Vợ tôi chử.i chồng ngu, vô tích sự
Cô ấy được đằng chân lân đằng đầu, coi chồng không bằng thằng ở con sen trong nhà, nói những lời không ai chấp nhận được.
Tôi thừa nhận, vợ tôi là một cô gái năng động, giỏi giang, Mọi việc khi cô ấy đã muốn thì đều làm tốt, thậm chí tốt vượt dự đoán của người ngoài.
Cô ấy cũng không ngại việc. Bất cứ việc gì, nếu được giao, hay là việc phải làm, thì cô ấy đều không nề hà.
Còn tôi, tôi cũng tự biết mình rất chậm chạp. Tôi đã cố sửa nhưng có lẽ bản tính nan di, cứ càng ép mình làm nhanh tôi càng làm dở. Đầu óc tôi cũng không được giỏi giang như vợ tôi.
Nói vậy để các anh chị thấy, tôi không phải là loại luôn tự tin thái quá về bản thân. Tôi phân định rõ mọi việc, biết mình biết người, và tôi cũng chẳng ngại ngần thừa nhận việc tôi kém hơn vợ với bạn bè, người thân… và cả với chính vợ tôi.
Nhưng, chậm hơn vợ không có nghĩa là tôi ngu dốt, thiểu năng. Vậy mà vợ tôi, càng ngày càng có thái độ co.i thườn.g tôi. Lúc cô ấy được tăng lương, tôi khen thì cô ấy buông thõng một câu “Tất nhiên, em có năng lực thì phải được hưởng xứng đáng chứ, cứ ì ạch như anh ấy à”; Khi con cái hỏi bài, tôi đang dở việc, bảo con mang ra mẹ hướng dẫn thì cô ấy mỉ.a ma.i: “Gớm, có bài toán cấp hai cũng không giảng nổi cho con, thế mà cũng đòi học hết đại học”.
Tôi không vui vì cách nói năng, ứng xử của cô ấy. Nhưng tôi biết, vợ mình chỉ ác khẩu thôi nên không để bụng lâu, đôi lần góp ý thì cô ây gân lên cãi “em chả nói đúng còn gì” nên giờ tôi cũng chẳng góp ý nữa.
Tôi không vui vì cách nói năng, ứng xử của cô ấy. (ảnh minh họa)
Nhưng sự việc lần này thì tôi không tha thứ được. Cô ấy được đằng chân lân đằng đầu, coi chồng không bằng thằng ở con sen trong nhà, nói những lời không ai chấp nhận được.
Chả là cơ quan tôi có đợt cử cán bộ đi nước ngoài tu nghiệp 1 năm. Đây thực sự là một khoá đào tạo cán bộ nguồn kế cận cho cơ quan, bởi vậy những người được chọn đi học sẽ có rất nhiều cơ hội. Hơn thế, với số tiề.n tính trên đầu người, thì mỗi người được chọn còn có 1 khoản dư ra khá lớn, chưa kể vẫn được giữ nguyên lương. Tôi may mắn cũng thuộc top được cân nhắc.
Video đang HOT
Hôm trước, sếp gọi tôi lên, nói với tôi điều ấy và hỏi ý tôi thế nào. Tôi đã trả lời rằng: “nếu được đi học thì em rất cảm ơn sếp, nhưng dù thế nào em cũng chấp hành quyết định của tổ chức” – có ngờ đâu, tối về, kể với vợ, thì vợ tôi như nhảy đồng lên, ầm ĩ nhà cửa. Cô ấy bảo đấy là sếp gợi ý phong bì đấy, là anh thuộc nhóm 99% được đi rồi, chỉ cần lót tay nữa thôi, là gỉ là gì đủ thứ…. Rồi…. cô ấy chử.i tôi là ngu thế, đúng là vô tích sự, đáng lẽ phải nói thế này, hẹn thế nọ…
Tôi quá sốc với lời chử.i của vợ, với cả câu kết luận vô tích sự. 15 năm làm chồng, làm cha, tôi luôn hết lòng với cô ấy, với gia đình, vậy mà…
Vợ tôi cũng không phải chỉ là câu nói nhất thời, tôi tin thế. Có lẽ cô ấy đã nghĩ như thế này từ lâu rồi.
Tôi nên làm gì với người vợ luôn co.i thườn.g chồng này!
