Vợ tôi chửi chồng ngu và vô tích sự
Cô ấy được đằng chân lân đằng đầu, coi chồng không bằng thằng ở con sen trong nhà, nói những lời không ai chấp nhận được.
Tôi không vui vì cách nói năng, ứng xử của cô ấy. (ảnh minh họa)
Tôi thừa nhận, vợ tôi là một cô gái năng động, giỏi giang, Mọi việc khi cô ấy đã muốn thì đều làm tốt, thậm chí tốt vượt dự đoán của người ngoài.
Cô ấy cũng không ngại việc. Bất cứ việc gì, nếu được giao, hay là việc phải làm, thì cô ấy đều không nề hà.
Còn tôi, tôi cũng tự biết mình rất chậm chạp. Tôi đã cố sửa nhưng có lẽ bản tính nan di, cứ càng ép mình làm nhanh tôi càng làm dở. Đầu óc tôi cũng không được giỏi giang như vợ tôi.
Nói vậy để các anh chị thấy, tôi không phải là loại luôn tự tin thái quá về bản thân. Tôi phân định rõ mọi việc, biết mình biết người, và tôi cũng chẳng ngại ngần thừa nhận việc tôi kém hơn vợ với bạn bè, người thân… và cả với chính vợ tôi.
Video đang HOT
Nhưng, chậm hơn vợ không có nghĩa là tôi ngu dốt, thiểu năng. Vậy mà vợ tôi, càng ngày càng có thái độ coi thường tôi. Lúc cô ấy được tăng lương, tôi khen thì cô ấy buông thõng một câu “Tất nhiên, em có năng lực thì phải được hưởng xứng đáng chứ, cứ ì ạch như anh ấy à”; Khi con cái hỏi bài, tôi đang dở việc, bảo con mang ra mẹ hướng dẫn thì cô ấy mỉa mai: “Gớm, có bài toán cấp hai cũng không giảng nổi cho con, thế mà cũng đòi học hết đại học”.
Tôi không vui vì cách nói năng, ứng xử của cô ấy. Nhưng tôi biết, vợ mình chỉ ác khẩu thôi nên không để bụng lâu, đôi lần góp ý thì cô ây gân lên cãi “em chả nói đúng còn gì” nên giờ tôi cũng chẳng góp ý nữa.
Nhưng sự việc lần này thì tôi không tha thứ được. Cô ấy được đằng chân lân đằng đầu, coi chồng không bằng thằng ở con sen trong nhà, nói những lời không ai chấp nhận được.
Chả là cơ quan tôi có đợt cử cán bộ đi nước ngoài tu nghiệp 1 năm. Đây thực sự là một khoá đào tạo cán bộ nguồn kế cận cho cơ quan, bởi vậy những người được chọn đi học sẽ có rất nhiều cơ hội. Hơn thế, với số tiền tính trên đầu người, thì mỗi người được chọn còn có 1 khoản dư ra khá lớn, chưa kể vẫn được giữ nguyên lương. Tôi may mắn cũng thuộc top được cân nhắc.
Hôm trước, sếp gọi tôi lên, nói với tôi điều ấy và hỏi ý tôi thế nào. Tôi đã trả lời rằng: “nếu được đi học thì em rất cảm ơn sếp, nhưng dù thế nào em cũng chấp hành quyết định của tổ chức” – có ngờ đâu, tối về, kể với vợ, thì vợ tôi như nhảy đồng lên, ầm ĩ nhà cửa. Cô ấy bảo đấy là sếp gợi ý phong bì đấy, là anh thuộc nhóm 99% được đi rồi, chỉ cần lót tay nữa thôi, là gỉ là gì đủ thứ…. Rồi…. cô ấy chửi tôi là ngu thế, đúng là vô tích sự, đáng lẽ phải nói thế này, hẹn thế nọ…
Tôi quá sốc với lời chửi của vợ, với cả câu kết luận vô tích sự. 15 năm làm chồng, làm cha, tôi luôn hết lòng với cô ấy, với gia đình, vậy mà…
Vợ tôi cũng không phải chỉ là câu nói nhất thời, tôi tin thế. Có lẽ cô ấy đã nghĩ như thế này từ lâu rồi.
Tôi nên làm gì với người vợ luôn coi thường chồng này!
Theo Eva
Chăm hai đứa con vẫn bị chồng rủa vô tích sự
Ở nhà chăm hai đứa con cho chồng đi làm, anh vẫn coi tôi là vô tích sự, không kiếm ra tiền...
