Vợ tôi đã hét lên giận dữ rồi kiên quyết đuổi tôi ra khỏi nhà sau khi mở hộp quà đó ra
Vừa cưới chưa đầy 1 năm, nhưng đời sống vợ chồng tôi khiến tôi cảm thấy khổ sở. Vợ là một người phụ nữ quá đoan trang, sống truyền thống đến nỗi tôi ngán đến tận cổ.
Tôi mới cưới vợ được gần 1 năm, vợ tôi ngoài cái chuyện kín kẽ và truyền thống ngay trong khoản chăn gối của vợ chồng thì cô gái ấy không có gì để chê cả. Vợ tôi mang trong mình chính hiệu của một người vợ truyền thống.
Ngày mới yêu nhau, bao nhiêu lần tôi đòi hỏi, thì yêu ai cũng có những đòi hỏi chứ tránh sao được. Nhưng vợ chưa một lần nào đồng ý. Cô ấy khá bảo thủ và đòi nhất định giữ đến đêm tân hôn, nếu không thì chia tay. Nhưng kiếm được một người phụ nữ giỏi giang, truyền thống như thế cũng tốt. Tôi đã nghĩ vậy, say này có lấy nhau về thì cũng không sợ bị vợ phản bội.
Chỉ vì khi nhìn thấy ai đó phản bội, những cô gái dễ dãi rồi có em bé trước khi cưới hay vợ ngoại tình là vợ phản ứng ghê lắm. Kiểu như chính mình là người bị hại vậy, vợ mắng té tát vào mặt người đàn bà không quen biết ấy vì cô ta ngoại tình. Nhìn thấy hình ảnh đó tôi cũng hơi khiếp vía thật. Nhỡ sau này có trót dại thì chắc chẳng yên thân được.
Tôi đưa vợ về ra mắt sau hơn 1 năm yêu. Mọi người trong nhà ai cũng quý mến vợ lắm, cảm giác coi như con cháu tỏng nhà luôn. Vì vợ tôi được cái ngoại hình xinh đẹp, đã vậy còn nhiệt tình, cởi mở và ngoan ngoãn nữa. Ai mà không quý cho nổi một người phụ nữ như thế.
Sau khi đưa vợ về, người mong mỏi cưới lại là bố mẹ tôi, bố mẹ chỉ trông mong saocho tôi sớm rước nàng về. Để thỏa ý nguyện của các cụ, tôi cưới nàng vào cuối năm ngoái, đến giờ cũng mới được gần 1 năm thôi.
Video đang HOT
Đêm tân hôn, tôi thật sự chỉ muốn ném luôn cái khúc gỗ là vợ mình lúc ấy ra ngoài cửa sổ cho ngủ được yên giấc. Chỉ vì có tân hôn thì vợ chẳng khác nào xác chết trôi trên giường vậy. Nói không ngoa đâu, chứ thật sự thằng đàn ông nào mà yêu thương nổi như thế.
Vợ hét toáng lên, khóc lóc rồi chuyển sang giận dữ và đuổi tôi ra khỏi nhà.(Ảnh minh họa)
Tôi cố gắng lắm, vì dù sao cũng là lần đầu của vợ. Sau đó, thì những hôm sau cũng không có cải thiện hơn chút đỉnh gì. Vợ cứ trơ trơ để tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi ngủ. Mỗi lần có xích mích, cãi nhau là vợ lại lôi chuyện đã lấy đi trinh tiết của cô ấy mà còn không biết yêu thương cô ấ, chăm sóc cô ấy nữa. Nghĩ đến đó mà tôi nản quá các bác ạ.
Hôm qua, ngày sinh nhật vợ. Tôi nghĩ mãi không ra nên mua gì cho vợ. Thế là được cậu bạn mách mua son và váy ngủ. Tôi hí hứng lắm, chọn mãi mới được 1 hãng son nổi tiếng để mua, màu son đỏ cảm ưng ý cho vợ. Kèm theo là một chiếc váy ngủ đẹp lộng lẫy và quyến rũ.
Đấy chỉ là tôi nghĩ vậy, chứ vợ thì chẳng thế. Nhìn vợ mở hộp quà tôi háo hức bao nhiêu thì vợ hét lên với tôi rằng:
- Anh điên rồi à mà đem cho tôi thứ đồ này, tôi không phải loại con gái đó, anh hiểu không?
Vợ hét toáng lên, khóc lóc rồi chuyển sang giận dữ và đuổi tôi ra khỏi nhà. Thì có mỗi vợ chồng sống với nhau, nay vợ đem hết quần áo tôi tống ra khỏi cửa và ném tôi ra khỏi nhà như thế. Tôi phải làm sao đây, chỉ vì một món quà như thế.
