Vô tình đòi chồng nấu cho bát canh mà tôi mắc ‘trọng tội’ với mẹ chồng
Nhân tiện hôm qua chồng về, tôi lén bảo chồng nấu cho ít canh rau và mua ít trái cây ăn cho đỡ thèm. Chưa kịp ăn thì mẹ chồng đã la om sòm…
Tôi lấy chồng và sinh con khi tuổi đã ngấp nghé 30, với tôi cuộc sống hôn nhân khá hoàn hảo khi có chồng yêu thương và mẹ chồng hiền lành. Gia đình chồng ở quê, bố mất chỉ còn mỗi mẹ chồng nên sau khi cưới chúng tôi quyết định đón mẹ chồng lên ở chung để tiện chăm sóc. Lúc đầu mẹ chồng tôi không đồng ý vì ở quê quen rồi với lại bà muốn lo hương hỏa tổ tiên.
Nhưng vì tôi có bầu nên bà đã đồng ý lên thành phố với điều kiện sau khi tôi sinh con bà sẽ về quê, thỉnh thoảng bà sẽ lên thăm con cháu chứ không chịu ở lâu dài với chúng tôi.
Mẹ chồng tôi là người khá sạch sẽ, lại hay làm nên tôi không có gì phàn nàn. Tôi giặt áo quần bà cũng vào phụ, cứ bảo làm cho nhanh, cho vui. Hay nấu ăn cơm nước bà cũng tươm tất, tôi cứ thích mê món thịt rang sả của mẹ chồng. Bà đã lớn tuổi nên quần áo chủ yếu là bà ba, dù tôi có muốn mua tặng gì đi nữa cũng không hợp, nên tôi chỉ mua thêm thuốc bổ và thỉnh thoảng đưa bà đi dạo quanh phố phường thôi.
Thật ra mà nói, tôi xem bà như mẹ ruột của mình và luôn cố gắng làm bà vui. (Ảnh minh họa)
Tính chất công việc của chồng là phải thường xuyên xa nhà, có mẹ chồng bầu bạn tôi cũng không thấy buồn. Thật ra mà nói, tôi xem bà như mẹ ruột của mình và luôn cố gắng làm bà vui. Nếu không có chuyện trong thời gian tôi ở cữ thì tôi hoàn toàn đã có một mẹ chồng tuyệt vời rồi.
Chuyện chẳng có gì to tát chỉ xoay quanh mâm cơm ở cữ của tôi, vậy mà suốt gần một tháng nay tôi cứ ấm ức chấp nhận dù không muốn. Mẹ chăm sóc tôi chu đáo lắm nên cơm hàng ngày luôn là móng giò hầm đu đủ. Nhiều lúc thấy mà tôi chẳng muốn ăn chút nào, cân nặng của tôi cứ lên vù vù, sinh xong rồi mà không giảm được kí nào hết. Tôi thèm rau mẹ chồng lại cấm tuyệt đối, bà cho rằng ăn rau sẽ bị lạnh ruột, con hay bị tiêu chảy, mẹ về già đi tiểu nhiều.
Hay thực đơn của tôi hoàn toàn không có tôm cá cua và canh các loại vì mẹ bảo phải kiêng tanh. Thực đơn ăn hàng ngày khô khan nhiều dầu mỡ nên tôi bị táo bón rất khổ sở. Tôi tính không nói nhưng đã hơn một tháng nay tôi thấy sợ mỗi khi đến giờ cơm, chỉ trứng luộc, móng giò, cơm trắng, bí ngô luộc.
Tôi đang rất đau đầu không biết phải xin lỗi ra sao, tôi rất quý mẹ chồng và không muốn mối quan hệ này bị sứt mẻ. (Ảnh minh họa)
Nhân tiện hôm qua chồng về, tôi lén bảo chồng nấu cho ít canh rau và mua ít trái cây ăn cho đỡ thèm. Chưa kịp ăn thì mẹ chồng đã la om sòm, nói tôi không biết kiêng cữ, hai vợ chồng bị một trận nhớ đời. Ngỡ rằng tính mẹ chồng xởi lởi, la mắng đó xong rồi thôi, nhưng không ngờ bà giận vợ chồng tôi.
Video đang HOT
Tối hôm đó, bà lẳng lặng thu xếp quần áo rồi đòi về quê luôn, mặc cho hai vợ chồng tôi xin lỗi cạn lời cũng không chịu thay đổi. Tôi thì chỉ vừa sinh được hơn một tháng, việc nhà chưa thể làm nhiều, chồng lại đi làm xa, tôi sao mà cáng đáng được? Lúc đó nói mãi rồi mẹ chồng mới nguôi giận, nhưng giờ bà lúc nào cũng có túi hành lý sẵn đó, chỉ cần tôi tìm được bảo mẫu là bà về quê luôn.