ảnh minh họa
Tôi và chồng tôi cưới nhau năm tôi 25 tuổi, lúc ấy tôi có công việc đoàng hoàng tại một cơ quan nhà nước, tuy mức lương không cao nhưng tương đối ổn định. Chồng tôi cũng thu nhập khá, sau đám cưới một năm, chúng tôi sinh một đứa con, khi con chưa tròn một tuổi thì tôi lại có bầu em bé thứ 2.
Hai vợ chồng lập nghiệp ở xa, nên ông bà nội ngoại không thể giúp đỡ trông nom các cháu, cũng không muốn thuê ô sin vì không yên tâm, chồng khuyên tôi nghỉ việc ở nhà chăm con, vì thu nhập của anh cũng đủ lo cho gia đình.
Ban đầu tôi cũng lưỡng lự không muốn nghỉ việc vì sợ sau này phải phụ thuộc kinh tế vào chồng sẽ khổ nhưng rồi thời gian tôi mang bầu bé thứ 2 tôi rất mệt mỏi, đứa con nhỏ lại hay ốm do bệnh viêm phế quản, đi gửi thì không yên tâm. Thương con, nên tôi chấp nhận nghỉ việc ở nhà dưỡng thai và lo cho con, khi nào bé thứ 2 lớn sẽ xin đi làm, tôi cũng nghĩ đơn giản, tiền nào cũng là tiền, của chồng hay của vợ cũng vậy. Nhưng sự thực thì chẳng đơn giản như thế.
Thời gian đầu tôi mới nghĩ việc, mỗi khi đưa tiền cho vợ tiêu chồng tôi rất thỏa mái, hàng tháng tôi chưa hết tiền anh đã hỏi xem tôi còn tiền hay hết để đưa tiêu, anh nói không cần phải quá tiết kiệm mà ăn uống thiếu chất ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng thời gian sau đó, chồng tôi bắt đầu thay đổi, anh không còn chủ động đưa tiền cho tôi tiêu như trước mà phải đợi tôi hỏi mới đưa tiền, còn không cứ ỉm đi không đưa. Dù anh biết, tôi chẳng kiếm ra tiền mà chỉ sống nhờ và thu nhập của anh.
Nhiều lần tôi hỏi anh đưa tiền, anh còn quát mắng và chửi bới tôi: "Chi tiêu như thế nào mà lúc nào cũng tiền, tiền, hay cô mang tiền gửi về quê cho bố mẹ cô rồi", trong khi đó, chi tiêu cái gì tôi cũng phải đắn đo, cân nhắc.
Rồi hàng tháng, anh còn bắt tôi kê cụ thể và đưa cho anh xem, tháng này đã chi tiêu vào những việc gì, bao nhiêu tiền. Anh bắt tôi kê từ mớ rau, đến 1 ngàn đồng tiền hành hay gói kẹo cho con, những khoản chi nào anh thấy vô lý là mắng tôi té tát. Anh xem tôi là một người phụ nữ vô trách nhiệm, chỉ biết ăn rồi ngồi nhà chi tiêu hoang phí.
Ngày Tết ngày lễ, bố mẹ anh có quà, gói to gói nhỏ, còn bố mẹ tôi anh cũng chẳng đoái hoài gì, có lẽ vì do tôi không kiếm ra tiền. Với anh, tôi lúc này không khác gì kẻ ăn bám vô tích sự, sao anh không bao giờ nghĩ, tôi đang phải vật lộn để chăm sóc hai đứa con cho anh thảnh thơi đi làm?.
Đã thế, mẹ chồng mỗi lần điện thoại cho tôi cũng thường hỏi han về công việc và trách móc tôi không đi làm cứ ở nhà trông con rồi đẩy hết việc kiếm tiền cho chồng. Tại sao mẹ chồng và chồng không bao giờ nghĩ cho tôi, có phải tôi muốn ở nhà ôm con để ăn bám chồng và nghe những lời chỉ trích như vậy đâu, chỉ tại hoàn cảnh không cho phép nên tôi phải ở nhà trông con thôi mà.
Theo VNE
Còn gì đau hơn khi thấy chồng ngủ với người khác? Tôi chưa từng nghĩ một ngày, chính tôi lại tận mắt chứng kiến chồng mình đang trên giường với người đàn bà khác. Và bởi chưa chuẩn bị tinh thần, cũng chưa bao giờ có suy nghĩ ấy nên khi rơi vào tình cảnh này, tôi cảm thấy sốc vô cùng. Tôi gần như chết đi sống lại. Biết chồng ngoại tình đã...