Vợ tôi tát lại chồng và bảo: “Đừng tưởng bắt nạt được con này”
Đến nước này, tôi không chịu nổi cô vợ ghê gớm nữa liền giơ tay lên tát. Nào ngờ vợ tôi cũng tát lại tôi một cái nặng không kém: “Mày tát tao, tao cũng phải tát mày. Đừng tưởng bắt nạt được con này”.
Tôi chấp nhận tất cả, dù là ly hôn, nếu không tìm ra được phương án “điều trị” cô vợ gớm mặt này. (Ảnh minh họa)
Người ta vẫn nói, khoảng 4 năm sau thời tân hôn thường sẽ có 1 thời gian khủng hoảng lớn. Nếu gia đình nào vượt qua được thì cuộc sống sẽ thêm gắn kết còn không thì sẽ sớm đối mặt với cảnh chia ly. Gia đình tôi cũng đã có một khủng hoảng như thế nhưng chỉ có điều là thời gian đó kéo dài đến vài năm mà vẫn chưa kết thúc.
Tôi lấy vợ năm 26 tuổi, đến giờ đã được 8 năm. Vợ tôi kém tôi 3 tuổi, là người vợ ghê gớm vừa khó hiểu, vừa khó chiều lại lạnh lùng vô cảm.
Sau khi sinh cho tôi 2 đứa con một trai một gái trong 3 năm, vợ tôi bắt đầu lộ rõ bản chất. Cô ấy quá đáng hơn tôi tưởng, là vợ mà chẳng biết tôn trọng chồng là gì. Cãi chồng như chém chả, chẳng nể nang gì ai kể cả khi có bố mẹ tôi ở đó.
Hơn nữa, cô ấy còn sống kiểu “máu lạnh” không biết đến tình mẫu tử thì phải. Vì thế mà từ nhỏ tới lớn, cả 2 đứa đều sợ mẹ như sợ cọp, chẳng đứa nào muốn lại gần. Dù tôi cố hàn gắn gia đình nhưng chúng vẫn một mực nói: “Con không thích mẹ!” và trong các kỳ nghỉ, cứ đòi đi với mỗi mình bố.
Biết bị con cái lạnh nhạt, nhưng vợ tôi vẫn bất cần. Cô ấy chỉ biết lao vào kiếm tiền. Lý do cô ấy kiếm tiền là để có vốn phòng thân. Vậy nên, tiền cô ấy kiếm được cô ấy sẽ lập quỹ riêng, còn mọi khoản vẫn “moi” của tôi đều đặn.
Chẳng biết từ khi nào, cô ấy trở thành người siêu bủn xỉn, mất lịch sự và kém hiểu biết vô cùng. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tháng nào tôi cũng nộp cho vợ phần lớn tiền lương, thế nhưng, cả tháng cô ấy chẳng hề mua bán, sắm sửa thêm bất cứ cái gì. Mà vẫn cứ kệ mẹ tôi lo từ đồng rau miếng thịt, đến vật dụng lặt vặt trong nhà. Tệ hơn là, vợ tôi chợ không phải đi, cơm không phải nấu mà đến ăn xong cô ấy cũng tìm cách để không phải dọn dẹp, rửa bát. Tất cả đều ỉ lại vào mẹ tôi. Nhiều lúc xót mẹ vì đã có tuổi mà phải phục vụ cả gia đình vất vả, nhưng góp ý cho vợ, nặng có, nhẹ có mà vợ chỉ được một vài ngày rồi lại đâu vào đó.
Chẳng biết từ khi nào, cô ấy trở thành người siêu bủn xỉn, mất lịch sự và kém hiểu biết vô cùng. Hôm trước có một anh bạn của tôi trong Nam mới ra Bắc, tôi mời anh đó ở lại dùng cơm. Lâu ngày gặp nhau chúng tôi có ngồi hơi lâu và uống chút rượu nhưng không đến nỗi say bí tỉ, đập phá chửi bới gì. Vậy mà, vợ ghê gớm trơ trẽn ngang nhiên đuổi bạn tôi về với lý do nhâu nhẹt hư người. Cô ấy còn nói thẳng: “Lần sau anh đừng đến đây nữa, uống xong chỉ tổ nát nhà!”.
