Vợ tôi rất… lập dị!
Đi ăn với bạn ở quán, món nào nấu chín từ trước thì thôi, chứ bắt đầu nấu là vợ không bao giờ đồng ý, bảo thế là sát sinh, có tội.
Tôi và vợ kết hôn được 4 năm, có thể sơ lược hoàn cảnh gia đình của hai vợ chồng như sau. Nhà tôi tương đối khá giả, đông người, tôi là con trai trưởng. Vợ tôi là một cô gái nhỏ nhắn, ngoại hình dễ nhìn, gia đình cũng hơi khó khăn về kinh tế, cha mẹ ly dị khi cô ấy còn nhỏ. Cô ấy rất tốt tính, tôi khẳng định điều này, biết quan tâm người khác.
Vợ chồng tôi làm chung cơ quan, công việc ổn định, lương khá, ngoài làm ở cơ quan nhà nước tôi còn kinh doanh bên ngoài. Vì tôi cưới vợ mà gia đình không vừa ý nên mẹ chẳng ủng hộ về mặt kinh tế. Mẹ vợ có lòng nhưng kinh tế khó khăn nên cũng không giúp nhiều.
Tôi xác định tự lực làm thôi. Đến thời điểm này chúng tôi đã có nhà, dù còn nợ nhưng kinh tế nói chung tạm ổn. So với nhiều người, cuộc sống vợ chồng tôi cũng thuộc loại khá.
Nói sơ qua về hoàn cảnh gia đình cũng như công việc hiện tại để mọi người hiểu hơn về lý do của vấn đề tôi gặp hiện nay. Tôi tâm sự là mong mọi người cho lời khuyên, không hề có ý nói xấu vợ.
Vợ rất lo cho gia đình nhưng lo lắng một cách không bình thường, chuyện gì cũng lo lắng được, việc gì cũng nghĩ phức tạp hơn rất nhiều, thế nên chúng tôi cãi nhau suốt.
Ví dụ một việc như này, chúng tôi kinh doanh ở ngoài, lúc thuận lợi lúc không, đôi khi cần đầu tư thêm nhưng hễ nghe tôi bàn đầu tư thêm là vợ nổi nóng, bảo kinh doanh không hiệu quả, nhăn nhó, chẳng bao giờ đồng ý. Trong khi lúc thuận lợi thì tiền lãi vợ vẫn nhận.
Rồi vợ bới móc ra bao nhiêu chuyện về tiền bạc, từ việc nhà tôi giàu mà không giúp con, cho con mượn tiền lại lấy lãi… nào là tôi mang cho vợ một cục nợ (ý nói là khoản nợ hiện tại của hai vợ chồng).
Trong khi tôi giải thích khoản nợ đó rất nhỏ so với cơ sở kinh doanh và ngôi nhà vợ chồng đang ở, ngoài ra chúng tôi còn rất nhiều tài sản khác, nếu tính giá trị thì khoản nợ kia chỉ bằng 1/4 tài sản chúng tôi có.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Vợ luôn suy nghĩ rất cảm tính, mỗi lần bàn kinh doanh là chúng tôi đều cãi nhau. Tôi bực mình, nhiều lúc muốn bỏ không kinh doanh nữa nhưng tiếc vì có chuyên môn, việc kinh doanh đem lại lợi nhuận khá, không làm sao vợ chồng tôi từ tay trắng mà có như bây giờ.
Việc này lặp đi lặp lại nhiều lần, đến nỗi tôi phải rành mạch tài chính ra. Tiền vợ làm vợ hưởng, hàng tháng tôi đưa một khoản chi tiêu, còn việc kinh doanh tôi tự vay mượn mà làm. Vợ chồng cứ như người dưng, nghĩ mà buồn.
Hoặc việc khác, cô ấy đi chợ, đến các chỗ bán hải sản, hỏi hải sản tươi hay không? Bà nào cũng nói là tươi. Thế là cô ấy bỏ đi. Hải sản tươi tức là mới bắt hoặc còn sống, cô ấy không mua sợ mang tội. Đi chơi với bạn bè ở quán, món nào nấu chín từ trước thì thôi chứ bắt đầu nấu là cô ấy không bao giờ đồng ý. Đôi lúc tôi phải ngại với bạn bè.
