Vợ tôi hất hàm hỏi: ‘Anh có với tôi 2 mặt con mà không biết tôi và anh ấy đang làm gì à?’
Tôi không ngờ khi đàn bà ngoại tình lại trơ trẽn đến vậy. Bị tôi bắt quả tang, vợ ngoại tình hất hàm hỏi: Anh có với tôi 2 mặt con mà không biết chúng tôi đang làm gì à?.
Kể chuyện này ra đây, quả thực là một nỗi đau đớn, nhục nhã ê chề đối với tôi. Nhưng tôi muốn lật mở lại vết thương lòng này, muốn khoan sâu vào nó để không bao giờ quên được nỗi nhục này: nỗi nhục vợ ngoại tình. Tôi kể chuyện của mình lên đây để cho mọi người biết, đàn bà phản bội không ngờ lại trắng trợn, trơ trẽn và ngang ngược như vậy.
Tôi lấy vợ được hơn 5 năm, có 2 con gái 4 tuổi và 2 tuổi. Vợ tôi làm nhân viên của một công ty nước ngoài. Cô ấy mới 28 tuổi, ăn mặc rất thời trang và cũng chịu khó trang điểm khi ra khỏi nhà. Vì công việc nên cô ấy thường xuyên phải đi tiếp đãi đối tác, khách hàng. Những lúc như vậy, vợ tôi thường gọi điện hoặc nhắn tin để tôi đi đón con tan lớp và chăm sóc con.
Ngày đầu tôi rất không thích công việc của vợ, tôi bảo cô ấy nghỉ việc hoặc chuyển đổi công việc. Nhưng vợ tôi không đồng ý. Cô ấy nói công việc của cô ấy đang rất tốt, có điều kiện thăng tiến, lương lại cao. Vợ tôi cố chấp quá nên tôi cũng không ép bức được.
Tuy bận rộn nhưng chuyện chăn gối, vợ tôi không bị cản trở. Cô ấy cũng là người hay táo bạo đòi hỏi trước, lần nào tôi cũng cố gắng giúp vợ thoải mái nhất, nên đời sống vợ chồng của chúng tôi khá tốt.
Thế nhưng tôi không ngờ, tôi càng hiền lành, nghĩ cho vợ bao nhiêu thì vợ tôi lại ngang nhiên “cắm sừng” tôi bấy nhiêu. Tôi không biết vợ ngoại tình được bao lâu, bởi các biểu hiện của cô ấy vẫn thế. Không có một dấu hiệu nào chứng tỏ vợ tôi có người đàn ông khác. Vì thế mà tôi thật sự sốc khi biết chuyện này.
Vợ ngoại tình còn trơ trẽn, ngang nhiên thách thức tôi (Ảnh minh họa)
Hôm đó như thường lệ, vợ tôi nói về muộn vì bảo có đoàn khách nước ngoài kiểm tra. Tôi đi đón con ở trường mẫu giáo, cho con đi ăn xúc xích rồi hai bố con tung tăng về nhà. Đi dọc đường thì gặp bố mẹ vợ tôi đi siêu thị, con đòi đi theo nên tôi gửi luôn ông bà ngoại. Gửi con xong, rảnh rỗi quá nên tôi gọi điện cho một cậu bạn dự định rủ đi uống bia. Không ngờ ai cũng bận rộn, gọi 2-3 đứa liền mà chẳng hẹn được người nào. Buồn bực, tôi lang thang trên phố một mình và chính lần này tôi nhìn thấy xe vợ tôi nằm trong một nhà nghỉ.
Nói ra thì đó cũng là một sự tình cờ hiếm có. Bình thường tôi không đi qua con đường đó, cửa vào nhà nghỉ cũng được che rèm nhựa khá khuất. Nhưng đúng lúc tôi đi qua thì một chiếc ô tô đi vào khiến cửa bị kéo ra và lộ ra chiếc xe của vợ tôi. Xe của vợ tôi khá dễ nhận ra, ngoài biển số xe rất ấn tượng còn có những hoa văn cô ấy dán trên xe rất bắt mắt. Cho nên chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã nghi hoặc nên quay xe đi vào trong nhà nghỉ đó.
