Vợ tôi như bà chằn
Khi mở mắt ra thấy bà vợ nằm bên vẫn ngáy khò khò, miệng thì há hốc, chảy cả nước dãi. Tôi thở dài ngao ngán…
Có đêm đang ngủ, tôi tỉnh dậy và gào thét trong đêm, chân tay khua múa, đầu tóc rối bù xù. Lúc tỉnh ra mới thấy mình đang mơ ác mộng. Vừa xong, tôi mơ thấy hình ảnh bà vợ mình gào thét, nhe răng rồi tay chân như bồ cào vồ vào mặt tôi. Hốt quá, tôi bật dậy, người đầy mồ hôi nhưng mà có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ. Rồi lúc tỉnh hoàn toàn mới hay mình đang mơ. Khi mở mắt ra thấy bà vợ nằm bên vẫn ngáy khò khò, miệng thì há hốc, chảy cả nước dãi. Tôi thở dài ngao ngán…
Cái bà vợ này cách đây 3 năm, vốn là người con gái nhìn bề ngoài cá tính, vui vẻ, mạnh mẽ. Nhưng ngày ấy, tính tình vậy lại cuốn hút đàn ông. Hiếm có người con gái nào cá tính, vui vẻ, khiến người khác suốt ngày cười được như vậy. Khi gặp nàng, tôi đã nghĩ, nhất định phải tán được nàng, vì nàng là người tôi đã chọn.
Thời đó, tôi cũng kì công lắm mới tán được nàng. Vì nàng có biết bao nhiêu anh chàng theo đuổi. Cũng không dám tin nàng lại đổ tôi, lại nhận lời yêu tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện vô cùng, có chút tự hào vì mình là người chiến thắng trong số những người đàn ông cố gắng chinh phục nàng.
Chúng tôi chính thức yêu nhau, lúc nào nàng cũng tỏ ra là người mạnh mẽ nên yêu nàng tôi cũng nhàn hơn. Nàng chẳng bắt tôi phải cung phụng, phục vụ nàng. Lúc nào nàng cũng thích tự mình quyết mọi việc. Nàng không thích tôi đưa đón, quản thúc như những cô gái có người yêu khác. Nên lúc nào nàng cũng bảo tôi rằng, có việc gì em cần, em sẽ nói với anh, còn không, anh cứ tự do làm việc của mình nhé.
Có người yêu nhưng tôi dường như rất tự do về thời gian, lúc nào thích tụ tập với bạn bè thì tụ tập, nàng cũng vậy. Chúng tôi không kiểm soát, cấm đoán nhau, cuộc sống khá là thoải mái, tự do. Tôi cũng thích tính cách ấy của nàng. Dù là nhiều bạn bè có nói với tôi, yêu như thế thì chưa hẳn là yêu, giống như người bạn tri kỉ thôi. Yêu là phải bên cạnh nhau suốt ngày, kè kè bên nhau, quan tâm đưa đón nhau. Thì ban đầu tôi cũng nghĩ vậy nhưng bây giờ, tôi thấy chẳng vấn đề gì, vì tính nàng như thế…
Chúng tôi cưới nhau, giờ đã được mấy năm rồi. Có với nhau một cậu con trai rồi, con cũng đã biết tự chơi nên không còn vất vả chăm bẵm. Nhiều lúc nhìn nàng phát ngán, thân làm mẹ mà cứ để con ngủ tự do, chẳng quan tâm con, toàn là tôi phải tự lo cho con. Còn nàng, đêm nào cũng ngáy khò khò, nói thì nàng bảo, mệt quá nên ngáy…
Từ ngày về sống với nhau, tôi mới thấy, nàng tính tình bà chằn, dữ dằn. Mỗi lần nói chuyện mà tranh luận với nhau một tí, nàng quay sang cãi cùn. Mặt nàng đỏ au lên rồi tay chân vung vẩy, nói bậy nữa. Nàng bảo tôi là hạng đàn ông không biết điều, cái loại người này, người kia. Nói chung, có từ gì không hay nhất để nói xấu và chê bai chồng, nàng đã thổ lộ hết. Lúc đầu thì tôi bực lắm, nhưng sau dần cũng quen. Tôi mặc kệ nàng, chẳng suy nghĩ gì, tôi cứ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra, để cho nàng tự thể hiện. Nàng thỏa cái mong ước ấy thì nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn mà sống.
Video đang HOT
Vì vốn dĩ, sau mỗi lần cái nhau, nàng lại trở về trạng thái bình thường rất nhanh. Lại hỏi chồng thích ăn gì, rồi lại vào bếp nấu nướng cho chồng. Phải nói là, nàng thực sự có lúc rất chiều tôi như thế, tôi làm sao mà giận được vợ lâu.
Chỉ là, trong nhà này, dường như nàng tự cho mình cái quyền tự quyết. Ai làm trái ý nàng là nàng phản ứng ác liệt lắm. Bố mẹ chồng có nói quá, nàng cũng phản bác, không phải là hỗn nhưng không ngại đưa ra quan điểm của mình. Lúc tức con, nàng quát tháo ầm ầm.
Trong nhà, tôi có tự ý chi tiêu cái gì là nàng nổi khùng lên, bảo tôi là hạng không biết tiết kiệm, còn nói tôi với những câu không ra gì. Lúc nào mà tức là nàng há mồm ra, gào toáng lên y như bà chằn. Người ta bảo , vợ bà chằn thì ghê gớm lắm, lấy được bà vợ như vậy thì núp váy vợ cả đời.
Khổ cái, vợ tôi lúc thì thế nhưng lúc lại dịu dàng, quan tâm tôi lắm. Nên dù sao, tôi cũng không thể nào bỏ được người vợ ấy. Tức lắm nhưng nhiều lúc nhìn cái bộ dạng của vợ chỉ muốn tát cho vài phát, nhưng mà không được… vì đàn ông chẳng nỡ đánh đàn bà.
Nhưng mà phải nói rằng, mỗi lần nghe giọng vợ quát, tôi sợ kinh hoàng. Tôi ám ảnh cái giọng chua ngoa của vợ, sợ lúc vợ lên giọng, hắng giọng rồi trợn mắt nhìn tôi. Nhưng được cái, vợ giữ được sĩ diện cho tôi khi có đông bạn bè.
Thôi thì &’dĩ hòa vi quý’, tôi cũng nhịn vợ, cũng nhường lại cái sự tôn nghiêm ấy cho vợ vì vợ tôi vốn bản tính như vậy rồi. Tôi chẳng muốn vợ mình và mình chia tay nhau vì cái chuyện cỏn con, vì vợ cũng tốt với tôi. Đành nhường vợ, nhịn vợ cho xong… Đúng là khổ vì lấy vợ bà chằn.
Theo Ngoisao
Bi kịch em dâu cướp chồng
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Anh chia tay vì mình đi cafe với bạn Đã chung sống với nhau và có kế hoạch kết hôn nhưng anh luôn đa nghi với mọi mối quan hệ của mình, cho rằng mình có điều gì mờ ám. Bây giờ mình mới hiểu câu "Tình ngay lý gian" làm người ta khổ đến thế nào. Bạn trai của mình lớn hơn mình nhiều tuổi nhưng cả hai rất hợp nhau....