Tôi giải thích cho cô ấy, mình có tâm nhưng vẫn là con người, vẫn sống, làm sao tránh khỏi. Mỗi lần tôi mở miệng là cô ấy gạt ngay, bảo càng nói càng mang tội. Hoặc tôi im, hoặc cãi nhau.
Mỗi lần chở vợ đi làm, hàng xóm nhìn vào bàn tán (thật ra là họ thấy chúng tôi chênh lệch về ngoại hình), y như cô ấy nhăn nhó, khó chịu, cằn nhằn suốt. Thế là hai vợ chồng lại cãi nhau.
Cô ấy ngang bướng nhưng lại rất tự ti. Tôi cũng không hiểu vấn đề này, thấy rất mâu thuẫn. Chắc là do quá yếu tâm lý nên việc gì cũng lo lắng, hoảng sợ.
Ở cơ quan, cô ấy là một trong 11 người của tỉnh đậu kỳ thi kiểm tra năng lực của ngành, là người duy nhất ở thị xã có đủ 2 bằng chuyên môn nhưng cơ quan giao cho thêm nhiệm vụ gì là sợ, từ chối. Cô ấy cứ làm công việc thường ngày thôi, không muốn thay đổi hay biến động gì.
Vợ chồng cãi nhau hoài cũng chán, thế nên đôi lúc tôi quyết tâm nhường nhịn vợ. Oái oăm thay càng nhượng nhịn cô ấy càng cho mình đúng, lại suy nghĩ và làm những việc lạ đời, rất cảm tính.
Có mỗi tối thứ bảy, chủ nhật là được xem đá bóng, được thỏa sở thích thì cũng có 2 lựa chọn: Muốn xem là cãi nhau với vợ, không muốn cãi nhau thì đi ngủ, khỏi xem.
Còn vấn đề lớn nhất là đến giờ chúng tôi chưa có con. Tôi là trai trưởng, cháu đích tôn nên chịu không ít áp lực. Nhà mong cháu hoài nhưng mãi không thấy, lý do vợ chồng không có con cũng nằm ở tâm lý vợ.
Thấy vợ ốm yếu, tâm lý không ổn định, tôi cũng tìm mọi cách để khắc phục. Tôi toàn nói dối theo hướng tốt những chuyện bên ngoài, từ việc người ta nói ra nói vào, đến công việc; cũng hay đưa cô ấy đi chơi, đi du lịch… để vợ khỏi suy nghĩ lung tung.
Vậy mà càng đi chơi, càng du lịch lại càng nhõng nhẽo, lại bướng ra. Động viên cô ấy tập thể dục nhưng được vài bữa là trở về chỗ cũ. Việc tôi cố gắng chẳng thấm vào đâu so với cái đầu óc phức tạp của cô ấy.
Tôi chẳng biết phải làm sao nữa, cương quyết thì cãi nhau suốt; nhường nhịn thì càng ngày càng lấn tới. Mong mọi người cho lời khuyên.
Theo Tinngan
Bạn gái đòi chia tay vì 'say nắng' tình già 38 tuổi
Tôi muốn quên em nhưng mấy tuần rồi lúc nào cũng thấy thương nhớ vì nghĩ mình đã không quan tâm nhiều nên em mới thay đổi.
Tôi 30 tuổi, em 21 tuổi, chúng tôi yêu nhau cách đây 2 năm, khi đó em đang đi học trung cấp, còn tôi đã đi làm. Lúc mới yêu em luôn bướng bỉnh và nhỏng nhẽo như con nít vậy mặc dù đã 19 tuổi.
Công trường làm việc của tôi cách chỗ em ở 30km nhưng hầu như ngày nào sau giờ làm tôi cũng xuống chở em đi ăn uống, đi chơi. Quen nhau được mấy tháng gia đình em xảy ra chuyện, khó khăn về kinh tế. Tôi vẫn luôn ở bên an ủi và giúp đỡ.