Tôi đang rất đau đầu không biết phải xin lỗi ra sao, tôi rất quý mẹ chồng và không muốn mối quan hệ này bị sứt mẻ. Mai chồng tôi lại phải trở lại với công việc, tôi không biết phải làm gì để giải quyết êm đẹp nữa. Chỉ vì một chút nhất thời mà tôi đã làm mẹ chồng buồn, dù biết là tôi không sai.
Nhưng trong thâm tâm bà cho rằng tôi coi thường kinh nghiệm của bà. Với lại mẹ chồng cũng chỉ vì thương con thương cháu nên mới áp dụng một cách triệt để như thế. Tôi phải làm gì bây giờ, mẹ nào chỉ cho tôi cách làm hoà với mẹ chồng tôi không?
Theo Trithuctre
Chỉ vì một câu nói vô tình tôi đã bị mẹ chồng bắt ép phải ly dị
Mẹ chồng tôi là người rất khó tính hay soi mói con dâu từng li từng tí một nhưng tôi mặc kệ.
Cuộc sống của hai vợ chồng tôi cũng hạnh phúc như bao gia đình khác có hai con gái xinh xắn và một ngôi nhà khang trang sạch sẽ. Chồng thì đi làm xa chỉ mấy mẹ con tôi ở nhà, còn bố mẹ chồng tôi ở nhà bên cạnh. Bản tính tôi thẳng thắn ăn to nói lớn có người quý mến thì lại thích cái tính của tôi, có người ghét thì thấy khó chịu mỗi khi gặp tôi.
Nhưng tôi không coi ai là kẻ thù mà luôn tôn trọng và yêu quý họ. Mẹ chồng tôi là người rất khó tính hay soi mói con dâu từng li từng tí một nhưng tôi mặc kệ miễn mình không làm trái đạo lí là được. Những lúc bà cau có mặt mày chửi bới vô cớ tôi để cho bà nói hết rồi tôi góp ý sau. Lần đó chồng tôi đi xa về chưa hết mệt đã vội sang chào hỏi bố mẹ chồng, bà đánh luôn cho câu:
- Mày đi xa về vác người không sang nhà tao mà không biết ngại à?
Nghe mẹ nói vậy chồng tôi giận lắm đi thẳng về nhà chửi tôi:
- Anh bảo em mang quà sang biếu bà đi không mang, giờ mẹ chửi có ê mặt không?
- Thì em phải sắp xếp thời gian ra chợ mua chứ, tại anh không nghỉ ngơi đi vừa về đã vác mặt sang nó khổ vậy đấy.
Mẹ chồng suốt ngày tìm cách soi mói con dâu (Ảnh minh họa)
Nói rồi sợ chồng chửi tôi vội vàng ra chợ mua mấy hộp bánh về biếu mẹ chồng cho xong chuyện, ai ngờ về đến nhà nồi thịt kho của tôi cũng đen như than may chưa nổ bếp không thì còn lớn chuyện nữa. Đưa quà sang biếu ông bà đâu đã xong bà phán cho câu:
- Chúng mày muốn tao bị tiểu đường chết đâu mà đi biếu quà bánh vậy, người già chỉ thích tiền thôi con ạ.
- Mẹ không thích quà bọn con biếu thì thôi chứ tiền thì con chẳng có, lần này anh ấy về còn lấy tiền mang đi chứ làm gì có đồng xu dính túi.
Nói rồi tôi quay ngoắt trở về chẳng thèm đôi co với mẹ chồng nữa không lại lắm chuyện. Lần đó giận mẹ chồng cả tuần tôi chẳng thèm bén bảng sang. Nhưng thời gian làm cho tôi cũng quên dần chuyện không vui đã xảy ra nên nhân lúc nhà có bát canh cá khoai ngon tôi mang sang biếu bố mẹ chồng để làm hòa. Vừa bước vào nhà tôi đã ngửi thấy mùi khó chịu ở đâu đó tìm quanh quẩn phát hiện ra ở trên giường thấy chiếu ướt ướt, tôi nói một câu vô tình:
- Giường của bố mẹ còn bẩn hơn cả cái toilet nhà con, thôi bố mẹ ăn bát canh con nấu cho nó nóng để con mang chiếu ra giặt ù tí là xong.
Đang định cầm chiếu đi giặt thì bị mẹ chồng quát một cái khiến tôi giật cả mình:
- Chị mang bát canh của chị về đi đừng nghĩ là mang bát canh sang biếu rồi muốn nói gì thì nói. Ừ nhà tôi bẩn nhà tôi đâu sạch như nhà chị, chị hãy cút về đi, khinh nhà tôi bẩn từ nay đừng sang nữa.
Vừa nói bà vừa đưa tôi bát canh rồi đẩy tôi về. Biết mình đã nói quá lời nên mẹ chồng giận dỗi tôi liền ra sức xin lỗi ai ngờ bà chẳng thèm tha thứ còn hất luôn bát canh nóng vào mặt tôi mà chửi đuổi tôi về.