Vào trong nhà nghỉ, tôi nói với lễ tân vợ tôi đang ngoại tình trong nhà nghỉ, tôi bảo cô bé biết điều thì chỉ ra số phòng của chủ nhân chiếc xe kia. Nếu không thì tôi sẽ làm loạn trong nhà nghỉ này. Cô bé lễ tân sợ sệt vâng vâng dạ dạ và đưa thẳng cho tôi chìa khóa phòng mà vợ tôi đang hú hí với nhân tình. Khi tôi mở cửa xông vào, đập vào tai tôi là tiếng cười của vợ tôi và tiếng trêu ghẹo của gã đàn ông. Còn chính mắt tôi nhìn thấy gã đó và vợ tôi đang lăn lê trên giường.
Video đang HOT
Tức giận quá, tôi tháo luôn giày dưới chân quát tháo hỏi: “Chúng mày làm trò gì đây thế hả?”. Trái ngược với cơn giận của tôi, gã đàn ông đó tỉnh bơ lấy với chiếc khăn bên cạnh nhổm dậy rồi quấy lấy người. Còn vợ tôi kéo chăn đắp kín người rồi còn hất hàm hỏi tôi: “Anh ở với tôi và đã có 2 mặt con mà không biết chúng tôi đang làm gì à?
Trên ời này, nghe kể chuyện ngoại tình đã nhiều nhưng tôi chưa từng thấy trường hợp nào trơ trẽn, ngang nhiên và mặt dày như hai người này. Tôi xông lên muốn tát cho vợ vài cái thì gã đó chặn tôi lại và nói: “Đừng làm trò trẻ con, chúng ta là người lớn rồi, giải quyết việc theo cách người lớn đừng hở chút là động tay động chân”.
Tôi đã tống cổ cô vợ ngoại tình ngang nhiên trắng trợn đó (Ảnh minh họa)
Đến mức này thì tôi không thể kìm chế được hai con người đạo đức giả này nữa. Tôi đã xông vào đánh nhau với hắn và tiện tay tát cho vợ 2 cái. Sao hai kẻ bị bắt gian đó lại giống như thể tôi đang bày trò vậy trời?
Đến hôm nay thì tôi cũng đã “tống cổ” cô vợ lăng loàn ấy đi rồi. Tôi cũng giữ 2 con lại ở với mình bởi tôi sợ con gái tôi mà theo một người mẹ như vậy, rồi có khi hỏng người. Hiện, tôi đang chờ quyết định ly hôn từ tòa án.
Mỗi khi nhớ lại chuyện vợ ngoại tình còn trơ trẽn này, tôi lại thấy nhục nhã và căm hận sự trơ trẽn của người đàn bà từng gối ấp tay kề bao năm với tôi. Tôi làm như vậy là đúng phải không mọi người?
Theo Ngoisao
Anh cần phải có "trách nhiệm" với người khác
Màn hình máy tinh trước mắt tôi là hình ảnh bạn trai tôi và người con gái anh đã chọn đang hạnh phúc bên nhau. Tôi không biết mình đang suy nghĩ gì? Tôi đã mỉm cười cho hạnh phúc của anh... nhưng bỗng tôi nghẹn lại như có cái gì đó đang xuyên ngang trái tim mình. Một lần nữa, trái tim tôi lại thổn thức...
Thế là đã hai năm kể từ ngày anh phụ tôi để đến với người con gái ấy. Anh đã phũ phàng rũ bỏ những kỷ niệm của tình yêu thương gắn bó mà chúng tôi đã vun đắp suốt ba năm qua để theo một tình yêu khác chỉ mới bắt đầu ba tháng.
Ngày ấy, tôi chỉ là một cô gái ngây thơ với những tình cảm rung động đầu đời. Tôi yêu anh, tin vào tình yêu trọn vẹn của mình, tin anh là người đặc biệt, là tất cả trong cuộc sống của tôi! Anh vẽ lên một bức tranh hạnh phúc có anh, có tôi, có những đứa trẻ đáng yêu...
