Vợ tôi đang “chơi cờ” với người đàn ông khác!
Chúa ơi, giờ tôi mới biết “chơi cờ” có nghĩa là hẹn hò ngoài luồng, là ngoại tình, là trốn chồng đi hú hí với người đàn ông khác!
Vợ tôi biết chơi cờ tướng. Chuyện này tôi biết từ khi mới quen nàng. Thế nhưng lâu lắm rồi, tôi chẳng thấy nàng chơi. Đơn giản vì tôi thì không biết chơi môn thể dục thể thao rất ư là trí tuệ đỉnh cao ấy, còn cha vợ tôi thì đã già yếu, không đủ sức ngồi mấy tiếng đồng hồ cho một ván cờ. Thỉnh thoảng tôi thấy Hương chơi cờ trên máy tính nhưng dường như điều đó không làm cho nàng hứng thú lắm nên chỉ chốc lát là nàng chuyển sang làm chuyện khác trên máy tính.
Tôi vốn tin tưởng vợ tuyệt đối. Giữa hai vợ chồng đã có một thỏa thuận bất thành văn: tôn trọng quyền riêng tư của nhau; tuyệt đối không xâm phạm điện thoại, địa chỉ email, trang mạng xã hội, giờ giấc sinh hoạt và tất tần tật những thứ thuộc về quyền tự do cá nhân của nhau.
9 năm qua, những thỏa thuận đó đã được hai vợ chồng tuyệt đối tuân thủ. Và chúng tôi trở thành một cặp vợ chồng “văn minh, hiện đại” kiểu mẫu trong mắt bà con, bạn bè. Thỉnh thoảng có cơ quan, tổ chức còn mời chúng tôi đi giao lưu, trao đổi kinh nghiệm giữ gìn hạnh phúc gia đình. Khi ấy tôi sánh vai “người tình trăm năm” của mình với niềm kiêu hãnh không che giấu. Không kiêu hãnh sao được khi tôi quá viên mãn với hạnh phúc mình đang nắm giữ trong tay.
Thế mà đùng một cái, cô bạn đồng nghiệp thỏ thẻ: “Hôm qua em thấy chị Hương đi đâu ngang khu nhà trọ của em”. Khu nhà trọ của cô bạn ở tận Thủ Đức, vợ tôi chẳng có việc gì phải đi ra ngoài đó. Chắc chắn là cô nàng đã trông gà hóa cuốc. Tôi cãi lại: “Chắc em nhìn lầm. Bà xã anh ra đó làm gì? Với lại, hôm qua cô ấy về bên ngoại mà?”. Nhà cha mẹ vợ tôi ở ngay quận 1. Hôm qua Hương bảo buổi trưa ghé qua đó ăn cơm vì có bà dì ở nước ngoài về. Khoảng hơn 12 giờ, nàng còn gọi điện thoại cho tôi bảo rằng đang ở nhà mẹ và rất vui.
9 năm qua, những thỏa thuận đó đã được hai vợ chồng tuyệt đối tuân thủ. Và chúng tôi trở thành một cặp vợ chồng “văn minh, hiện đại” kiểu mẫu trong mắt bà con, bạn bè. (ảnh minh họa)
Bẳng đi một thời gian, tôi quên mất chuyện đó thì một bữa nọ, con gái tôi gọi điện thoại mếu máo: “Sao ba mẹ không rước con? Các bạn về hết rồi…”. Lúc đó đã hơn 18 giờ. Tôi giật mình. Hôm đó là ngày đến lượt Hương đón con. Chưa bao giờ nàng quên điều đó. Tôi tức tốc chạy tới trường. Con gái tôi đang ngồi ở cổng bảo vệ, mặt tèm lem nước mắt, nước mũi.
Tôi gọi điện thoại cho Hương. Nàng không bắt máy. Hơn 19 giờ vợ tôi gọi lại, nói rằng đi công việc ở Nhà Bè nhưng bị hư xe dọc đường, không có chỗ sửa. Tôi hỏi Hương ở đâu để tôi đến đón thì nàng bảo không cần, đã tìm được chỗ sửa xe.