Hà Hồng Liên (Thanh Trì, Hà Nội)
Đáp: Trên đời này, không có ai hoàn hảo cả. Trong cuộc sống hôn nhân cũng vậy, thật khó để hài lòng hoàn toàn về người kia. Vấn đề là khi đã xác định sẽ sống chung dài lâu, mỗi người đều cần biết sống chung với những điểm hạn chế của người kia, trong khi tận hưởng những điều tốt đẹp và ưu điểm.
Bị vợ ch.ê ba.i, mỉ.a ma.i thẳng thừng, ngay cả trước mặt con, chắc chắn là anh cảm thấy tức giận và bị xúc phạm. Nhưng dường như phản ứng của anh đối với vợ chưa đủ rõ ràng và mạnh mẽ để cô ấy hiểu rằng phải dừng lại việc đó thay vì cứ tiếp tục lấn tới, chử.i chồng ngu, vô tích sự.
Hãy nói cho vợ biết anh cũng có lòng tự trọng và cô ấy đã chà đạp lên nó, rằng anh tuy không giỏi giang sắc sảo như vợ nhưng cũng có những ưu điểm của riêng mình, cũng hết lòng vì vợ con hết 15 năm qua. Vợ anh cần biết rõ rằng việc cô ấy lớn tiếng ch.ê ba.i, tỏ ý co.i thườn.g chồng, dù là ác khẩu, không để bụng… cũng khiến chồng bị tổn thương nặng nề. Đến một lúc nào đó anh không thể chịu đựng được nữa thì cô ấy cũng nên chuẩn bị tinh thần nếu hôn nhân tan vỡ. Điều này sẽ là cảnh báo để cô ấy ý thức hơn về những gì mình đang có và biết cách trân trọng nó.
Về chuyện anh lọt vào top đi học, việc “gợi ý” phong bì mà vợ anh nói cũng có thể thực tế không hiếm gặp, nếu không muốn nói là phổ biến. Có người cho rằng, phải đoán bắt chuyện đó và “lót tay” thì mới là nhanh nhẹn, khôn ngoan. Có người lại chấp nhận thua thiệt để không làm điều mình không muốn. Đấy đều là những lựa chọn riêng của mỗi người, điều cơ bản nhất là anh quyết định thế nào và chịu trách nhiệm về quyết định đó của mình.
Theo Eva
Chê con hôi, chồng đuổi hai mẹ con xuống đất
Hàng đêm, chị phải ôm con trải nệm nằm dưới đất chỉ vì anh không chịu được mùi hôi sữa của con.
Cứ thế, chị chìm vào dằn vặt, có khi nào anh đã chán mẹ con chị? (Ảnh minh họa).
Khinh vợ kiếm ít tiề.n
Chị quen anh qua lời giới thiệu của một người bạn. Anh hơn chị 4 tuổ.i, làm kinh doanh cho một công ty chuyên về lĩnh vực vật liệu xây dựng. Còn chị, cầm tấm bằng đại học báo chí trên tay, chật vật mãi chị mới tìm được việc làm tại một công ty truyền thông với mức lương xoàng.
Mối đồng cảm của hai con người cùng quê nơi thủ đô xa xôi cùng với sự vun đắp, ủng hộ của bạn bè, người thân, sau một thời gian quen nhau không lâu, hai anh chị đã quyết định đán.h dấu tình yêu đẹp của mình bằng một đám cưới đầm ấm. Một năm sau, hai vợ chồng vui mừng chào đón thành viên thứ 3 của gia đình, đó là một b.é gá.i xinh xắn, dễ thương.
Chị không ngờ rằng cũng kể từ đây, tình cảm sâu đậm bấy lâu anh chị dành cho nhau phải đối mặt với thực tại đầy khó khăn trước mắt.
Cùng là dân tỉnh lẻ, thu nhập thấp nên hai vợ chồng chỉ dám thuê một căn phòng vẻn vẹn chưa đầy 15m2 làm chốn chui ra chui vào. Khi con gái được gần 2 tuổ.i, nhiều vấn đề đã đột ngột nảy sinh. Mặc dù thu nhập của anh chẳng cao hơn chị là bao nhưng anh vẫn khó chịu ra mặt, hậm hực vì cho rằng vợ không biết kiế.m tiề.n.
Vin vào cớ đó, anh lên tiếng đề nghị thẳng thừng chị hãy đưa con về quê sống cùng bố mẹ chồng để gia đình bớt gánh nặng. Thiết nghĩ vợ chồng, con cái chẳng ai muốn xa cách nhau, vậy mà anh lại là trường hợp ngoại lệ. Quá bất ngờ trước yêu cầu của chồng, song chị nhất quyết không đồng ý.
