Vợ trẻ dọa li hôn nếu không được tự do cặp bồ
Taxi chở tôi đang chờ đèn đỏ, dưới ánh sáng trên đường, tôi thấy rõ mồn một vợ mình ăn vận khêu gợi đang cùng một người đàn ông to béo bước vào khách sạn.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi tự thấy mình là người khá được trai, bởi tôi cao cũng gần mét tám, dáng tương đối chuẩn với khuôn mặt nam tính.
Tôi cũng đang giữ chức trưởng phòng phụ trách kinh doanh của một công ty ăn nên làm ra, vậy mà không hiểu vì sao ông Trời chưa ban cho tôi một nửa kia để tôi có được hạnh phúc ấm êm như những người đàn ông khác?
Khi mà tôi đã bước qua tuổi 36, yêu thì tôi cũng từng trải qua vài ba mối tình, nhưng để “đưa nàng về dinh” thì vẫn chẳng đâu vào đâu khiến tôi vẫn phòng không lẻ bóng.
Bố mẹ ở quê giục giã ghê lắm, ông bà chỉ sợ đến lúc nằm xuống mà tôi vẫn chưa yên ấm gia đình, chưa có được thằng cu nối dõi để ông bà mát mặt với dòng họ, tổ tiên.
Video đang HOT
Thế rồi cuối cùng tôi đã quen được em trong một dịp tôi tháp tùng sếp đến công ty đối tác kí hợp đồng. Em trẻ và xinh lắm, như một cơn gió mát, làm dịu đi cái không khí căng thẳng của buổi tranh luận, mà ở đó toàn là những con số khô cứng, lúc nâng lên, khi hạ xuống trước khi các sếp đặt bút kí vào hợp đồng.
Do yêu cầu của công việc, tôi phải trở lại công ty bạn vài lần nữa, và lần nào tôi cũng được gặp em. Tôi chủ động làm quen, chủ động mở lòng tâm sự cùng em mà không ngại.
Thế rồi từ tình bạn chúng tôi đã có một tình yêu đẹp để căn nhà riêng của tôi được đón em về sau 2 năm tìm hiểu.
Mặc dù bố mẹ tôi mừng thì có mừng, nhưng rất lo vì em nhỏ hơn tôi tới một con giáp, bố mẹ chỉ sợ khoảng cách tuổi tác như vậy, sợ sau này có điều gì đó sẽ khiến em thay đổi thì khổ.
Phải tự hào mà khẳng định rằng em về làm vợ tôi, tôi không để em phải thiếu thứ gì. Trong nồng nàn tình yêu lúc nào tôi cũng mong em sớm sinh cho tôi một đứa con. Còn em lần nào em cũng nũng nịu hứa và hứa.
Đến nay đã gần 2 năm mà điều ước của gia đình vẫn chưa được em đáp ứng, bởi đủ loại lí do em đưa ra, mà lí do nào hình như cũng chính đáng cả.
Cách đây 2 tháng tôi có chuyến công tác ra nước ngoài cùng sếp. Thời gian về không định trước vì còn phụ thuộc vào tối tác, sợ em buồn tôi có ý mời mẹ tôi ra ở cùng em, thế nhưng em dứt khoát từ chối. Em bảo tôi cứ yên tâm đi công tác, phần em ở nhà em tự lo được.
Nhớ vợ, sau gần 1 tháng hoàn thành công việc, tôi trở về nước với một vali đầy quà dành cho em nhưng không báo trước. Taxi chở tôi đang chờ đèn đỏ, dưới ánh sáng trên đường, tôi thấy rõ mồn một vợ mình ăn vận khêu gợi đang cùng một người đàn ông to béo bước vào khách sạn. Bỏ taxi, tôi xách vali đứng đợi em trước cửa khách sạn, khi chẳng còn gì chối cãi, thanh minh, em trơ trẽn vẫn tay trong tay với người đàn ông lạ, ra điều kiện với tôi rằng nếu không để em sống theo ý thích thì chúng tôi chia tay. Ông Trời ơi! Ông se duyên nhầm hay trái tim tôi đã mù quáng khi lấy em đây?
Theo Tienphong
Nhờ có đôi giày lạ mà tôi biết 'Người ta ăn ốc còn tôi đổ vỏ'
Đứng nép bên ngoài cửa phòng ngủ tôi nghe rõ giọng em ngọt nhạt, nũng nịu người đàn ông lạ, thậm chí em còn liên tục giục con "gọi bố đi con, đây mới là bố con biết không, gọi bố Hòa đi, thơm bố Hòa đi... bố kia không phải bố đẻ con, đây mới là bố con...".
Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhục nhã, ê chề như ngày hôm nay. Tôi đã phải bỏ qua bao điều tiếng không hay về em để cưới em, thậm chí tôi cũng đã phải chống lại gia đình, bạn bè để quyết tâm mang đến cho em một cuộc sống tươi đẹp. Nào ngờ đâu ngày hôm nay - sau hơn 2 năm chung sống tôi mới biết mình chẳng khác nào con rối để em qua mặt, và điều khiển. Bao năm qua em lừa dối tôi lén lút qua lại với tình cũ, đứa con ngày đêm tôi chăm lo cũng là con người. Uất hận cho cảnh "người ta ăn ốc còn tôi đổ vỏ".
