Vợ tôi giả vô sinh để đến bên người tình giàu có
Việc Quỳnh trưng tờ giấy chứng minh cô ấy bị vô sinh, không thể làm mẹ hóa ra chỉ là màn kịch hoàn hảo để bỏ tôi.
Tôi, một chàng trai ngoại tỉnh lên thành phố lập nghiệp với hai bàn tay trắng khi mới học hết cấp 3. Sau nhiều năm lăn lộn với đủ nghề, tôi dành dụm được ít vốn liếng và quyết định dấn thân vào nghề môi giới bất động sản. Công việc diễn ra thuận lợi hơn cả dự kiến và tôi phất lên rất nhanh.
Cũng trong thời gian này tôi quen rồi yêu Quỳnh, một cô gái xinh đẹp làm nhân viên văn phòng bên phía đối tác sau những lần giao dịch.
Cũng trong thời gian này tôi quen rồi yêu Quỳnh.
Từ kẻ trắng tay tôi được biết đến là doanh nhân thành đạt dù tuổi đời chưa đến 30. Yêu nhau nửa năm, Quỳnh trao cho tôi cái quý giá nhất của đời con gái. Chúng tôi quyết định làm đám cưới vì muốn yên bề gia thất khi sự nghiệp đã tạm ổn.
Tuy nhiên, khi đưa cô ấy về quê ra mắt, ban đầu, cha mẹ tôi phản đối khá dữ bởi cách tiêu tiền không tiếc tay của cô ấy. Quả thực, Quỳnh có lối sống của một tiểu thư con nhà giàu. Cô ấy không ngừng mua sắm và mỗi lần “đốt” không dưới 100 triệu đồng. Nhưng vì quá yêu, tôi quyết lấy Quỳnh bằng được nên bố mẹ phải nhượng bộ. Liên tiếp trúng những hợp đồng cỡ bự nên tôi chẳng tiếc tiền chu cấp cho Quỳnh.
Sau khi kết hôn, vợ tôi vẫn giữ thói quen tiêu tiền như trước. Không những thế, cô ấy còn tự ý nghỉ việc ở công ty, suốt ngày tụ tập với nhóm bạn con nhà giàu và lấy mua sắm, đi bar làm trò tiêu khiển.
Thế nhưng ở đời chẳng ai học hết được chữ ngờ. Vì tin vào đối tác quen thuộc nên chung vốn làm ăn một dự án lớn, tôi đã bị hắn lừa vố đau. Gia sản khổng lồ tích cóp bao năm bỗng dưng tan biến.
Đó cũng là lúc hạnh phúc gia đình nổi sóng. Vốn quen cách sống sa hoa, Quỳnh trở nên cau có khi không còn được phóng tay. Dù không đến mức mất nhà, nhưng xe hơi và những vật dụng đắt tiền, tôi phải đem bán để có vốn làm ăn tiếp. Thời gian này, ông bà nội giục hai đứa sớm sinh con bởi tôi là con trai duy nhất.
Chẳng hiểu sao khi nghe tôi nói vậy Quỳnh lại thay đổi hẳn, cô ấy bất ngờ trở nên rất nghe lời chồng. Đồng ý sinh con khi công việc của chồng khởi sắc trở lại, cô ấy còn sẵn sàng cùng tôi làm lại từ đầu bằng cách tìm việc để đi làm lại. Trong thời gian này chúng tôi thường “yêu” mà không sử dụng biện pháp tránh thai nào. Tuy nhiên, suốt nhiều tháng liền, Quỳnh vẫn chẳng có tin vui.
Sốt ruột tôi giục vợ đi khám. Rồi một lần, Quỳnh đưa cho tôi tờ giấy kết luận của bác sĩ rằng cô ấy mắc chứng vô sinh. Tôi choáng váng và suy sụp hoàn toàn.
Lấy lý do không muốn là gánh nặng cho tôi và khuyên tôi nên lấy người khác, người có khả năng làm mẹ để thực hiện nghĩa vụ sinh con trai cho dòng họ, Quỳnh đề nghị chúng tôi ly thân. Dù tôi không đồng ý, cô ấy vẫn quyết làm theo ý mình và dọn đồ đạc ra ngoài ở riêng.
Video đang HOT
Quỳnh đề nghị chúng tôi ly thân.
Trong thời gian này cô ấy ngang nhiên cặp kè với những người đàn ông khác. Trước thái độ dứt khoát của vợ, tôi chủ động ký vào đơn ly dị sau nhiều lần cô ấy đề nghị.
Ít tháng sau đó, Quỳnh đã ngã vào tay người đàn ông đáng tuổi bố mình nhưng giàu có. Hai người kết hôn khi cô ấy mang thai đứa con trai cho ông ta.
Đến lúc này tôi mới ngã ngửa khi phát hiện ra vợ cũ của mình hóa ra không hề bị vô sinh như tờ giấy cô ấy đưa. Đó chỉ là màn kịch hoàn hảo do Quỳnh dàn dựng và diễn xuất mà thôi.