Một phần vì đồng lương của chị tuy chỉ dậm chân tại chỗ ở mức dưới 3 triệu nhưng từ khi kết hôn, anh chị vẫn giữ thói quen độc lập về tài chính. Chưa một ngày tháng nào chị phải sống phụ thuộc vào anh hay ngửa tay xin anh một đồng. Phần khác vì quê anh ngút ngàn những đồng lúa thẳng cánh cò bay, về đấy rồi chị biết làm gì nuôi thân, nuôi con ngoài việc đồng áng. Vốn dĩ bố mẹ anh đã chật vật với vài sào ruộng, năm nào mất mùa cũng chỉ đủ gạo ăn hết vụ.
Điều khiến chị băn khoăn và trăn trở nhất là vừa làm chồng được mấy năm, ngay khi chưa phụ thuộc vào anh về kinh tế, chưa phải nai lưng ra nuôi hai mẹ con mà anh đã thường xuyên soi mói đồng lương của chị, khinh chị kém cỏi, không biết kiế.m tiề.n.
Liệu rằng, khi chuyển về quê sống, thu nhập không có, phải sống dựa vào anh, vào bố mẹ chồng, thái độ của anh sẽ còn thế nào? Và hơn ai hết, chị luôn mong mỏi vợ chồng sớm tối có nhau, bố mẹ luôn gần gũi con cái.
Khổ thân bé con bị bố hắt hủi
Nằng nặc đuổi vợ xuống đất
Không về quê, anh nhất quyết yêu cầu chị ngủ riêng, bắt chị và con trải nệm nằm dưới đất với lý do mùi hôi sữa của con khiến anh mất ngủ. Đã hai năm quấn quýt bên con mà giờ đây anh còn "giở quẻ" vô lý khiến chị vô cùng tức giận. Chị vẫn kiên quyết không đồng ý.
Thế là anh hằm hằm bỏ sang nhà bạn ngủ đến cả tuần không về. Đã thế, anh còn lớn tiếng dọa dẫm nếu chị không đồng ý, anh sẽ ở luôn bên nhà bạn, tiề.n nhà trọ, mình chị phải chịu tất. Chung sống với nhau đã được mấy năm, nhưng trước đây, cuộc sống của vợ chồng anh chị luôn duy trì thói quen tiề.n bạc phân minh. Hàng tháng đến kì lĩnh lương, anh chỉ đóng góp phần tiề.n ăn, tiề.n nhà cho vợ và một phần tiề.n để chăm nuôi con.
Căn phòng trọ chật chội bỗng trở nên trống vắng và chìm trong không khí ủ ê. Mỗi tối, sau khi đón con từ nhà trẻ về, nghe con bi bô gọi bố, hỏi bố chị chỉ biết ôm con khóc lặng lẽ. Vừa phải trông con, vừa luôn tay luôn chân với mọi việc trong gia đình, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại, chị thực sự cảm thấy bất lực, không biết làm thế nào cho đúng, cũng chẳng dám chia sẻ cùng ai.
Gần một tháng trời, cuộc hôn nhân của anh chị chẳng khác nào cảnh ly thân. Thỉnh thoảng anh có đảo qua nhà lấy vài bộ quần áo hay vật dụng cá nhân rồi lại lẳng lặng đi ra. Không thể duy trì cuộc hôn nhân như tình trạng đang diễn ra, cũng không chấp nhận chuyển về quê chồng sống, chị cắn răng ôm con trải nệm nằm dưới sàn nhà.
Hàng đêm, ôm con mà nước mắt chị thấm ướt cả gối, anh chẳng thèm đoái hoài, vẫn ung dung ngon giấc trên chiếc giường êm. Lúc mới sinh con, anh đâu có thế, vậy mà sao đã sớm thay lòng đổi dạ. Chị cũng chẳng phải người sống luộm thuộm hay thờ ơ với chuyện vệ sinh sạch sẽ cho con. Cứ thế, chị chìm vào dằn vặt, có khi nào anh đã chán mẹ con chị?
Theo TTVN
Trả tự do cho 2 cha con b.ị t.ố đán.h mẹ gãy cổ Bà Liên tại bệnh viện Cơ quan công an cho biết chưa đủ cơ sở khởi tố vụ án liên quan đến chuyện vợ tố bị chồng và con trai đán.h. Hai cha con này đã được trả tự do. Liên quan đến vụ bà Lê Thị Liên (ở phường Tương Mai, Hoàng Mai, Hà Nội) tố bị chồng và con trai hùa...