Ngày tôi vừa ra trường để bắt đầu đi làm, cuộc sống rất khó khăn. Khi chưa tìm được việc làm, anh đã hằn học chở tôi qua từng con đường của thành phố để tìm việc. Rồi tôi đi làm, anh vẫn từng ngày từng ngày đón đưa tôi đi làm... lúc ấy, tôi biết ơn anh đến nhường nào và càng thấy yêu anh nhiều hơn. Cũng chính vì điều đó nên tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh và tôi đã quyết định dọn đến gần công ty để anh không phải lo lắng, đưa đón tôi mỗi buổi đi làm... nhưng đến bây giờ, tôi mới biết đó là quyết định sai lầm của mình.
Chính vì không còn phải đón đưa tôi đi làm như trước nên đã tạo điều kiện cho anh có nhiều thời gian rỗi hơn và bắt đầu gặp gỡ người con gái khác. Tôi cũng chẳng thể hiểu được tình cảm anh dành cho người con gái kia là gì? Có lẽ là tình yêu?... và đến một ngày, tôi đã biết hết tất cả sự thật đó...
Một hôm, tôi gọi cho anh mãi nhưng vẫn chỉ là "Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được". Anh đã tắt nguồn điện thoại, không một lời giải thích với tôi... lúc đó, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì chưa bao giờ anh cư xử với tôi như thế!
2 giờ sáng. Nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi vì tôi không dám tin những điều mình nghi ngờ là sự thật. Đang mông lung với những suy nghĩ thì tôi nhận được tin nhắn của anh, "Em à! Anh sai rồi! Người anh yêu là em. Em hãy cho anh thời gian là 3 ngày để giải quyết tất cả. Em hãy ngủ thật ngon! Ngủ ngon em nhé!"... Đọc những dòng tin nhắn ấy, lòng tôi như ấm lại bởi tôi biết, "Tôi không hề mất anh".
Ba năm gắn bó bên nhau... chúng tôi đã có biết bao yêu thương ngọt ngào! (Ảnh minh họa)
Sáng hôm sau tôi về quê, anh vẫn đến đưa tôi ra bến xe, Anh ngồi bên tôi và bảo rằng, "Anh xin lỗi... anh đã đi lạc đường! Người anh chọn làm vợ là em"... và lần đầu tiên trong đời, tôi thấy người đàn ông của tôi khóc. Tôi đã ôm anh, ôm anh thật chặt và an ủi, "Anh à, anh hãy quên hết đi! Em không trách anh đâu... chúng ta cùng cố gắng nhé!".
Tôi bắt đầu lên xe. Xe lăn bánh xa dần và lòng tôi cảm nhận được tôi đang dần xa anh. Anh nhìn tôi, vẫy chào tạm biệt...
Về quê. Tôi cảm thấy lòng mình bất an, thổn thức. Một ngày, hai ngày, ba ngày... tôi trở lại thành phố và anh đã đến đón tôi. Chúng tôi đã cùng nhau đi dạo qua các công viên, nơi hai đứa đã từng hò hẹn... bỗng, điện thoại anh reo và chủ nhân của cuộc gọi ấy không ai khác là người con gái đó.
Mấy ngày qua cô gái đó đã bỏ nhà ra đi. Anh vô cùng lo lắng cho cô ấy khi biết cô ấy đòi tự tử... tôi không biết làm gì lúc đó vì tôi cũng muốn anh cứu cô ta thoát khỏi con đường cùng quẫn đó.
Rồi anh bảo rằng, "Anh sẽ đi tình nguyện mùa hè xanh". Tôi đồng ý vì tôi cũng muốn anh được thoải mái, được nghỉ ngơi sau những ngày đau đầu với chuyện tình cảm phức tạp của mình.
Một hôm, đã ba giờ sáng... tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại của anh, "Anh là người đàn ông hèn nhát. Anh không dám bỏ tất cả để đến với người phụ nữ anh yêu. Hãy để anh ra đi... anh sẽ nhớ mãi những kỉ niệm đẹp của chúng ta. Nhưng em ạ! Anh là người đàn ông, anh phải có trách nhiệm với những gì anh đã làm. Hãy để anh ra đi... em là người con gái xinh đẹp, thông minh, chắc chắn em sẽ gặp được người con trai yêu thương em thật lòng"... Tôi chưa lấy lại được bình tĩnh sau khi nhận được tin nhắn của anh thì lại có một tin nhắn khác, "Đấy là tất cả những gì anh ấy muốn nói với bạn"...