Tôi bực quá, giơ tay lên định tát cho cô ấy một tát, nhưng bạn tôi đã cản rồi chào ra về. Nhìn bạn về lủi thủi như vậy, tôi cảm thấy có lỗi và cũng xấu hổ vì vợ quá. Khi tôi quay lại, thấy cô ấy đang ngồi vắt chân xem ti vi, mâm bát vẫn nguyên. Tôi bảo cô ấy dọn dẹp thì cô ấy kêu la: “Ai nhậu thì đi mà dọn, tôi có phải osin đâu mà hầu hạ”.
Mẹ tôi đang ngủ, nghe thấy to tiếng liền vội vã dậy dọn dẹp vì sợ vợ chồng tôi hục hặc. Thấy như vậy, tôi không chịu nổi nữa liền giơ tay lên tát vợ. Nào ngờ vợ tôi cũng tát lại tôi một cái nặng không kém: “Mày tát tao, tao cũng phải tát mày. Đừng tưởng bắt nạt được con này”.
Giọt nước tràn ly, lúc này đây tôi nghĩ hôn nhân của mình coi như kết thúc. Đời tôi coi như số đen gặp phải một người vợ ghê gớm vô đối như thế. Nhưng nghĩ đến các con tôi lại phải đắn đo, suy nghĩ.
Những ngày gần đây, tôi đang tìm hiểu mọi thủ tục ly hôn, tôi muốn vợ tôi có một bài học nhớ đời để đổi tính nết. Ý tưởng của tôi là sẽ làm hoàn tất thủ tục rồi đưa cho cô ấy lựa chọn. Tôi chấp nhận tất cả, dù là ly hôn, nếu không tìm ra được phương án “điều trị” cô vợ gớm mặt này. Mọi người nói xem tôi làm như vậy đúng không?
Theo Afamily
Trả giá đắt vì sống thử để cho đỡ buồn
Người yêu đi làm xa, em ở nhà không chịu nổi cô đơn nên đã sống cùng một người đàn ông khác. Giờ thì em chẳng còn ai.
Chị Thanh Bình thân mến!
Hiện tại em không biết phải lựa chọn như thế nào với tình yêu của mình. Em mong chị cho em một lời khuyên.
Em và bạn trai quen nhau từ ngày còn học cấp 3. Chúng em ở gần nhà nhau. Lên tới đại học, hai đứa bắt đầu yêu nhau. Chuyện của hai đứa khá êm đềm. Anh chiều chuộng và nâng niu em. Duy chỉ có điều anh cũng là sinh viên nên không thể đáp ứng những nhu cầu vật chất như người thành đạt khác.
Sau khi ra trường. anh chuyển vào Sài Gòn làm. Với bản tính chăm chí, có ý chí phấn đấu, công việc của anh khá thuận lợi, tiền bạc anh kiếm được cũng nhiều hơn. Ngày đi anh động viên em, chỉ cần xa nhau khoảng 2 năm, khi anh ổn định trong đó rồi sẽ về ngoài này, hai đứa cưới nhau xong rồi vào đấy làm ăn. Em cũng đồng ý vì em thấy như vậy là hợp lí.
Nhưng anh đi rồi, em ở nhà không chịu được cô đơn. Có một anh nơi em làm việc cùng rất thích em và đã tán tỉnh. Rồi em nảy sinh tình cảm, em dọn đến sống cùng người đó, ngày ngày đi làm cùng nhau, tối về ở chung một phòng. Chúng em đã coi nhau như vợ chồng mặc dù thú thật trong lòng em còn yêu người cũ.
Em định bụng sẽ giấu bạn trai ở Sài Gòn em cảm thấy quá cô đơn ở ngoài này thôi. Anh ở ngoài này cũng biết em có người yêu rồi nên cũng không có ý sẽ níu kéo. Còn bạn trai em ở trong Sài Gòn vẫn cố gắng làm ăn, hàng tháng anh còn gửi tiền về thêm nếm với em chuyện sinh hoạt phí. Em xác định sẽ lấy người bạn trai cùng quê với mình bởi vì gia đình em và gia đình anh ấy đã biết chuyện hai đứa rồi.