Nếu không phải chính mắt tôi trông thấy em cùng gã đàn ông đó âu yếm nhau ngày trong nhà tôi, và chính tai tôi nghe em bắt con trai mình gọi người đàn ông kia là bố thì không đời nào tôi tin em đang tâm tàn nhẫn với tôi như vậy.
Đứng nép bên ngoài cửa phòng ngủ tôi nghe rõ giọng em ngọt nhạt, nũng nịu người đàn ông lạ (Ảnh minh họa).
Hôm đó, đã muộn mà không thấy vợ về nhà cơm nước như mọi khi, thậm chí cũng không thấy con ở nhà, Linh tính mách bảo có chuyện chẳng hay xảy ra, tôi nhấc máy gọi vội cho chị giúp việc thì chị chỉ nói "cô Liên nói hôm nay anh chị cho cháu về quê nên cho tôi nghỉ việc 2, 3 ngày". Tôi đang bận công việc công ty tối mắt tối mũi ra làm gì có chuyện về quê. Nếu theo đúng lịch thì hôm nay tôi đi công tác 2 ngày bên Thái Lan cùng sếp tổng, nhưng trước đó sếp đã hủy lịch tôi cũng có nhắn tin về cho em để em ở nhà chuẩn bị cơm nước.
Không có lý gì em lại nói với giúp việc như vậy. Ngay sau đó tôi lại gọi điện về quê hỏi bố mẹ, cả hai nói không thấy vợ tôi về, cũng không thấy cô ấy nói gì đến chuyện cho cháu về quê. Bố mẹ vợ tôi cũng nói cô ấy không về. Tôi có gọi điện cho vài người bạn quen thân với vợ để hỏi, nhưng không ai biết. Suốt 1 tiếng đồng hồ tôi gọi cho em nhưng em đều tắt máy, sự việc càng trở nên rắc rối, tim tôi đập nhanh hệt như có sự chẳng lành.
Tôi phóng xe khắp nơi tìm vợ. Cả đêm tôi lang thang ngoài đường, thậm chí đã có lúc tôi muốn vô luôn sở cảnh sát để báo em mất tích, nhưng vẫn cố gắng nhủ lòng là em chỉ đang đưa con đi đâu đó chơi thôi nên tôi đành quay xe về nhà biết đâu lúc này em đã đang ở nhà chờ sẵn tôi. Quả đúng thật, khi về đến nhà cũng là 5h sáng tôi mừng mừng tủi tủi vì thấy đôi dép của con và em dựng sẵn trên tủ, nhưng kỳ lạ thay bên cạnh đó lại có đôi giày của gã đàn ông lạ.
Đứng nép bên ngoài cửa phòng ngủ tôi nghe rõ giọng em ngọt nhạt, nũng nịu người đàn ông lạ, thậm chí em còn liên tục giục con "gọi bố đi con, đây mới là bố con biết không, gọi bố Hòa đi, thơm bố Hòa đi... bố kia không phải bố đẻ con, đây mới là bố con...". Tôi đau đớn, chua xót nghe từng lời em nói. Tôi đẩy cửa phòng mạnh rồi lao vào ném hết chăn màn xuống, vợ tôi cùng gã đàn ông lạ tím tái mặt vơ vội đống quần áo trên giường mặc lại.
Tôi không nhớ nổi lúc đó mình đã làm gì, giải quyết vấn đề ra sao. Nhưng những cú đấm liên hoàn tôi giáng xuống cho gã đàn ông kia thật khủng khiếp, mặc cho những lời van xin, quỳ lạy của em. Cho đến khi gã đó ngã khụy xuống tôi mới dừng tay. Nhìn con khóc tôi lại nghĩ đến câu nói của vợ "đây mới là bố con... bố kia không phải bố đẻ con..." khiến tôi có cảm giác xa lánh thằng bé, hóa ra bao lâu nay tôi vẫn đang nuôi con cho kẻ khác, coi con người như máu mủ ruột thịt của mình.
Bây giờ tôi đang chờ ngày tòa án gọi, không còn cách nào có thể cứu vãn tình hình, tôi buộc phải ly hôn, phải xa rời người phụ nữ tôi yêu nhất. tôi không đủ mạnh mẽ và bao dung cho người vợ đã phản bội, "cắm sừng" chồng được. Điều tôi đau buồn, day dứt nhất là phải từ bỏ cả thằng bé, tôi yêu thương nó, chưa bao giờ tôi coi nó là con người ta, nhưng sự thật rõ mươi mươi. Tôi không có quyền nuôi con. Hóa ra nỗi đau "người ăn ốc, người đổ vỏ" mà người ta vẫn nhắc đến là như thế này đây.
Theo PHAN ĐĂNG/Doisongphapluat
Vì anh chẳng là gì của em! Vì anh chẳng là gì của em! Vì chẳng là gì của nhau nên hắn nhớ em cũng không dám gọi, thấy em bên người khác cũng chẳng thể ghen, quan tâm em cũng chẳng dám thể hiện. Hắn thích em. Hắn thấy buồn nhiều hơn bởi vì hắn biết hắn đã đến sau một người và cái hắn nhận được chỉ là...