước mắt là bạn giữ bình tĩnh, không nên làm ầm ĩ vì chuyện cũng chỉ có bạn, chồng bạn và chị hàng xóm biết. Bây giờ bạn có làm to chuyện thì hậu quả cuối cùng là hạnh phúc gia đình bạn tan nát, con gái bạn mới sinh đã chịu cảnh chia lìa của bố, mẹ, bé sẽ sống thiếu thốn tình cảm và phát triển không được bình thường như các trẻ khác.
Theo tôi bạn nên suy nghĩ cho kĩ, nếu sự việc chưa quá nghiêm trọng thì hãy cố gắng khuyên nhủ, níu kéo chồng trở về với vợ con. Hãy vì con mà tha thứ cho lỗi lầm của chồng là tốt nhất bạn ạ.
Video đang HOT
Mong mọi sóng gió sớm qua đi để tổ ấm của bạn thực sự là nơi an lành, hạnh phúc dành cho gia đình bạn. Chúc bạn khỏe, gặp may mắn bạn nhé.
Theo TPO
Cô hàng xóm lẳng lơ, suốt ngày mặc khiêu khích sang nhà tôi xin nước
Tôi cũng nghĩ rằng cô ấy đến nhà để chơi với tôi và chằng bao giờ nghĩ rằng cô ấy đang để mắt đến chồng tôi nếu như không có buổi tối hôm đó.
Cuối năm ngoái, nhờ làm ăn phát đạt, vợ chồng tôi đã mua được căn nhà chung cư mới, rộng rãi và rất đẹp. Khu chung cư nhà tôi ở hầu hết đều là dân trí thức và mọi người đều sống khá hòa đồng. Vậy nên khi chuyển về nhà mới, nhà tôi ai cũng mừng. Tuy nhiên, khoảng vài tháng sau khi chuyển về nhà mới, những rắc rối cũng bắt đầu.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi có cô hàng xóm chuyển đến ở. Người phụ nữ này kém tôi 2 tuổi, là bà mẹ đơn thân và có con gái mới 4 tuổi. Ngay từ ngày mới về sống, người phụ nữ này đã tỏ ra khác biệt hẳn với những gia đình ở đây. Ăn nói bỗ bã, thái độ xấc xược, và chỉ cần nhìn qua đã biết cô thuộc dạng lẳng lơ.
Trong khi hàng xóm toàn người lớn tuổi, chiều chiều ra sảnh ngồi hóng mát, ai cũng quần áo trang nhã thì cô hàng xóm này toàn diện những bộ đồ không thể mát mẻ hơn. Váy thì ngắn cũn cỡn khiến người đối diện không dám nhìn. Áo thì chưa cần cúi xuống đã hở nửa ngực. Ăn mặc vậy nhưng lúc nào ra sân tập thể cô cũng chọn nơi đông người để đứng nói cười hổ hả vô cùng vô duyên và phản cảm.
Nhiều lần cho con ra sân chơi, thấy cảnh cô hàng xóm mặc quần short siêu ngắn đến mức hở cả nội y bên trong và đứng gếch chân lên ghế đá, thú thực tôi đã phải dẫn con về nhà vì sợ con trai tuổi mới lớn nhìn những hình ảnh đó không tốt.
Hàng xóm, nhất là những người lớn tuổi thì tỏ ý không bằng lòng ra mặt. Cứ thấy cô ở đâu là mọi người lại lảng ra chỗ khác. Tuy vậy, người phụ nữ này cũng chẳng lấy làm phiền lòng. Mỗi chiều, cô vẫn cứ diện những bộ đồ mặc như không như vậy ra sân và một mình hỉ hả với chiếc điện thoại.
Tuy vậy, có lẽ tôi cũng sẽ chẳng mấy bận tâm với cô hàng xóm nếu không có những ngày cô hàng xóm mới tới gõ cửa nhà tôi để chơi... cho đỡ buồn.