Chẳng hiểu sao từ hôm đó tôi bắt đầu nghi ngờ vợ tôi có người đàn ông khác. Thế nhưng tôi không dám vi phạm các thỏa thuận dù tôi rất muốn kiểm tra tin nhắn, email, facebook của vợ. Tôi chỉ còn cách là chú ý theo dõi động thái hàng ngày của vợ xem có gì khác thường không. Hình như không có gì ngoài việc vợ tôi thường xuyên về nhà ngoại ăn cơm hơn trước. Khi tôi bảo mình cũng muốn qua bên đó thì vợ tôi nhăn mặt, nửa đùa, nửa thật: “Đã ăn chực mà còn kéo cả hai vợ chồng, kỳ chết!”. Tôi hiểu đó là một lời từ chối khéo. Với lại nhà vợ có Việt kiều về chơi, tôi cũng không muốn mang tiếng thấy người sang bắt quàng làm họ.
Video đang HOT
Cho đến cái hôm vợ tôi bỏ quên điện thoại ở nhà. Dù nàng có cài password nhưng sau một hồi mày mò, suy đoán, tôi cũng mở được. Trong danh bạ, có những người tôi quen, cũng có những người lạ. Trong hộp thư chỉ có tin nhắn của bạn bè, đồng nghiệp. Trong các cuộc gọi đi và đến, tôi chú ý có một số gọi khá nhiều lần được lưu với tên “banco”. Đặc biệt, trong phần lưu trữ, tôi thấy có đến 3 tin nhắn của “banco” với nội dung: “anh rất hạnh phúc khi chơi cờ với em”, “trưa nay em rảnh thì mình chơi cờ nhé”, “thèm được chơi cờ với em quá”.
Tôi gởi những tin nhắn đó qua điện thoại mình, lưu lại số điện thoại của “banco” và bần thần suy nghĩ. Cuối cùng tôi quyết định mua một chiếc sim điện thoại và nhờ cô bạn đồng nghiệp gọi dùm vào số máy của “banco”. Bên kia là một người đàn ông. Sau khi xin lỗi vì “gọi nhầm số”, cô bạn cúp máy, nhìn tôi dò xét: “Người đó là ai vậy?”. Tôi không trả lời.
Vậy là nghi vấn của tôi gần như đã có câu trả lời. Số điện thoại đặc biệt mà vợ tôi hay gọi đi và nhận cuộc gọi là của một người đàn ông khác. Anh ta hay “chơi cờ” với vợ tôi. Rõ ràng “chơi cờ” là từ lóng để ám chỉ một điều gì khác bởi chẳng ai “chơi cờ” mà hạnh phúc, mà thèm thuồng, mà phải rủ rê người khác giải trí vào giờ nghỉ trưa…
Vợ tôi cũng không qua nhà ngoại ăn cơm như đã nói với tôi. Rất dễ dàng để tôi kiểm chứng điều này. Khi tôi làm như vô tình ghé lại nhà cha mẹ vợ đúng vào hôm Hương bảo sẽ ghé qua đó ăn trưa thì vợ tôi không hề có ở đó. Mẹ vợ tôi còn trách móc: “Cả tháng nay mẹ có thấy bóng dáng nó đâu? Ba bây cứ nhắc hoài”.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến hai đứa con tôi, nghĩ đến danh dự gia đình, nghĩ đến cuộc sống sau này của mình nếu ly hôn… (ảnh minh họa)
Đầu tôi muốn nổ tung. Có thể khẳng định rằng vợ tôi đã có người đàn ông khác, đã ngoại tình. Chuyện đó xảy ra từ khi nào? Người đàn ông kia là ai? Vợ tôi chỉ bị say nắng hay nàng đã quá lậm gã đàn ông đó? Tôi phải làm sao để níu giữ hạnh phúc gia đình? Cứ nghĩ đến cảnh Hương và nhân tình đang “chơi cờ” trong một nhà nghỉ, khách sạn nào đó, tôi đã thấy máu giận bốc lên đùng đùng. Tôi mường tượng cảnh mình mở cửa xông vào, bắt tại trận đôi gian phu, dâm phụ mà thấy như có trăm ngàn vết kim châm chích trong lòng…
Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến hai đứa con tôi, nghĩ đến danh dự gia đình, nghĩ đến cuộc sống sau này của mình nếu ly hôn… Tôi nghĩ đến cả cha mẹ, anh em, họ hàng bên vợ tôi. Họ đã rất yêu quý tôi, xem tôi như ruột thịt trong nhà. Nếu tôi làm không khéo thì tôi sẽ mất tất cả…
Có thể tôi sẽ không làm lớn chuyện, không rình rập để bắt tại trận cảnh “trai trên, gái dưới”, không ly hôn… Thế nhưng tiếp tục sống với một người vợ đã thay dạ đổi lòng, đã dan díu với một người đàn ông khác, liệu tôi có thể tha thứ và hạnh phúc hay sẽ suốt đời dằn vặt, khổ đau?