Chẳng nhẽ anh chỉ biết sống có trách nhiệm với người con gái khác, còn với tôi thì không ư? Đã ba giờ sáng... vậy mà anh và người con gái kia vẫn ở bên nhau. Tôi nhắn lại, "Sao chị lại dùng máy anh ấy nhắn tin cho tôi?" thì cô ta trả lời, "Anh ấy nhậu say và đã ngủ"... Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi như một đứa trẻ lạc lõng giữa dòng đời với lòng ghen tuông, trách phận...
Vậy là tất cả yêu thương ba năm qua đã đặt dấu chấm hết. Tôi đã không thể cân bằng được cuộc sống của mình khi không có anh bên cạnh... Tôi cứ một mình lang thang hết con phố này đến con phố khác. Tôi lang thang đến các công viên, nơi đã từng chứng kiến tiếng cười hạnh phúc của hai đứa... vậy mà giờ đây, chỉ mình tôi ngồi khóc một mình...
Một tháng sau, anh đã đến gặp tôi sau một tháng cắt liên lạc. Anh bảo với tôi rằng, "Em à! Anh xin lỗi em... anh đã phụ em rồi... nhưng anh chỉ có thể nói với em một điều rằng, anh yêu em! Anh có nỗi khổ của anh, hãy để anh ra đi... Anh sẽ không bao giờ quên em đâu! Anh cũng sẽ không lấy vợ... và đến một lúc nào đó, anh sẽ kể cho em nghe tất cả... tất cả những gì đang diễn ra. Hãy để anh ra đi, em nhé!".
Tôi đã khóc, khóc rất nhiều... anh quay lưng đi... tôi cũng không níu kéo. Cơn gió ngang qua kiếng tôi lạnh buốt, mọi người nhìn tôi, tôi chỉ biết khóc... vậy là mọi thứ đã kết thúc.
Một ngày kia, sau một năm tưởng chừng như đã lắng lại tất cả... thì bỗng chuông điện thoại tôi reo. Bắt máy... trong điện thoại cất lên bài hát từng là kỉ niệm của hai đứa... và giọng hát ấy không ai khác, chính là anh. 365 ngày, tưởng chừng như đã nguôi nguôi ngoai thì một lần nữa, cảm xúc tôi lại dâng trào. Tôi khóc, kỉ niệm ngày xưa lại ào ạt ùa về... lời bài hát khiết tim tôi ứ nghẹn, "Anh làm lo tương lai, em dậy con nên người"...
Sau cuộc điện thoại ấy, anh đã gặp tôi... và tôi lại khóc. Anh ôm tôi vào lòng và bảo rằng, "Hãy tha thứ cho anh! Đến bây giờ anh vẫn nói rằng, người anh yêu nhất là em. Tất cả là do sự bồng bột của anh... nhưng anh phải có trách nhiệm với những gì anh đã lựa chọn. Và bây giờ, cũng là lúc thích hợp nhất anh kể cho em tất cả"...
Tôi đã khóc trong lòng anh như con chim non xa mẹ lâu ngày và cần sự chở che... Rồi, tôi cũng phải trở về với cuộc sống của riêng mình, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi...
Cứ ngỡ như tôi sẽ không bao giờ gượng dậy nổi trong thế giới này, cuộc sống này... vậy mà giờ đây, tôi cũng đã dần cân bằng được cuộc sống của mình... nhưng dường như, trái tim tôi không còn biết rung động trước một người con trai khác, dù đã có rất nhiều người sẵn sàng chờ đợi tôi!
Tôi vẫn cô đơn, sớm sớm, tối tối đi về một mình... thi thoảng nhớ về hình ảnh của anh... và hôm nay, một lần nữa tôi lại nhớ!
Theo VNE
Chồng tôi đã theo gái lẳng lơ Tôi năm nay 43 tuổi, sinh ra trong một gia đình khá giả, hiện tôi đang sống tại huyện Phú Xuyên, Hà Nội. Gia đình tôi có một quán quay phim, chụp ảnh, đây cũng là công việc chính của gia đình trong suốt bao năm qua, ngoài ra cũng còn những khoản thu nhập khác nữa nên gia đình tôi cũng vào...