Vợ tôi chỉ giỏi xin lỗi, sau lưng vẫn phạm lỗi với chồng
Vợ chồng tôi đã kết hôn được 10 năm và có 2 con trai. Tôi làm nhân viên kỹ thuật cho một công ty chuyên về cửa cuốn. Do tính chất công việc nên tôi thường xuyên phải đi công tác tỉnh.
Vợ tôi có cửa hàng kinh doanh đồ điện. Công việc buôn bán cũng thuận lợi nên vợ tôi có nhờ người chị họ phụ trông cửa hàng để có thời gian đưa đón con cái mỗi khi tôi đi công tác xa.
Trước đây, vợ tôi vốn là người rất chăm chỉ làm ăn, biết quan tâm đến gia đình. Sau một chuyến đi hành hương, vợ tôi có quen thêm vài người bạn mới.
Kể từ khi cô ấy quen nhóm bạn này thì bắt đầu thay đổi và bị rủ rê tham gia vào các trò lô, đề bài bạc. Tôi không hề hay biết những thay đổi này của vợ. Vì ban ngày tôi đi làm, tối về thì vợ tôi đã ở nhà. Một thời gian sau, khi thấy giờ giấc đi về của vợ tôi thường xuyên thất thường, tôi hỏi thì cô ấy cứ nói loanh quanh do sửa chữa nên cửa hàng có nhiều xáo trộn. Lúc ấy, tôi bắt đầu thấy có nhiều nghi vấn. Cho tới một hôm, tôi đến cửa hàng của vợ nhưng không thấy cô ấy ở đó, khi tôi hỏi chi tiết thì bà chị họ mới kể rằng, thời gian gần đây vợ tôi thường xuyên bỏ cửa hàng đi theo nhóm bạn mới vào các sới bạc.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Đến lúc này tôi mới biết chuyện vợ mình đã bị lôi kéo vào trò đỏ đen như thế nào, lúc đầu chỉ là chơi nhỏ nhỏ, khi làm con đề, lúc vài điểm lô, giờ thì được rủ đến các sới bạc. Ban đầu, cô ấy chỉ chơi vào ban ngày, sau ham quá thì có hôm chơi đến tận khuya. Chính vì vậy mà thời gian đầu, giờ giấc sinh hoạt của vợ tôi vẫn như bình thường khiến gia đình tôi không nghi ngờ gì.
Cô ấy cũng cố giải thích này nọ, sau cũng tỏ ra biết lỗi và hứa sẽ không tiếp tục chơi nữa. Tôi cũng nghĩ cô ấy vốn không phải là người ham cờ bạc, đây chỉ là bị lôi kéo nên cho qua. Quãng thời gian đó, vợ tôi cũng chuyên tâm với cửa hàng và gia đình hơn. Thấy vậy, tôi cũng yên tâm. Nào ngờ, chỉ được một thời gian ngắn vợ tôi quay trở lại đường cũ. Có những khi chị họ tôi gọi báo cô ấy đi, tôi liền gọi điện ngay cho cô ấy thì điện thoại đã không liên lạc được. Vì chuyện này mà gia đình tôi thường xuyên xảy ra tranh cãi. Mỗi lần cô ấy đều hứa sẽ không tiếp tục chơi nhưng được vài hôm rồi lại đâu vào đấy.
Tôi biết cô ấy vẫn chỉ dám chơi cò con, không dám vung tiền nhưng với người mới như cô ấy, lao vào các sới bạc thì bao nhiêu cho vừa. Tôi cũng đã nói với bố mẹ hai bên, nhờ các cụ can thiệp nhưng cũng không thay đổi được tình hình. Trong khi tôi lại không thể bỏ việc để canh cô ấy hàng ngày.
Vợ tôi vẫn chưa thực sự lún sâu vào trò đỏ đen này nên tôi muốn hướng cô ấy quay trở lại với gia đình, không muốn gia đình tan vỡ vì như vậy thì khổ các con nhưng có thể nghĩ ra cách gì thì tôi cũng đều thử rồi mà không khuyên được cô ấy. Giờ tôi không biết làm sao để giải quyết chuyện này. Mong mọi người tư vấn giúp tôi.
Theo Hồng Quân/Vietnamnet
Sau 10 năm tận tụy với người chồng bại liệt, thứ tôi nhận lại được là...
"Em không đẻ được thì anh buộc phải đi gửi con bên ngoài vậy. Anh sẽ không ly hôn đâu vì giờ em cũng chẳng thể lấy được ai nữa. Mà như thế thì anh áy náy lắm".
Anh và chị là bạn thanh mai trúc mã. Ai cũng nói rằng lớn lên anh chị nhất định sẽ lấy nhau. Và đúng, anh chị đã kết hôn với nhau thật. Nhưng có vẻ như ông trời thấy mình đã hào phòng quá tay với anh chị khi để cho anh chị trải qua một tình yêu đẹp, không sóng gió và cuộc hôn nhân không biến động nên đã thu hồi một số đặc ân. Chỉ có điều đặc ân ấy lại quá nghiệt ngã với anh chị.