Theo VNE
Kén mãi lại lấy nhầm cô vợ lẳng
Hễ gặp một anh chàng nào là vợ cười nói hớn hở, tiếp chuyện như đã quen từ lâu, rồi bắt tay, rồi đủ các thứ chuyện trên đời, không cần biết chồng ngồi bên cạnh.
35 tuổi vẫn chưa lấy vợ
Tôi, gã đàn ông cho đến tuổi này có thể cho là thành đạt, có tiền, có của, khiến nhiều cô gái phải theo đuổi, ngước nhìn. Có nhà, có xe từ tuổi 30, có nhiều em theo, nhiều em &'xin chết' nhưng tôi vẫn chưa chịu ưng ý một ai. Bởi tôi muốn các cô phải nhìn tôi thèm thuồng, muốn các cô phải lác mắt vì tôi, gã trai giàu, đẹp, ga lăng và rất có duyên. Như thế, khi đã có nhà, có xe, tôi chẳng còn phải lo lắng gì về việc chọn vợ. Dù là 35 hay 40, tôi tin, con gái xếp hàng mong được lấy tôi làm chồng đầy ra...
Tôi cố gắng kiếm tiền cho bằng được. Những cô gái tôi thích thì rất nhiều, nhưng chẳng xác định với ai. Tôi cứ chơi bời, mơn trớn với các em cho thỏa mãn thói trăng hoa của đàn ông. Rồi đến khi nào, tôi tìm được cô ưng ý thì sẽ lấy làm vợ.
Nhưng, tôi đã bị bệnh hoang tưởng. Bởi đàn ông ở cái tuổi của tôi lại có nhà, có xe đâu phải hiếm. Khi tôi nhận ra điều đó thì tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện lấy vợ, cũng sốt sắng như ai. Bố mẹ tôi mong con trai có vợ để ông bà sớm có cháu bồng, thế nên, tôi cũng xác định luôn, chọn cho mình một cô gái mà tôi ưng trong số các cô gái theo đuổi tôi và tôi cũng thích họ.
Trong đám ấy có tới 4 cô, nhưng cuối cùng, tôi chọn cô gái hợp tuổi với mình nhất, hợp cả về mạng và cung số. Tôi đi xem bói, thấy bói phán phải lấy tuổi ấy thì sau này làm ăn mới phất được. Chỉ cần nói tới cái chuyện phất thôi là tôi mừng lắm. Nói chung là lấy vợ phải xem vận thế nào, xem tướng khí ra sao, chứ tôi chẳng bận tâm nhiều lắm. Vì bây giờ, tôi đang khát khao làm giàu...
Trong đám ấy có tới 4 cô, nhưng cuối cùng, tôi chọn cô gái hợp tuổi với mình nhất, hợp cả về mạng và cung số. (ảnh minh họa)
Tôi đưa cô gái ấy về ra mắt, bố mẹ tôi cũng rất ưng ý. Một co gái kém tôi 8 tuổi, cũng có công việc ổn định, dáng người cao ráo lại xinh đẹp. Đặc biệt, cô nàng khéo ăn khéo nói và giỏi nấu ăn. Những điều ấy bố mẹ tôi đều ưng cả. Giờ có gì mà không ưng, vì không ưng thì còn đợi đến bao giờ con trai mới chịu lấy vợ. Nên chỉ cần là tôi đưa về, tôi tin, bố mẹ đều thích cả.
Kén cái chọn canh, chọn ngay vợ lẳng
Đám cưới được tổ chức linh đình chỉ sau vài tháng tìm hiểu. Ngày tôi lấy vợ, ai cũng mừng cho tôi. Bạn bè quan khách thì đông. Lấy vợ ở tuổi 35 mới tôi mà nói cũng là muộn rồi. Dù công thành danh toại nhưng cũng cần có một đứa con. Không nhanh thì bố sẽ già, con cái lại khổ ra.
Cưới vợ xong, chúng tôi đã có một chuyến trăng mật nước ngoài lãng mạn. Những ngày tháng đó đối với tôi, thật sự hạnh phúc. Hai vợ chồng yêu thương, quan tâm và lo lắng cho nhau. Tôi đã hối hận vì tại sao mình không lấy vợ sớm hơn.