Mà cứ sống mãi với một cô vợ như thế này, tôi không biết liệu mình còn có thể chịu được đến bao giờ nữa. Mọi người cho tôi lời khuyên xem tôi nên làm gì đây? Tối qua vừa phải ngủ nhà nghỉ như 1 kẻ vô gia cư rồi, hôm nay đi làm mà đầu óc tôi trống rỗng, rối bời quá.
Theo Một thế giới
Chồng cho rằng cưới vợ về là tôi phải làm hết việc nhà
Có hôm mệt tôi nhờ anh quét cái nhà, nấu dùm bữa cơm nhưng anh trả lời rằng đó là chuyện của phụ nữ, cưới vợ về làm gì mà chồng phải làm.
Tôi và chồng yêu nhau được 5 năm và 3 năm thành vợ chồng. Lúc quen nhau tôi biết anh là người tự lập tự nhỏ, có trách nhiệm với gia đình, nghĩ anh sẽ là người chồng và người cha tốt của các con tôi nhưng tôi đã lầm. Lúc quen nhau chúng tôi không dư dả gì nên chuyện tặng quà, hoa trong các dịp lễ, ngày kỷ niệm là không bao giờ có. Tôi cũng không trách anh và tự nhủ với lòng là mình không có điều kiện nên thôi.
Rồi chúng tôi kết hôn, người ta thường nói "sống trong chăn mới biết chăn có rận", "sống lâu mới biết lòng người" thật không sai. Bản thân chồng tôi không phải là người xấu nhưng anh quá vô tâm với vợ con. Hai vợ chồng đều làm nhà nước lương không có bao nhiêu nhưng hàng tháng phải chi phí rất nhiều: tiền ngân hàng, nhà thuê, tiền học con, tã sữa... nhưng không bao giờ anh chia sẻ mọi việc với tôi. Hàng ngày tôi tất bật với công việc, nhà cửa, con cái, có hôm mệt tôi nhờ anh quét cái nhà, nấu dùm bữa cơm nhưng anh trả lời rằng đó là chuyện của phụ nữ , cưới vợ về làm gì mà chồng phải làm. Tôi nghe mà cứng họng và tủi thân.
Từ lúc cưới nhau về anh chưa bao giờ đụng tay tới công việc nhà, đi làm về là lên giường nằm hay chơi game, hoặc xem tivi, cơm ăn và nước uống tôi phải bưng lên tận giường. Tôi kêu anh xuống ăn thì anh kêu mệt, không bê lên thì khỏi ăn luôn, không có tiền nhưng với bạn bè anh rất hào phóng, trong khi đó hàng tháng tôi suy nghĩ và tính toán tiết kiệm lắm mới đủ chi. Đúng là lúc quen bao nhiêu tật xấu anh giấu hết, khi về sống chung mới lộ ra. Tính anh hay giận hờn và tự ái, hễ anh làm tôi giận, bực mình hay khó chịu gì thì cũng phải coi như không, cấm được nhăn nhó hay thái độ gì hết. Còn tôi làm anh giận là phải năn nỉ, thiếu nước muốn quỳ lậy anh luôn.
Mỗi lần anh giận là không thèm quan tâm tới con (con tôi rất theo ba), anh hắt hủi không thèm nói chuyện hay chơi với con. Tôi thấy vậy nên lần nào dù mình sai hay anh sai tôi cũng hạ mình nhường nhịn xin lỗi. Tính anh rất hay tự ái và sĩ diện, anh nói gì cũng đúng chứ không được nói sai. Mỗi khi anh làm sai chuyện gì mà bị người khác nói là anh sẽ bao biện nọ kia chứ không phải đó là lỗi của anh. Tôi không biết mình còn yêu chồng nữa không, bản thân không muốn ly hôn vì không muốn con tôi không có ba và mình tôi làm không thể nuôi được con.
Giờ tôi không biết sống như thế nào nữa. Im lặng không quan tâm anh muốn đi đâu làm gì thì làm, tôi chỉ chơi với con, thì anh lại nói tôi thế nọ thế kia, rồi lại cãi nhau. Còn quan tâm tới anh thì đưa cái bực bội khó chịu vào người. Tôi phải sống sao đây?
Theo Vnexpress
Cuống cuồng nhập viện sau tuần trăng mật với chồng trẻ Cứ đi đến đâu, nhìn thấy gì là anh lại gợi ý tôi về bảo bố mẹ "đầu tư". Anh nói trơ trẽn đến mức tôi không tin người bên cạnh mình lại là chàng trai hào phóng, mạnh mẽ tôi từng hò hẹn. Giờ mà có ai hỏi thăm vì sao phải nhập viện, tôi cũng chỉ biết vẽ ra những lý...