Khi đó tôi mới thấm thía những câu nói, sự cấm cản của cha mẹ trong quá khứ. Tôi đã lấy phải cô vợ lật lọng, quen sống giàu sang và sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích. Nghĩ đến thủ đoạn tinh vi kia của vợ cũ tôi thực sự ghê sợ người phụ nữ này. Tuy vậy, tôi cũng nghiệm ra, mình đã may thoát khỏi người đàn bà mưu mô, toan tính đó. Chia sẻ câu chuyện này cho mọi người, tôi thấy mình nhẹ lòng hơn và cũng mong nó là một bài học cho các bạn trai khi chọn lựa người bạn đời của mình.
Theo Ngoisao
'Nhà này sẽ không chấp nhận con dâu mưu mô, dối trá như cô
Việc tôi mang thai giả vỡ lở, mẹ anh không thương tiếc đuổi tôi ra khỏi nhà, bà bảo "Nhà này không chấp nhận một đứa con dâu mưu mô, dối trá như cô".
ảnh minh họa
Hàng xóm xung quanh nhà anh nhìn tôi dè bửu: "Đấy, nhìn là biết không phải bầu bí gì, thấy nhà người ta giàu rồi định lừa đây mà".
Tôi gặp anh trong một lần đến thăm một người bạn thân học cùng cấp 3, anh học cùng lớp địa học và là bạn rất thân của bạn tôi.
Lần đầu gặp mặt không để lại cho tôi nhiều ấn tượng về anh, anh hơn tôi 1 tuổi, dáng anh dong dỏng cao, gầy, nước da trắng, hay cười hay nói.
Nhưng tôi lại để lại trong anh nhiều ấn tượng, và cũng vì ấn tượng đó mà anh nằng nặc đòi xin số điện thoại của tôi từ người bạn kia. Khi biết anh có ý định "tán" tôi, anh bạn của tôi đã cảnh báo anh "Nó kiêu lắm, mày không tán nổi nó đâu".
Nhưng anh vẫn giương cao khẩu hiệu: "Đẹp trai không bằng chai mặt", anh thường xuyên điện thoại, nhắn tin hỏi thăm tôi. Có những buổi tối, hai đứa nói chuyện 2-3 giờ đồng hồ không biết chán. Anh rất tinh ý, chỉ cần nghe giọng là anh biết tôi đang vui hay buồn để lịp thời động viên, chia sẻ. Dù không gặp mặt nhau, nhưng dưới sự "tấn công từ xa" của anh, tôi yêu anh lúc nào không hay.
Tình yêu của chúng tôi lớn dần theo những cuộc trò chuyện, vì nơi tôi ở cách xa trường học của anh nên cả tháng chúng tôi mới gặp nhau được một lần. Lần nào gặp mặt anh cũng có những món quà bất ngờ dành cho tôi, khi thì một bó hoa được tạo thành từ rất nhiều kẹo mút (vì anh biết tôi thích ăn kẹo mút), khi thì là một ngôi nhà mô hình bằng gỗ do anh thức thâu đêm để làm, lúc lại là một trái tim được kết từ những que diêm,...
Sự quan tâm, lãng mạn của anh khiến chúng tôi tuy xa nhau về khoảng cách địa lí nhưng lúc nào cũng thấy ấm áp như ở gần nhau.
Trong một lần anh về Hà Nội thăm tôi, hai chúng tôi đã thực sự thuộc về nhau, tôi đã trao thứ quý giá nhất của đời người con gái cho anh. Khi đó anh đang học năm cuối đại học, còn tôi vừa ra trường đi làm. Anh đã ôm tôi mà nói rằng "đời này kiếp này anh sẽ chỉ lấy em làm vợ".
Sau kì thực tập, anh quyết định dẫn tôi về nhà ra mắt người thân của anh. Đêm trước khi về ra mắt "bố mẹ chồng tương lai" tôi đã mất ngủ vì hồi hộp và lo sợ.
Về nhà anh tôi mới biết gia đình anh rất giàu, bố mẹ anh đều là người buôn bán, tôi đã choáng ngợp trước cơ ngơi nhà anh. Tự nhiên tôi thấy mình thật nhỏ bé, bao nhiêu tự tin bay biến mất.
Cha mẹ anh tiếp đón tôi với thái độ hết sức lịch sự, cô dì chú bác khi hay tin anh đưa bạn gái về ra mắt cũng đến, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
Khi chào từ biệt mọi người để ra về, mẹ anh nhìn tôi và nói "con trai bác còn trẻ con lắm, yêu và lấy nó cháu sẽ khổ đấy". Tôi chỉ biết cười trừ, tôi có linh cảm rằng mẹ anh không thích tôi.
Đưa tôi về đến giữa đường thì mẹ anh điện thoại cho anh, ngồi đằng sau, ghé tai gần máy điện thoại nên tôi nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ.
