Vợ tôi sống như chế.t sau khi gây ta.i nạ.n giao thông
Tôi thương vợ, một người phụ nữ xinh đẹp và tài giỏi nhưng bây giờ đã như một cái bóng lặng lẽ….
Từ sau vụ ta.i nạ.n đó vợ tôi như người mất hồn, thường xuyên hoảng loạn, gào khóc (Ảnh minh hoạ)
Vợ chồng tôi lấy nhau đã gần 15 năm. Tôi đang làm ở một công ty bất động sản, vợ tôi là trưởng phòng kinh doanh của một công ty xuất khẩu đồ gỗ. Chúng tôi có 2 đứa con, 2 cháu đều học giỏi và ngoan ngoãn. Tôi không còn mong ước gì thêm nữa….
Với vợ tôi, việc gặp gỡ các đối tác từ nước bạn là chuyện thường xuyên. Chính vì thế cô ấy rất quan tâm đến hình ảnh của bản thân nên đã bàn với tôi mua thêm một chiếc ô tô cho cô ấy. Tôi vẫn nói với vợ rằng từ lý thuyết đến thực tế khác biệt rất nhiều, đường Hà Nội lại đông đúc, khó đi, nên tập luyện nhiều cho thật vững tay lái rồi hãy mua xe nhưng vợ tôi không nghe. Cô ấy nói sắp tới có một đơn hàng tiềm năng của công ty nên không thể đi taxi được. Tôi ra sức khuyên ngăn nhưng không thành nên chỉ còn cách thuyết phục cô ấy để tôi ngồi cạnh cho an tâm.
Mấy ngày đầu vợ đi xe khá thuận lợi nên tôi cũng yên tâm phần nào. Tuy nhiên, tôi chưa kịp nghĩ đến việc để vợ đi một mình thì tai hoạ giáng xuống đầu chúng tôi.
Đó là ngày thứ 4 vợ tôi tự lái xe đi làm. Đến một đoạn đường rẽ trái, tôi nhắc vợ giảm ga, thế nhưng không biết lúng túng thế nào cô ấy lại tăng ga mạnh hơn. Còn chưa kịp phanh lại thì chiếc xe đã đâ.m vào một người đàn ông đang đi xe máy phía trước.
Mặc dù còn đang ngồi trên xe, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng vỡ vụn của chiếc xe máy dưới gầm của xe, âm thanh đó thật ghê rợn. Tim tôi đậ.p loạn xạ. Vợ tôi thì không còn nói gì được nữa.
Video đang HOT
Khi xuống xe thì một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Người đàn ông đang nằm phía dưới gầm xe, má.u chả.y lênh láng, xe máy thì vẹo vọ dưới bánh ô tô. Tôi hoảng sợ vội vàng gọi xe cấp cứu tới. Vợ tôi thì gần như hoảng loạn, tay ôm đầu và khóc không lên tiếng.
Vụ ta.i nạ.n rất may không ảnh hưởng đến tính mạng nạ.n nhâ.n nhưng đôi chân anh ta thì bị liệt hoàn toàn. Gia đình tôi cũng đã xin lỗi và đền bù cho gia đình bên đó nhưng nỗi sợ hãi dường như vẫn chưa buông tha cho vợ tôi.
Từ sau vụ ta.i nạ.n đó vợ tôi như người mất hồn. Từ một người phụ nữ vui vẻ, hoà đồng thì giờ đây cô ấy chỉ bần thần cả ngày, chẳng nói năng gì. Có lẽ do quá ám ảnh nên mỗi lần nhìn thấy chiếc xe ô tô kia thì vợ tôi lại khóc thét lên, đêm xuống cũng thường xuyên gào khóc.
Tôi quyết định đưa vợ đến bác sĩ tâm lí. Qua nhiều lần điều trị, cũng chẳng thấy tiến triển gì hơn. Rồi cô ấy nghỉ làm. Tôi một mình phải đưa con đi học, rồi đi làm, đến tối lại đón con, chuẩn bị bữa tối. Vợ tôi không ăn được nhiều, chỉ ngồi lặng thinh bên mâm cơm. Hai đứa con tôi thấy mẹ như vậy cũng buồn bã im lặng. Bữa cơm của chúng tôi giờ đây chẳng khác nào là một màn kịch buồn chan chứa nỗi đa.u đớ.n. Tôi thương vợ con tôi vô cùng….
Quá mệt mỏi, tôi bắt buộc phải gửi con sang bên nội để ông bà kèm cặp và chăm sóc. Còn vợ tôi, tôi để cô ấy ở nhà một mình và về nhà cả bữa trưa và tối, ngồi ăn và nói chuyện cùng cô ấy. Tôi vẫn cố níu giữ một hi vọng nhỏ nhoi rằng một ngày cô ấy sẽ hồi phục. Thế nhưng đã gần một năm trôi qua mà mọi thứ vẫn không tiến triển.
Thương con trai vất vả, bố mẹ thậm chí đã khuyên tôi l.y hô.n. Bố mẹ nói ô tô kia thì bán đi rồi gửi về nhà vợ ở quê, nhờ bố mẹ vợ chăm sóc cô ấy. Tôi đã chăm sóc cô ấy suốt cả năm trời, âu cũng trả đủ tình nghĩa vợ chồng. Còn bây giờ thì cần giải thoát cho nhau.
