Vợ tốt không giữ, còn kêu ca gì?
Mỗi ngày, anh đều hối hận vì đã lầm lỡ bỏ đi người vợ mà mình thương yêu, cũng là người tận tình chăm sóc mình nhất. Nhưng đời người là vậy, sai lầm rồi mới nhận ra mình đã quá dại dột. Chỉ là, cơ hội ít khi đến lần hai.
Anh có tiền, có công việc ổn định, anh bắt đầu quên đi những kỉ niệm đẹp, quên những ngày hai người ở bên cạnh nhau vượt qua bao sóng gió. Nhớ ngày đó, chị còn ở trọ, chị chẳng có gì nhưng ngày nào cũng cố gắng về sớm, nấu cơm cho anh rồi bảo anh đến ăn. Hai người ở cách xa nhau 3 km, anh và chị đã cùng nhau tích cóp từng đồng rồi hứa hẹn sau này sẽ mua nhà mua cửa để lo cho con cái. Niềm tin ấy khiến chị luôn luôn nỗ lực vì anh.
Hơn 4 năm yêu nhau, hai người mới cưới. Những vất vả lo toan của cuộc sống khiến chị gầy mòn, héo úa, mệt mỏi. Nhiều khi chị cảm thấy kiệt sức vì phải cố gắng. Sinh con xong, chị còn phải lo cho con, lo cho chồng. Cứ như thế, chị quên mất bản thân mình, không còn biết đâu là mình của ngày xưa nữa.
Ngày trước chị xinh đẹp làm sao, trắng trẻo làm sao thì bây giờ chỉ là nước da đen sạm, và khuôn mặt gầy hốc hác. Có lúc bế con mệt quá, chị thở dốc. Con đi lớp, chị vội về đón con rồi lại lao ra chợ rồi về nhà nấu nướng. Ngày đi làm, tối cơm nước, con cái không được nghỉ. Muốn anh chia sẻ công việc với chị, anh cũng lặng thinh. Anh không bao giờ kiên nhẫn chơi với con nên khi con khóc, anh mặc kệ để chị dỗ dành.
Video đang HOT
Rồi, công việc của anh tiến triển, lương cao, anh đi làm mấy năm công với tiền tiết kiệm thêm, anh chị đã mua được một căn hộ nhỏ. (ảnh minh họa)
Chị không bao giờ sắm sửa cho mình nhưng lại không quên sắm cho chồng, cho con. Chị sợ anh thiếu thốn, chị sợ con thiếu quần áo đẹp nên tiền bạc dành hết cho hai người. Chồng hay gắt gỏng lúc chị gọi điện hỏi anh thích ăn gì, anh bảo chị bày vẽ, còn chị vẫn tươi cười bảo &’anh thích ăn gì thì em đi chợ nấu cho’. Chưa bao giờ chị quát tháo anh dù giận tới mấy. Những lúc mệt mỏi chỉ biết nuốt cục tức vào trong và dĩ hòa vi quý. Vốn cuộc sống đã mệt lắm rồi, chăm con đã quá sức rồi chị không còn sức lực mà giận nữa. Vả lại, vợ chồng con cái ở trong một căn phòng nhỏ, giận làm gì…?
Rồi, công việc của anh tiến triển, lương cao, anh đi làm mấy năm công với tiền tiết kiệm thêm, anh chị đã mua được một căn hộ nhỏ. Nhưng, đồng tiền càng nhiều thì tình cảm càng phai nhạt. Anh lấy lý do công việc đi tối ngày, chẳng mấy khi về ăn cơm với vợ con. Chị có thắc mắc thì anh gắt chị &’thế cô không định để tôi kiếm tiền à? Tôi không kiếm thì cô có nhà mà ở à?’. Anh chỉ nói cho đã miệng mà không hay, câu nói của anh là sự sỉ nhục, là nỗi đau cứa vào tim gan chị. Nhưng chị nhịn, cười trừ, quay mặt đi.
Có những đêm ôm con vào lòng vì mệt, vì buồn rồi ngủ thiếp đi. Sáng chồng có về hay không, chị cũng không biết. Vì anh có mở cửa thì chị cũng không rõ, anh đi làm thì chị cũng không hay. Chị gọi hỏi thì anh bảo không về, bận ở bên ngoài.
Chị biết, anh không còn coi chị là vợ, anh đã có bồ, một cô bồ xinh đẹp. Chị chấp nhận sự thật phũ phàng này. Người đàn bà xấu không phải là cái tội, chỉ tội là người đàn ông không thể chung tình. Trách ai bây giờ, trách không có duyên số đến được với nhau. Chị lặng lẽ ra đi, không cần một câu níu kéo cũng không một lời giải thích.
Bây giờ, anh hối hận. Mỗi ngày anh sống một mình không cơm nước, không người chăm sóc, nước mắt rơi. (ảnh minh họa)
Anh có vẻ thỏa mãn nên đến với cô bồ của mình và muốn nương nhờ nơi cô ta. Lúc này, cô bồ mới trở mặt. Vì bản thân cô ta không phải chỉ cặp bồ với một mình anh. Người cô ta qua lại là vài người và mục đích chỉ là muốn moi tiền của người đàn ông đó, chứ không hề yêu đương. Sống và ràng buộc hôn nhân thì càng không thể.
Cô ta không chấp nhận một mối quan hệ chính thức nào. Vậy mà anh chết mê chết mệt, chìm đắm trong tình mới, tưởng mình đã tìm được tình yêu thực sự. Anh đâu hay, đó chỉ là thứ tình cảm hào nhoáng bên ngoài. Chỉ là thứ tình cảm của người đàn bà cặp bồ và anh, người đàn ông có chút tiền bạc.
Bây giờ, anh hối hận. Mỗi ngày anh sống một mình không cơm nước, không người chăm sóc, nước mắt rơi. Anh chưa bao giờ khóc, đây là lần đầu tiên anh khóc vì nhớ vợ, nhớ con. Nhớ bộ dạng đầu tóc bù xù của vợ, nhớ những lúc con khóc quấn bố, nhớ cả những cử chỉ yêu thương, quan tâm của vợ anh và những lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy nước mắt.
Anh ôm mặt khóc như một đứa trẻ, người vợ tốt của anh mà anh không trân trọng, không giữ, thì giờ biết thế nào? Có hối cũng không kịp nữa rồi. Vì chị đã nhất định không bao giờ quay trở lại với anh…
Đàn ông là vậy, lăng nhăng, ngoại tình, vì những người phụ nữ đẹp nhưng lại không nhận ra, vợ mình mới là người tuyệt vời nhất trên thế gian này, là người có thể chịu đựng mọi thứ tật xấu của chồng mà không một lời oán than…
Theo Bao chau/Eva