Anh đi rồi, em ở nhà không chịu được cô đơn. Có một anh nơi em làm việc cùng rất thích em và đã tán tỉnh. (Ảnh minh họa)
Nhưng sau 2 năm, khi em quyết định chấm dứt với người đàn ông làm cùng công ty để chuyển vào Sài Gòn làm cho gần người yêu thì anh ta không đồng ý. Có vẻ như anh ta yêu em thật lòng và không chấp nhận sự thật là em lại bỏ đi đến bên người khác. Anh ta đã phản bội lại lời hứa (giữ kín mối quan hệ này với bạn trai em). Anh ta điện thoại cho người yêu em ở trong Sài Gòn nói mọi chuyện và mong anh kia chấp nhận chia tay.
Em bị sốc và cảm thấy bị phản bội. Em càng không thể chấp nhận được anh làm cùng cơ quan với mình nên quyết định dứt tình. Em vào Sài Gòn. Nhưng đớn đau thay, bạn trai em ở trong đó đã không chấp nhận và kiên quyết chia tay với em. Em đau khổ vô cùng, em lại về ngoài bắc.
Giờ em không biết phải làm thế nào. Em còn yêu người bạn trai đang làm trong Sài Gòn của mình nhưng anh ấy không tha thứ cho em. Còn người đàn ông ngoài này thì em thấy anh ta quá đàn bà, ích kỉ, trẻ con nên cũng không muốn ở gần. Em phải làm gì đây? Em lựa chọn ai giữa hai người đàn ông đó. Em mong chị cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang cảm thấy khó xử không biết lựa chọn ai giữa hai chàng trai mà em gắn bó. Một người em đã yêu khá lâu rồi nhưng vì khoảng cách địa lí làm cả hai xa cách, còn một người rất yêu em nhưng em lại không có cảm tình quá nhiều với anh ta dù đã sống thử như vợ chồng.
Em cần phải hiểu rằng tình yêu không phải là món đồ, thiếu cái này lấy cái khác thế tạm. (Ảnh minh họa)
Trong câu chuyện này, điều chị muốn nói đầu tiên chính là thái độ sống của em. Có lẽ em đang nghĩ mình có quyền lựa chọn, cân nhắc giữa hai người đàn ông đó, nhưng thực tế, việc chấp nhận em hay không giờ thuộc về họ. Bởi nói gì đi chăng nữa thì em cũng không xứng đáng với cả hai người đó. Họ yêu em thật lòng, chân thành nhưng đổi lại chỉ là sự mập mờ, trẻ con, thiếu trách nhiệm và sự thủy chung của em mà thôi.
Em cần phải hiểu rằng tình yêu không phải là món đồ, thiếu cái này lấy cái khác thế tạm. Em đã phản bội lại người bạn trai gắn bó với em bao năm qua để dễ dàng đến sống như vợ chồng với một người đàn ông khác. Trong khi đó, em cũng chẳng hề yêu người mới. Với em, cảm giác người yêu chỉ là thứ lấp chỗ trống cho cuộc sống của em mà thôi.
Chị nghĩ rằng, nếu em thực sự thấy người bạn trai cũ hợp với mình hơn, em nên cầu xin anh ấy tha thứ. Nhưng chấp nhận hay không là quyền của anh ấy và em chẳng có tư cách gì để trách cứ hay oán hận bởi vốn dĩ điều này do em gây ra. Còn với người mới mà em đã sống cùng, không yêu đừng cố gắng gắn bó vì điều đó làm khổ họ hơn mà thôi.
Chị cũng hi vọng rằng, sau chuyện này, dù em có nhận được sự tha thứ từ 2 người con trai đó hay không thì em cũng cần phải thay đổi cách sống, cách yêu. Hãy có trách nhiệm và hành động tích cực hơn trong tình yêu để nhận được sự tôn trọng từ phía người khác.
Hi vọng em hiểu. Chúc em mạnh khỏe, may mắn!
Theo Eva
Gia đình tôi náo loạn vì bị con dâu ghê gớm bắt nạt Dâu nhà người ta hiền lành thì gặp phải bố mẹ chồng cay nghiệt. Còn bố mẹ tôi hiền thì rước phải cô con dâu ghê gớm trời đánh không trúng, bắt nạt cả nhà chồng. Từ ngày có cô con dâu ghê gớm về, nhà tôi trở nên hỗn loạn mà không ai được vui vẻ. (Ảnh minh họa) Ở đời có...