Gần đây, thấy khuyên bảo không đạt kết quả, bố mẹ tôi còn đe doạ sẽ từ mặt tôi.
Thế nhưng tôi không thể…. Nhìn vợ tôi cứ ngồi thẫn thờ, ngày nào cũng như cái bóng trong nhà, tôi chỉ muốn có một phép màu nào đó để làm vợ tôi trở lại bình thường.
Tôi vốn là một người coi trọng chữ hiếu, nhưng cũng không nỡ bỏ người mà mình đã đầu gối tay ấp suốt 15 năm trời? Giờ tôi phải làm sao để giải quyết mâu thuẫn? Bên là chữ tình, bên là hiếu tôi biết lựa chọn ai….?
Theo blogtamsu
3 ngày chồng "công tác" và sự biến mất của cô bồ xinh đẹp
Anh hóa cái bóng, sống vật vờ và lặng lẽ, ngày đi làm thì thôi nhưng tối về cơm nước xong là anh khóa cửa chặt một mình ở trong phòng riêng rít thuố.c, làm việc và ngủ luôn trong đó.
Chị lặng lẽ trở ra ngoài, bắt taxi tự về nhà. Chị không thể chứng kiến cảnh này thêm được nữa.(ảnh minh họa)
Bồ của chồng chị là một cô gái khá xinh đẹp, dịu dàng, và luôn mang một vẻ mong manh, yếu đuối. Khi chị vì ghen tuông mà định làm to chuyện thì chồng chị đã va.n xi.n chị hết lời cho anh một khoảng thời gian để cắt đứt tất cả.
Sau đó, mọi chuyện dần yên ắng, anh quay trở về là một người chồng, người cha mẫu mực. Chỉ riêng chị, thi thoảng thấy anh lặng yên, tâm hồn như thả trôi đâu đâu, bằng linh cảm của người phụ nữ, chị biết anh vẫn còn nhớ đến cô ta. Nhưng chị cũng như anh, cố gắng nén tiếng thở dài để làm tốt bổn phận của mình với gia đình, con cái, hy vọng mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp lên.
Đến gần 1 năm sau, một buổi tối nọ, điện thoại của anh réo vang. Anh cầm máy chần chừ mãi mới nhấn nút nghe. Sau vài câu nói chuyện ngắn ngủi thì anh bật người dậy, lao vút ra sân định lấy xe phóng đi. Chị cũng lao theo anh. Anh khởi động xe, chị ngồi lên ghế phụ, dịu dàng nói với anh: "Em đi cùng anh!".
Chị không đoán nhầm, địa điểm anh đến chính là nhà bồ cũ của anh. Anh lập tức xuống xe, xông vào, để mặc chị loay hoay theo sau. Cô gái đó nằm bẹp trên giường, sắc mặt xanh tái, người yếu ớt vô lực như gần mất đi sự sống. Anh quỳ bên giường, nhìn cô ấy với vẻ xót thương vô hạn. Mẹ cô ta vừa ôm lấy anh vừa khóc ngất đi. Chị lặng lẽ trở ra ngoài, bắt taxi tự về nhà. Chị không thể chứng kiến cảnh này thêm được nữa.
Không có một lời nào có thể diễn tả hết những cảm xúc ngổn ngang trong lòng chị trong 3 ngày sau đó. Con gái liên tục hỏi bố đâu mà chị đành phải nói dối rằng anh đi công tác. Anh trở về, râu ria lởm chởm, người gầy xọp đi như không còn sức sống. Chị thương anh nhưng phải nén lại, vờ như không biết, vì sự ích kỷ của người đàn bà không cho phép chị an ủi anh. Anh đang đau thương cho người đàn bà khác không phải chị.
Anh hóa cái bóng, sống vật vờ và lặng lẽ, ngày đi làm thì thôi nhưng tối về cơm nước xong là anh khóa cửa chặt một mình ở trong phòng riêng rít thuố.c, làm việc và ngủ luôn trong đó.
Chị biết mình không nên ghen với cô ấy, bằng chứng là chị đã bỏ qua tất cả mọi chuyện liên quan đến cô ta, thật lòng. Nhưng chị thật khó để chấp nhận tiếp tục chung sống với một người đàn ông mà héo mòn vì thương nhớ một người phụ nữ khác! Chị không đủ bao dung đến thế! Mỗi lần chị nhắc nhở anh, anh lại dùng câu nói "Em ghen với cả người chế.t ư?" để đay nghiến chị.
Cô gái ấy đáng thương, chị hiểu điều đó, anh có tình cảm thật lòng với cô ấy, chị cũng biết nốt. Nhưng còn chị và con thì sao, không đáng thương ư khi 2 người đâu có làm gì nên tội mà lại bị anh đối xử như thế?
Sau một đêm trắng suy nghĩ, chị quyết định bế con về nhà ngoại. Chị cũng để lại cho anh vài lời, đại ý rằng muốn ly thân một thời gian. Có lẽ đó cũng là điều cả anh và chị cần trong lúc này...
Theo blogtamsu
Hứa suông Đang mang thai mà tâm trạng của em hết sức chán chường, mệt mỏi. Em đã hết kiên nhẫn với anh, chỉ muốn buông xuôi tất cả. Em có nên l.y hô.n? Ảnh mang tính minh họa - Nguồn Internet Chào chị Hạnh Dung, Em 35 tuổ.i, lấy chồng 5 năm, đã có một con trai ba tuổ.i, hiện đang mang thai đứa...