Vợ tôi kém tôi hơn 20 tuổi
Tôi không ngờ cuộc hôn nhân với Linh lại có thể diễn ra nhanh chóng như vậy. Cô kém tôi hơn 20 tuổi, có học, nhan sắc vượt trội khiến bất cứ người đàn ông nào tiếp xúc cũng phải thèm muốn. Nhưng cô đã chấp nhận làm vợ tôi – một bác sĩ bình thường.
ảnh minh họa
Từ khi làm vợ, Linh không có gì khiến tôi có thể chê trách. Cô chu đáo, chăm sóc tôi và rất thủy chung tận tụy. Chúng tôi có một con trai. Linh dạy tiếng Anh ở một trường đại học. Cô có vẻ viên mãn với cuộc sống hiện tại. Cuộc sống êm đềm của chúng tôi cứ thế trôi đi, tưởng chẳng có gì khác được. Nhưng…
20 năm trước, tôi theo đuổi một người đàn bà tên Quyên, hơn tôi 2 tuổi, góa chồng, đang nuôi đứa con gái 5 tuổi. Ở tuổi 30 nhưng cô có vẻ đẹp mê hồn và sức hấp dẫn đàn ông kỳ lạ. Tiếp xúc với cô, tôi luôn cảm thấy như bị bỏ bùa mê. Nhiều người cũng săn đuổi Quyên, trong số đó có Khánh – người được cô để ý hơn cả – là giám đốc một cơ quan khi mới ở tuổi 35. Anh ta có uy tín, được mọi người quý trọng. Tôi hoàn toàn cho rằng người như anh ta được những phụ nữ có nhan sắc ngưỡng mộ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tôi là người “đến trước” và biết rõ không phải không được Quyên “để ý”, mà là cô rất ngại cái hoàn cảnh “trai tân” của tôi. Cô nói không muốn tôi bị thiệt thòi khi đến với cô. Nhưng tôi cho rằng Khánh chính là nguyên nhân trực tiếp khiến tôi không thể có được cô. Một cảm giác ghen tuông trỗi dậy trong tôi.
Đang tìm mọi cách giành bằng được người đàn bà đầy cám dỗ đó thì Khánh đổ bệnh, vào cấp cứu ở bệnh viện của tôi. Quyên đã gặp, chính thức đặt vấn đề nhờ tôi trực tiếp mổ và điều trị. Cô nói dẫu sao cũng không thể thờ ơ với một người thân mặc dù đến phút đó chỉ coi Khánh là bạn mà không có ý định đi bước nữa với bất cứ ai. Nhưng tôi biết là giữa cô và Khánh vẫn còn rất nặng tình, khó lòng có thể chỉ coi nhau là bạn. Có lẽ cô nói vậy để cho tế nhị, để tôi nhẹ nhõm, và tôi vẫn chữa cho Khánh do dù trong lòng cũng có chút ghen tuông.
Trước mặt tôi lúc này là hình hài kẻ tình địch. Anh ta nằm đó, dúm dó, mặt xanh nhợt, thiểu não. Chứng kiến Quyên ngược xuôi lo cho anh ta mọi việc, tôi càng thấy cô thật thảo hiền, nhân hậu. Và trong sự vất vả ấy, cô lại càng đẹp bội phần. Tiếc và ghen, buồn cho thân phận mình và máu hiếu thắng muốn giành giật bằng được người đàn bà kia là những cảm giác rất phức tạp đan xen trong tôi lúc ấy.
Thế là tôi nảy ra một ý định khủng khiếp… Và tôi đã thực hiện thành công ý định này. Ca mổ lần đó, vì giỏi chuyên môn nên chỉ cần mình tôi là bác sĩ, còn lại toàn các sinh viên thực tập và vài y tá phụ giúp. Mọi quyết định của tôi được mọi người trong kíp mổ răm rắp tuân thủ. Bệnh trạng của Khánh khi đó rất nặng. Ai cũng thấy là khả năng chữa khỏi chỉ 50%. Nhưng nếu không phải là Khánh, tôi hoàn toàn có cách xử lý để có thể cứu sống bệnh nhân.Và trong tích tắc, tôi đã quyết định để rơi vào 50% còn lại dành cho cái chết của người bệnh. Không ai trong kíp mổ có thể phát hiện. Những trường hợp như ca cấp cứu này không sống được là rất bình thường, phổ biến. Thế là Khánh đã được đưa xuống nhà xác. Khi ấy, tôi không mảy may hối hận, chỉ thấy đắc ý về hành vi gọn nhẹ, “tuyệt mật” của mình. Tôi nghĩ trong những ngày tới, khi không còn Khánh trên đời, Quyên sẽ đến với tôi.