Những ngày đầu, khi thấy cô hàng xóm tới nhà chơi, tôi cũng đón tiếp chu đáo lắm. Khi nghe cô nói rằng ở khu này cô chỉ chọn mỗi nhà tôi để tới chơi vì thấy tôi cũng tầm chạc tuổi cô nên tôi cũng vui vẻ đón tiếp. Bán anh em xa mua láng giềng gần, tôi nghĩ vậy nên lần nào cô về tôi cũng xã giao rằng hôm sau lại sang chơi.
Tôi cũng nghĩ rằng cô ấy đến nhà để chơi với tôi và chằng bao giờ nghĩ rằng cô ấy đang để mắt đến chồng tôi nếu như không có buổi tối hôm đó.
Vì có việc đột xuất phải sang nhà ngoại nên tối đó tôi dặn chồng ở nhà nấu cơm và cho con ăn, có thể tối đó tôi không về. Tuy nhiên, vì xong việc sớm nên tôi trở về nhà ngay.
Hôm đó, vừa bước chân vào cửa tôi đã giật nảy mình khi nghe thấy tiếng cười khúc khích phát ra từ phòng khách. Đẩy cửa bước vào, tôi chết lặng khi thấy cảnh tượng trước mắt: Chồng tôi đang ngồi ở ghế sofa còn cô hàng xóm quần short ngắn cũn cỡn ngồi ngay trên thành ghế sát cạnh chồng tôi với dáng vẻ rất khiêu khích, đung đưa cặp đùi trắng ởn.
Nhìn cảnh đó hỏi làm vợ ai mà không bực mình. Tuy vậy, tôi vẫn cố kiềm chế, đến tối mới hỏi chồng thì anh bảo lâu nay cô ấy vẫn cứ &'sán' vào anh như vậy. Thậm chí, có lần cô ấy còn giả vờ nhờ chồng tôi chở đi mua này nọ nhưng anh từ chối.
Nghe chồng nói, tôi thấy máu nóng bốc lên đầu và từ hôm sau, tôi tỏ thái độ lạnh nhạt hẳn với người phụ nữ kia mỗi khi cô ấy sang nhà tôi. Tuy nhiên, đúng là loại đàn bà trơ trẽn.
Thấy tôi càng lạnh nhạt, cô ấy càng tỏ ra thản nhiên. Tối nào cô ấy cũng vẫn sang nhà tôi với những bộ đồ khiêu khích và hôm nào cũng với lý do là để xin nước. Cô ấy bảo nhà cô ấy chưa lắp được bình lọc nước nên muốn xin nước nhà tôi cho an toàn.
Có hôm mang cả chậu to sang hứng nước xong cô ấy lại ẽo ợt nhờ chồng tôi bê hộ về nhà cô ấy khiến chồng tôi từ chối cũng không xong.
Vợ chồng tôi đều hiền lành và không quen với cảnh ăn nói chát chúa, mỉa mai nên thành ra cũng chẳng bao giờ nặng lời với cô ấy. Nhưng tôi cứ thấy như muốn nổi điên mỗi tối, khi nghe thấy tiếng cô ấy ngoài cửa. Tôi nên làm sao để thoát khỏi tình trạng này và nên làm gì để cô hàng xóm kia tự biết ý mà thôi không để ý đến chồng tôi nữa? Hãy cho tôi lời khuyên.
....thanh@gmail.com
Theo nguoi dua tin
Chết lặng khi phát hiện con của cô hàng xóm tật nguyền là nhờ chồng 'làm phúc' Thấy cảnh người mẹ tàn tật vừa trông đứa con nhỏ vừa khâu vá để kiếm sống mà tôi đem lòng thương xót. Đi đâu về có đồng quà tấm bánh tôi cũng để dành cho thằng bé... Nhà tôi ở trong một khu tập thể cũ. Ở đây đa số là các gia đình làm công ăn lương nhà nước nên sống...