Rồi ngay tối hôm ấy chồng gọi điện thoại về chửi mắng tôi thậm tệ:
- Anh thật không ngờ em lại khinh thường bố mẹ em vậy, vừa chê giường nhà mẹ bẩn hơn toilet nhà mình lại hất cả bát canh nóng vào mặt mẹ nữa. Bố mẹ anh làm gì không phải với em thì em cố mà nhịn chứ đạo làm con ai lại thế. Anh thà chia tay vợ chứ quyết không để bố mẹ chịu khổ vì con dâu bất hiếu được.
Dù thanh minh thế nào đi nữa chồng tôi cũng không thèm nghe mà tắt máy ngay lập tức. Buồn chán những ngày sau đó tôi ăn không ngon ngủ không yên chẳng biết phải làm gì để chứng minh mình vô tội và rất tôn trọng bố mẹ chồng chẳng qua tại cái miệng bô bô của tôi làm khổ cái thân. Có lẽ chồng tôi không yên tâm để làm việc nên mấy ngày sau đó anh trở về nhà ngay.
Thấy con trai vừa về bố mẹ chồng đã sang ngay rồi ra sức tố cáo tội lỗi của con dâu, biết phần lớn những chuyện ông bà nói là bịa đặt vu khống nào là tôi suốt ngày sang chửi mắng bố mẹ chồng, lại còn liếc mắt đưa tình với mấy thằng con trai trẻ của khu phố,... Chồng tôi nghe xong liền kết luận một câu xanh rờn:
- Con cảm ơn bố mẹ đã nói tất cả những sự thật xấu xa về người vợ mà con từng tin tưởng thương yêu, giờ thì cuộc hôn nhân của chúng ta dừng tại đây thôi.
(Ảnh minh họa)
Nghe xong tôi choáng một phần do ăn uống mấy hôm nay không ra gì nên sức khỏe yếu một phần thất vọng về chồng dù có nói cũng chẳng thanh minh nổi nên tôi cố tình rù rù đi rồi lăn ra sàn nhà để cho mọi người sợ hãi. Mọi người vội đưa tôi vào bệnh viện cấp cứu, chỉ một lát sau dù không muốn tỉnh bác sĩ cũng ép tôi phải tỉnh không họ lại chọc vài mũi tiêm nữa thì lại đống tiền đổ lên đầu tôi thì khổ. Nằm trong phòng chăm sóc bệnh nhân tôi vừa khóc vừa nói với chồng:
- Những điều bố mẹ nói tất cả đều là bịa đặt có nói anh cũng chẳng tin nhưng trước khi chết em phải nói không sau khi chết em không siêu thoát được. Anh tin em hay tin bố mẹ anh?
- Thôi em đừng nói nữa, mà em phục hồi rồi chết làm sao được?
- Em nghe thấy bác sĩ nói với nhau là em mắc chứng bệnh nhồi máu cơ tim nên khi bị trấn động mạnh sẽ rất dễ bị tử vong, may em được cấp cứu kịp thời chứ lần sau không được may mắn như vậy nữa đâu.
Ngày xuất viện chỉ có chồng tôi đưa về, cho đến khi về nhà bố mẹ chồng mới có mặt ở nhà tôi, tưởng ông bà sẽ vui vẻ bỏ qua chuyện cũ cho tôi ai ngờ vẫn lải nhải chuyện cũ để ép chồng tôi phải ly dị:
- Con hãy nhanh làm đơn ly hôn nó đi cho khỏe, người đâu chẳng được điểm gì nay lại mắc bệnh tim nữa nuôi nó rồi khổ con ạ.
- Con thật không ngờ bố mẹ thất đức vậy, vợ con vừa về đến nhà bố mẹ không hỏi han được câu đàng hoàng lại đổ dầu vào lửa. Bố mẹ muốn vợ con uất ức đến chết rồi mới thôi à. Con sẽ không ly dị gì hết, con sẽ chăm cô ấy đến chọn đời. Bố mẹ về đi để cho vợ con được nghỉ ngơi.
Đó đúng là bài học nhớ đời cho tôi điều chỉnh tính cách bỗ bã ăn nói vô duyên của mình.
Theo GĐVN
Vô tình gặp lại cô bạn cấp 2 mang bầu đứng khóc ở bến xe bus... Tôi chuân bi lây chông, vơi tôi ngươi đan ông đo thât sư la môt ngươi đan ông qua tôt va hoan hao. Thê nhưng thât không ngơ anh lai khiên tôi ghe sơ con ngươi anh chi vi môt lân tinh cơ đa khiên tôi phat hiên ra bi mât. Tôi sinh ra ơ thanh phô, bô me cung co điêu kiên....