Sống với nhau được một thời gian, tôi bắt đầu hiểu tính nết của vợ. Vợ tôi càng ngày càng biết tiêu tiền hơn. Số tiền của tôi cho, vợ mang đi mua sắm quần áo hết. Toàn là những bộ váy ngắn, sexy để diện đi làm. Có bộ thì hở cả ngực vợ cũng mặc đi. Tôi hỏi vợ sao mặc thế thì em bảo ở cơ quan em không quan trọng chuyện trang phục, cứ mặc sao mình thích là được. Với lại, em không thích người ta biết em lấy được chồng giàu mà lại ăn mặc lôi thôi.
Có bạn bè tới nhà chơi, vợ lả lướt thôi rồi. Vợ mặc mấy bộ đồ kiểu đồ ngủ ở nhà, rồi đi đi lại lại trước mặt bao nhiêu khách khứa. Áo thì xẻ cổ sâu lại còn hở hang, nhưng vợ cứ cúi xuống rót nước như thường. Vợ xịt nước hoa thơm lừng nhà, người đi qua thì toàn mùi nước hoa sặc cả mũi. Có người còn buột miệng bảo: "Nhà anh xịt phòng nặng mùi thế" khiến tôi ngại chín mặt.
Kén cá chọn canh bao nhiêu, không lấy vợ sớm, hi vọng tìm được người ưng ý thì bây giờ lại vớ phải cô vợ lẳng. (ảnh minh họa)
Nói chuyện với ai mồm vợ cũng dẻo như kẹo. Vợ nó liên mồm. Nhìn cái miệng vợ uốn lượn thì phát khiếp, cứ như là cô nàng đang tán tỉnh các anh không bằng. Dáng đi của vợ từ ngày cưới chồng khác hẳn lúc yêu. Lúc yêu, tôi chưa nhận thấy vợ như thế. Bây giờ vợ đi như người mẫu, chân nọ vắt chân kia, nhìn kiểu trên sàn. Mà nói vợ thì vợ bảo, đi như vậy cho giống với người có xe hơi.
Hễ gặp một anh chàng nào là vợ cười nói hớn hở, tiếp chuyện như đã quen từ lâu rồi bắt tay, rồi đủ các thứ chuyện trên đời, không cần biết chồng ngồi bên cạnh. Có hôm tôi bực mình quá, nói cho vợ một trận thì cô ấy bảo tôi cổ hủ, lạc hậu.
Còn nhớ ngày vợ sinh, có khách đến nhà thăm là cả đàn ông và đàn bà. Vợ cứ đương nhiên vạch vú ra cho con bú mặc quan khách ngồi đối diện. Tôi ngượng chín cả mặt, nháy mắt cho vợ vào trông thì vợ coi như không nhìn thấy. Tối ấy về, vợ còn bảo tôi câu nệ, bà đẻ thì ai để ý làm gì. Dù là bà đẻ nhưng có đàn ông ngồi trước mặt lại là khách, vợ cũng không nên làm thế chứ.
Tôi để ý thấy nhiều lần rồi, dường như vợ tôi thích cái chuyện có đàn ông đến là thích khoe người, thích bắt chuyện, thích cười nói với họ. Hay là vợ có tính lẳng lơ từ trước. Bây giờ còn không ngại khoe ngực với người ta thì đúng là vợ tôi lẳng thật rồi.
Kén cá chọn canh bao nhiêu, không lấy vợ sớm hi vọng tìm được người ưng ý thì bây giờ lại vớ phải cô vợ lẳng. Nghĩ mà chán kinh người. Bố mẹ tôi cũng phê bình nhiều, nói thẳng với tôi là phải dạy vợ, không để cho vợ ăn mặc hở hang, rồi đi đâu cũng khoe của, cũng bắt chuyện như thân quen lắm rồi. Không dạy vợ thì làm xấu mặt nhà tôi với hàng xóm, láng giềng, quan khách họ còn cười cho. Tôi thật sự cảm thấy buồn vì lấy phải cô vợ vừa lẳng lơ lại không biết nghe lời... Đúng là cái giá của sự kén cá chọn canh và kênh kiệu của gã trai tự coi mình là giàu như tôi...
Theo VNE
Mẹ chồng bênh vực khi tôi ngoại tình Mẹ không muốn mất đi một người con dâu như tôi, chỉ mong tôi nhận ra mình đã sai và sửa chữa. Đúng là câu chuyện có một không hai trên đời. Khi tôi bị anh mách với mẹ chuyện tôi ngoại tình và quyết định ly hôn của mình, mẹ đã nhẹ nhàng nói với anh, đó là một quyết định sai...