Video đang HOT
Nhưng tôi đã dự tính nhầm. Trước cái chết của Khánh, cô rất đau buồn. Sau đó, tôi đã khéo léo rủ thêm hai bạn sinh viên trẻ đang thực tập có mặt trong kíp mổ đến thăm Quyên, để động viên, an ủi. Qua cách nói của hai sinh viên, Quyên hoàn toàn tin là Khánh không thể cứu được và còn cảm ơn công sức của chúng tôi. Tiếp theo, thỉnh thoảng tôi tìm đến Quyên, nhưng đều thấy cô không có tình cảm gì với tôi ngoài sự quý trọng bình thường. Có đến nửa năm sau sự kiện trên, nghĩ rằng cô đã vơi nỗi buồn về cái chết của Khánh, tôi đặt lại vấn đề muốn cầu hôn thì cô vẫn khước từ.
Tôi hoàn toàn vô vọng. Dần dần, chúng tôi không gặp nhau nữa. Nghe nói sau đó rất lâu, do cuộc sống quá khó khăn bởi một lí do nào đó, cô lấy một người đàn ông tương đối giàu có nhưng cuộc sống cũng chẳng mấy tốt đẹp. Bằng chứng là đứa con gái riêng của cô đã phải ở với ông bà ngoại. Đứa trẻ lớn lên, dần dần quên rằng mình có mẹ. Cô bé đó sau này là một cô sinh viên ngoại ngữ rồi trở thành giảng viên tiếng Anh ở một trường đại học. Đó chính là Linh, vợ tôi. Một lần trong tuần trăng mật, nàng đã kể với tôi về cuộc đời mình, bị mồ côi cha từ nhỏ, khái niệm về cha chỉ rất lờ mờ, về người mẹ trẻ đẹp lúc đầu đầy tình thương con nhưng sau chạy theo tiếng gọi của một người đàn ông giàu có, rồi sang sống ở nước ngoài. Giờ thì cô cũng chẳng biết bà ta ra sao. Đám cưới chúng tôi không có sự xuất hiện của mẹ vợ mà hoàn toàn là do ông bà ngoại Linh lo liệu. Các cụ cũng coi như không có đứa con gái đó…
Nghe Linh kể, tôi bàng hoàng trước sự thật trớ trêu. Cuộc đời xô đẩy để tôi trở thành con rể người đàn bà mấy chục năm trước mình đam mê, theo đuổi. Và cái tội ác do tôi gây ra với người tình địch, những mong giành giật được người đẹp mà bao năm nay tôi cố chôn vùi cùng bí mật không có ai biết nay lại trỗi dậy dày vò tôi. Tôi luôn bị ám ảnh bởi tội lỗi năm xưa. Nhưng tất nhiên là tất cả vẫn được giấu kín. Linh – vợ tôi – vẫn không hay biết gì “tung tích” của tôi. Nàng không thể ngờ người chồng rất yêu chiều mình lại chính là kẻ năm xưa theo đuổi mẹ mình, và đã gây nên cái chết cho một người đàn ông vô tội lẽ ra là dượng mình.
Nhưng vừa rồi, Linh bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẹ cô gọi từ Mỹ. Chị ta nói sẽ về nước một ngày gần nhất. Chắc chắn khi ấy Linh không thể từ chối mẹ; con trai chúng tôi không thể không nhận bà ngoại. Và Quyên không thể không biết rõ về tôi. Vô cùng hoang mang và bối rối, tôi không biết nên hành xử thế nào với vợ và với Quyên lúc “bà nhạc” về nước? Tôi có nên kể rõ ngọn ngành với Linh?