Anh vốn là một người đàn ông hay lam hay làm. Anh chăm chỉ lắm, mục đích của anh là làm thế nào để chị được hưởng một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc nhất. Vậy mà bây giờ, anh phải ngồi im một chỗ, đợi chị cơm bưng nước rót hầu hạ, phục vụ tận nơi. Ngay đến cả việc vệ sinh cá nhân, anh cũng không thể tự chủ được. Tất những éo le đó đều do vụ tai nạn giao thông ngờ kia mang lại.
Sau tai nạn, anh thật không may mắn khi bị liệt nửa người. Tất cả tương lai tốt đẹp trước mắt bỗng dưng đóng sầm cánh cửa lại trước mắt anh. Anh tuyệt vọng và hoảng loạn như một kẻ điên. Anh tung hê và đập phá tất cả mọi thứ. Anh thu mình lại, không muốn tiếp xúc với bất kì một ai. Bên cạnh anh lúc này, chỉ còn duy nhất một mình chị.
Vậy mà:
- Ly hôn đi, anh không muốn làm khổ em nữa! - Anh thẳng thừng với chị
Chị không nói gì, chị lại gần ôm chặt lấy anh. Ý chị muốn nói chị sẽ cùng anh vượt cơn khó khăn hoạn nạn này. Chị muốn anh lại được vững bước đi trên đôi chân của mình bằng sự giúp đỡ của chị. Chị tiếp thêm động lực cho anh bằng chính hành động của chị. Chị và anh đã từng thề rằng sẽ đồng cam cộng khổ cùng nhau ngay từ ngày anh chị nhận lời thuộc về nhau. Chị làm sao vì anh gặp nạn mà quay lưng bỏ chạy.
Mỗi ngày, chị lo cho anh bữa sáng xong thì lao nhanh đến nơi làm. Trưa chị lại trở về lo cơm nước cho anh. Chiều tối, người ta còn đang rảnh nhâm nhi nốt ly trà thì chị đã ba chân bốn cẳng lao như điên về nhà để kịp giờ com tối cho anh. Chị còn giúp anh đi lại, xoa bóp chân cho anh khi anh tập quá sức. Ai cũng nói chị dại. Dại vì một người chồng như anh sẽ chẳng thể trông mong gì được nữa mà chăm sóc, chờ đợi cho mất công. Nhưng chị bỏ ngoài tai tất cả, anh chính là tương lai, là hạnh phúc mà chị không bao giờ từ bỏ.
Chị đã ở bên cạnh anh suốt 10 năm như vậy. Kể cả khi anh cáu gắt, măng nhiếc, thậm chí còn đánh đập chị, vậy mà chị vẫn chịu nhịn anh. Chị tin anh không hề muốn như thế, chỉ là do anh bị hoàn cảnh ức chế mà thôi. Rồi một ngày, công lao của chị sẽ được đền đáp xứng đáng. Ngày ấy cũng đến...
Nhìn anh vững từng bước trên đôi chân của mình, chị mừng rơi nước mắt. Nhưng rồi hạnh phúc chưa kịp mỉm cười đã tắt ngấm khi chị nhận được thông báo của bác sĩ sau một lần kiểm tra sức khỏe . Chị bị suy buồng trứng, khả năng có con là vô cùng mong manh. Chị về nhà như người mất hồn, nhìn anh mà nước mắt chị không ngừng tuôn rơi vì chua xót. Cứ ngỡ anh sẽ cảm thông và an ủi chị, ai ngờ đâu:
- 10 năm qua, cảm ơn em đã chăm sóc chu đáo, tận tình cho anh. Chỉ có điều em rất tốt mà anh vẫn phải nói câu xin lỗi. Em không đẻ được thì anh buộc phải đi gửi con bên ngoài vậy. Anh sẽ không ly hôn đâu vì giờ em cũng chẳng thể lấy được ai nữa. Mà như thế thì anh áy náy lắm. Chỉ cần em chấp nhận cho anh có những đứa con bên ngoài là được.
Ng những lời anh nói, bao nhiêu uất ức, tủi thân, những lời đáng ra nên nguyền rủa anh đều nghẹn lại trong cổ họng. Trong 10 năm qua, chị đã hết lòng hết dạ vì anh, còn anh đã đối xử với chị như thế nào. Quả thật, chị đã sai lầm rồi, sai lầm ngay từ lúc cưới anh làm chồng. Rồi chị rơi nước mắt xót xa cho sự hy sinh mù quáng của mình trong 10 năm qua.
Theo Phununews
Ly hôn rồi, tôi như người mất hồn... Tôi 31 tuổi, hiện đã ly hôn chồng được gần 1 năm, có một con trai nhỏ 3 tuổi đang ở cùng mẹ. Lý do vợ chồng tôi ly hôn cũng thực sự khó nói và đến bây giờ nó vẫn khiến tôi day dứt. Chào chuyên mục, chào bạn đọc, đã gắn bó với báo mình từ lâu, theo dõi các bài...