Rồi em ra trường, gia đình nói nếu không có việc ở đây sẽ cho em về quê. Tôi đã nhờ bạn bè xin việc cho em vào phòng khám, mọi chuyện dần ổn định.
Đầu năm nay tôi có nói muốn tính chuyện hôn nhân, em đã về nói chuyện này với ba mẹ nhưng gia đình chưa chịu vì quê tôi ở xa quá, sợ em làm dâu sẽ khổ.
Vậy là tôi cố gắng làm và tích góp để mua đất thành phố cho ba mẹ em an tâm rằng cưới xong con gái họ sẽ ở lại TP HCM.
Ảnh minh họa
Từ đó mỗi tuần tôi chỉ xuống gặp em hai lần (thứ 4 và nguyên ngày chủ nhật). Thời gian này công việc nhiều nên mỗi lần xuống chơi chỉ chở em đi ăn, thỉnh thoảng đi xem phim rồi về nhà ngủ vì cả ngày đi làm mệt mỏi.
Cách đây 3 tháng tôi đã mua được đất và cũng dành thêm một khoản để cuối năm làm nhà. Tôi rất vui nhưng đời thực sự không biết được chữ 'ngờ'. Vài tuần trước em đi chơi với phòng khám, lúc về thấy em hơi lạ nhưng lúc đó tôi không nhận ra.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, vào một chiều tôi đi làm về em gọi điện nói đã có người khác và xin thời gian để lựa chọn. Tim tôi như thắt lại, em khóc và tôi cũng khóc.
Sau đó tôi hẹn em mai nói chuyện nhưng tới tối trong lòng rất lo lắng nên đã xuống phòng trọ của em. Đến nơi không thấy em đâu cả, gọi em không nghe máy, nhờ bạn bè gọi cũng không được.
Tôi đứng đợi đến 11h đêm thì thấy 1 người đàn ông chở em. Em nói đi chơi rồi bị giật điện thoại (điện thoại tôi vừa mua cho em chừng 3 tháng).
Tôi không thể nào giữ được bình tĩnh, mắng em một cách thậm tệ, em khóc và năn nỉ tôi tha thứ. Tôi rất giận nhưng không bỏ đi, cả đêm em khóc và xin lỗi.
Hôm sau tôi đi làm em ở nhà, người đàn ông kia đến chở em đi làm, mua cho điện thoại mới, chăm sóc an ủi em. Vậy là 3 ngày sau tôi nói tha thứ nhưng em không quay lại với tôi nữa, em bảo có lỗi nên không muốn quay lại, cũng không liên lạc với tôi và người kia 1 tháng để khẳng định tình cảm.
Nhưng em vẫn hẹn hò với người kia, tôi biết được nên em đã thú thật giờ yêu người đó rồi.
Tôi đem chuyện này nói cho gia đình em biết, ba đã mắng em rất nhiều và nói không cho em đến với người đó vì người đó đã 38 tuổi rồi nhưng giờ em cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú, em nói muốn được người đó chăm sóc thôi.
Tôi và bạn bè khuyên em rất nhiều nhưng không được, muốn quên em đi nhưng mấy tuần rồi lúc nào cũng nhớ, vẫn lo lắng cho em vì nghĩ mình đã không quan tâm nhiều nên em mới thay đổi. Em đã nói quay lại với tôi 3 lần nhưng lần nào cũng được 1 ngày rồi đổi ý.
Tôi phải làm sao bây giờ, có nên đem chuyện của chúng tôi nói cho người thứ ba kia biết không (vì 2 năm qua em đã sống với tôi như vợ chồng), lúc em quen người kia cũng nói dối là chia tay tôi rồi. Mong mọi người cho tôi lời khuyên vì thực sự trong lòng tôi đang rối bời.
Theo Tintuc
Giận hờn vu vơ thôi anh à Anh này, em là cô gái nhỏ yêu anh. Yêu bằng cái cảm xúc khờ dại nhất nhưng chân thành nhất... Em bỏ mặc những lời nói có thể làm em tổn thương. Anh này, em là cô gái nhỏ yêu anh, Yêu bằng cái cảm xúc khờ dại nhất nhưng chân thành nhất... Em bỏ mặc những lời nói có thể làm...