Anh đã làm một việc chẳng những ác mà còn vi phạm pháp luật. Dẫu cho anh chưa bị pháp luật trừng trị thì giờ đây anh đang phải trả giá cho bản án lương tâm khi câu chuyện cũ vẫn thức dậy và dày vò anh. Nhưng dẫu sao thì chuyện cũng đã lui vào quá khứ và anh cũng đã thấy hối hận, day dứt. Sự thể đã diễn biến như vậy thì anh rất nên kể rõ sự thật với vợ, tất nhiên là loại trừ tội lỗi năm xưa, rồi cùng bàn bạc cách ứng xử khi “bà nhạc” về nước. Hãy để vợ anh chủ động đưa ra phương án. Dẫu sao thì cũng không thể bưng bít mãi được. Nếu cố giấu, đến một lúc nào đó, sự thật sẽ phát lộ. Anh hãy hình dung khi ấy tình hình sẽ ra sao? TS Nguyễn Đình San
Theo ANTĐ
Sắp cưới, em bỏ chồng theo tình cũ
Em đã sống thử 5 năm với người tình cũ nên không quên được anh vì thế mà em hủy hôn.
Chị Thanh Bình thân mến!
Hiên tai em rơi vao 1 hoan canh rât tê hai, em không biết phải làm sao để giải quyết chuyện này. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên.
Em va anh yêu nhau từ năm học lớp 12, tinh đên nay cung đươc 8 năm. Xa quê lên thanh phô hoc, tư năm 2 em đa don vao ơ chung vơi anh. Em ơ vơi anh đươc 5 năm. Khi anh ra trương, đi lam xa nhưng vân vê thăm em đều đăn. Noi chung tinh cam cua em vơi anh không vân đê gi hêt.
Nhưng vê phia gia đinh anh không thich em. Em cung không biêt vi sao nưa. Trươc kia vân binh thương nhưng kê từ khi anh hoc năm 4 trơ đi la ghet em rôi. Em co hoi nhưng anh không noi ly do. Em biêt đươc vân đê nay nên noi chia tay nhưng anh không chiu. Vi yêu anh nên em châp nhân sông vơi anh đên khi anh ra trương. Đên luc 2 đưa hoc xong thi vân ơ lai thành phố đê lam viêc. Nhưng đên thang 7/2013 thi anh quyêt đinh 2 đưa vê quê lâp nghiêp. Em châp nhân nhưng vi công viêc cua em nên anh vê trươc, còn em sẽ về sau một thời gian ngắn.
Đên thang 9 em vê chơi, anh đi lam công trinh xa nên vê vơi em đươc 1 ngay, 2 đưa vân đi chơi va noi chuyên binh thương. Tôi hôm đo nha anh biêt anh qua em chơi nên lam âm chuyên lên. Em không muôn anh kho xư va đau khô khi đưng giưa em va gia đinh nên 3 ngay sau em quyêt đinh chia tay va anh đông y. Thê la em đi vào thành phố, em vân tiêp tuc cuôc sông cua minh. Anh va em vân liên lac vơi nhau nhưng nôi đau mât anh lam em mêt moi.
Em tưởng rằng cưới chồng em sẽ quên được anh nhưng không phải như vậy, em còn quá nặng lòng với tình cũ (Ảnh minh họa)
Đên 1 ngay em biêt đươc anh co ngươi yêu mơi (sau 1 thang chia tay). Em buôn va thât vong vô cung . Còn anh thi luc nao cung noi em hay sông tôt cho ban thân minh la anh vui rôi. Em hưa se sông tôt cho anh thây. Luc đo co người noi yêu em, em không cân suy nghi va đông y liên. Quen ngươi đo đươc hơn 2 thang nhưng tôi nao em cung nhăn tin vơi anh la em nhơ anh nhưng anh chi im lăng. Khi ngươi yêu mơi muốn qua năm 2014 cươi, em vê hoi anh thi anh tra lơi em cươi đi, thê la em đông y.
Cho tới tết này, em và người mới quyết định sẽ tổ chức đám cưới trong năm 2014. Em nghi em co chông la moi chuyên se kêt thuc nhưng moi chuyên không đươc như em nghi. Khi anh thây em đi vơi ngươi mơi thi anh không chiu đươc, luc nao cung nhăn tin goi điên cho em va ru em đi chơi. Mọi chuyên lai rôi lên khi hôm đo anh đưa em vao nha nghỉ và vi yêu anh nên em đa phan bôi lai ngươi chồng sắp cưới của mình. Kê tư luc đo em hơ hưng va chia tay ngươi mơi đê quay lai vơi anh. Hôm em nói chia tay, chồng sắp cưới của em không chịu được sự thật đó nên đã làm ầm lên khi em không chịu quay về. Em đã ngủ lại nhà chồng sắp cưới của em hôm ấy. Sang hôm sau em lên xe vê và gặp anh. Anh đã tát em 7 cái liên tiếp khi biết em ngủ lại nhà chồng sắp cưới kia. Em cung không noi gì vi đo la lôi cua em. Sau đo em và anh hoa nhau va anh theo em vao thành phố đê lam viêc. Chung em vân ơ chung.