Mẹ anh tuyên bố với anh "Cả nhà không ai chấp nhận nó đâu, nó không thích hợp làm dâu nhà này. Hiền quá, về nhà này không sống nổi đâu. Con suy nghĩ kĩ đi, đừng đưa nó về thêm lần nào nữa", nói rồi mẹ anhh cúp máy, tôi ngồi sau anh mà nước mắt lăn dài.
Anh nắm tay tôi và bảo "Em đừng lo, anh sẽ thuyết phục bố mẹ...", nhìn khuôn mặt buồn, đăm chiêu của anh tôi biết hành trình để thuyết phục được bố mẹ anh chấp nhận tôi sẽ hết sức gian nan.
Sự cấm cản của gia đình anh khiến tôi rất buồn, nhưng tôi cũng nhận ra rằng, tôi không muốn mất anh. Tôi nhắm mắt tự nói với mình, thôi thì mặc kệ mọi chuyện, cứ yêu thôi, đến đâu hay đến đó.
Tôi hay lên trường anh thăm anh hơn, khu nhà nghỉ gần trường anh trở thành "tổ ấm" của hai chúng tôi. Rồi một lần anh ôm tôi và bảo "Giờ mà em có thai thì hay quá, bố mẹ sẽ không cấm cản được chúng mình nữa".
Câu nói của anh như "khai sáng" tâm trí tôi, sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định thực hiện kế hoạch của mình...
Tôi điện thoại thông báo với anh là tôi đã có thai, anh đã vui mừng không kể siết. Và ngay lập tức về nhà thông báo với bố mẹ anh.
Đúng như anh dự liệu, vì "cái thai" mà nhà anh đồng ý cho chúng tôi cưới nhau. Đám hỏi kiêm đám cưới lần 1 (vì mẹ anh đi xem "thầy", thầy bảo chúng tôi phải làm đám cưới 2 lần) diễn ra ngay tắp lự.
Tôi cố gắng ăn uống để mình tăng cân cho giống với bà bầu, rồi mỗi lần anh sờ vào bụng là nín thở phùng bụng lên. Anh vô tư không biết kế hoạch của tôi. Còn tôi cũng nhiều đêm mất ngủ vì không biết sẽ đi những bước tiếp theo như thế nào.
Tôi không thể dấu được chồng và gia đình nhà chồng mãi, mà cũng không thể nói sự thật rằng chỉ vì muốn được thành vợ anh mà tôi đã nói dối rằng mình có thai.
Sau 1 tuần ở nhà anh, tôi xin phép bố mẹ chồng lên Hà Nội tiếp tục công việc, và cũng là để thực hiện bước tiếp theo của kể hoạch.
Tôi đã vạch sẵn kế hoạch rằng, lên làm việc được mấy ngày sẽ điện thoại cho anh thông báo với anh rằng vì bất cẩn nên tôi đã bị xảy thai.
Nhưng... người tình không bằng trời tính.
Đi làm được 2 hôm thì mẹ anh điện thoại cho tôi bảo tôi về nhà có việc gấp, tôi tất tả đón chuyến xe sớm nhất để về nhà anh.
Vừa bước chân vào nhà, chưa kịp cởi ba lô đeo trên vai thì mẹ anh lập tức kéo tôi đến phòng khám thai ngay gần nhà. Lí do bà đưa ra là "Mẹ đưa con đi khám xem thai nhi có phát triển tốt không, giờ thai dị dạng, bất thường nhiều, mẹ lo lắm...".
Việc tôi mang thai giả cũng vì thế mà vỡ lở, mẹ anh không thương tiếc đuổi tôi ra khỏi nhà, bà bảo "Nhà này không chấp nhận một đứa con dâu mưu mô, dối trá như cô". Hàng xóm xung quanh nhà anh nhìn tôi dè bửu "Đấy, nhìn là biết không phải bầu bí gì, thấy nhà người ta giàu rồi định lừa đây mà".
Điện thoại của tôi đổ chuông, là anh gọi, anh cay đắng nói "Tôi không ngờ cô lừa tôi, từ nay coi như chúng ta chưa từng quen biết". Sau cuộc điện thoại đó, tôi không cách nào liên lạc được với anh.
Tôi làm tất cả chỉ vì tôi quá yêu anh chứ không phải vì tham giàu. Tôi biết mình đã sai, nhưng tôi phải làm sao, làm sao để anh tha thứ cho tôi, làm sao để anh cho tôi thêm một cơ hội được ở cạnh anh? Điều quan trọng nhất là hiện giờ tôi phát hiện mình mang thai thật, đi siêu âm bác sĩ nói tôi có thai được 7 tuần tuổi. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Gái quê toan tính vớ ngay phải gã chồng tệ bạc Dù biết anh đã có người yêu nhưng tôi vẫn cố "dụ được anh vào tròng". Phải chăng tôi đã sai lầm, sai lầm từ lúc quyết định về quê? (Ảnh minh họa) Tôi biết rằng, nếu viết những dòng này ra chắc chắn sẽ nhận được không ít sự dèm pha, chửi rủa của mọi người nhưng thực sự tôi không thể...