Gia đinh anh biêt đươc nên goi anh vê và hai bên cai nhau vi em. Môi lân anh điện thoại vê la me anh noi nay, noi no. Bác trách em co chông rôi sao anh vân theo em... Nói chung là nhiều chuyện lắm. Cang ngay gia đinh anh câm cang dư dôi. Rồi chúng em cũng cũng chuyện. Em giận anh ích kỉ, không biết bảo vệ tình yêu, còn anh lại trách em đã ngủ lại nhà anh người yêu mới kia. Anh nói vì ai mà anh bỏ công việc để sống với em mà giờ em còn quay lại cãi anh. Em đau đầu và mệt mỏi vô cùng. Em không biết phải làm sao nữa. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị Thanh Bình hiểu rằng em đang bế tắc với cuộc tình của mình khi mà bố mẹ anh ấy cấm cản, còn bản thân hai em cũng có quá nhiều bất đồng. Em mệt mỏi và không biết phải làm gì với tình yêu của mình.
Để được bên nhau như ngày hôm nay, hai em đã trải qua nhiều thăng trầm, tại sao không biết trân trọng tình cảm mà còn dằn vặt nhau bởi những điều như thế? (Ảnh minh họa)
Thực sự khi đọc lá thư của em chị thấy có rất nhiều vấn đề. Thứ nhất là tình cảm của hai em đến thời điểm này còn những mâu thuẫn, cãi vã như vậy thì làm sao có thể vượt qua những khó khăn đang chờ hai em phía trước? Để được bên nhau như ngày hôm nay, hai em đã trải qua nhiều thăng trầm, tại sao không biết trân trọng tình cảm mà còn dằn vặt nhau bởi những điều như thế? Nếu bản thân hai em đã không thể tha thứ, chấp nhận nhau thì rất khó để đưa tình yêu này tới đích.
Chị nghĩ hai em nên ngồi lại, nói rõ ràng với nhau về mọi chuyện. Đặc biệt là việc tương lai anh ấy sẽ làm gì để tình yêu này đi tới bên bờ hạnh phúc. Anh ấy đã từng một lần đầu hàng trước sự ngăn cản của gia đình (khi ấy em còn có nhiều lợi thế hơn lúc này vì giờ em còn bị mang tiếng là một đời chồng) nên nếu như lần này anh ấy không quyết đoán, mạnh mẽ thì rất khó để bảo vệ tình yêu của hai em. Điều đó thực sự rất cần thiết cho tình yêu của hai em. Nếu anh ấy không bảo vệ được hạnh phúc thì chuyện tình này sẽ đi về đâu, lẽ nào cả hai cứ sống không hôn thú như vậy mãi?
Còn bản thân hai em cũng cần phải nhìn nhận lại tình cảm của mình. Nếu không bao dung, chấp nhận và bỏ qua cho nhau (vì cơ sự hôm nay là lỗi do cả hai bên, một bên không quyết đoán giữ tình yêu, còn một bên cũng không mạnh mẽ để chấm dứt) thì nên dừng mối quan hệ này lại. Yêu nhau 8 năm, từng sống thử, hợp lại sau khi tan mà cứ dày vò, trách cứ nhau như vậy sẽ rất mệt mỏi. Cần thiết, hai em hãy tách nhau ra, sống riêng biệt để có thời gian nhìn lại mọi chuyện. Sau khi đã thông suốt và quay về bên nhau, cả hai hãy tính cách để giải quyết vấn đề gia đình ngăn cản. Nếu như yêu em thật lòng, quyết tâm giữ gìn tình yêu này, anh ấy sẽ phải là người hòa giải mối quan hệ và chủ động tính cách đưa tình yêu này tới đích chứ không thể sống mãi như vậy được.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Anh bỏ rơi em giữa cơn mưa chiều Cơn mưa chiều nay không lớn như những cơn mưa khác mà em một mình băng qua. Nhưng sao lúc này, em muốn gục ngã... Em một mình đạp xe xuyên màn mưa dặc đặc. Cơn mưa không qua lớn nhưng vẫn làm đôi tay em buốt giá, trái tim em cóng lạnh. Em không tin điều đó lại xảy ra. Niềm tin...