Vợ thường hay so sánh tôi với người khác
Nhiều hôm vợ đi chơi về muộn, tôi lo lắng thì vợ bảo: Anh không quan tâm thì tôi phải đi tìm người quan tâm.
Tôi 38 tuổi, gốc Hà Nội, nhà cửa khang trang, vợ chồng đều có công ăn việc làm ổn định. Vợ kém tôi 2 tuổi, cưới nhau hơn 10 năm, có hai cháu một gái một trai ngoan ngoãn, kháu khỉnh. Mấy năm trở lại đây vợ chồng thường xuyên bất đồng, căng thẳng, nhiều lúc chẳng vì lý do gì làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù vậy chúng tôi không bao giờ to tiếng hay xô xát vì tôi luôn kìm chế được cơn giận, vả lại do các cháu còn nhỏ, sống gần ông bà nên không dám để ông bà biết chuyện sẽ phiền lòng.
Ảnh minh họa: HH
Gần đây, không hiểu do sức ép công việc hay vì vấn đề gì khác tôi cảm thấy vợ ngày càng khó gần, hay cáu gắt, phát ngôn không cần để ý. Vợ thường trách cứ, so sánh tôi với những người khác, bảo tôi không quan tâm gì đến cô ấy, không được lời động viên ngọt ngào nào. Có nhiều hôm vợ đi chơi về muộn, tôi lo lắng cho vợ khi đi lại ngoài đường đêm hôm nên cáu, thì nhận được lời giải thích rất “hợp tình hợp lý” anh không quan tâm thì tôi phải đi tìm người quan tâm.
Không hiểu vì bực tức hay vợ đã thay lòng. Vợ đâu biết lời nói của cô ấy như con dao đâm vào tim tôi. Cô ấy đâu biết chỉ cần lời nói đó với tính tự ái của người đàn ông tôi sẵn sàng đập bỏ tất cả những thành quả bấy lâu nay chúng tôi cùng vun đắp. Nói về sự quan tâm đến vợ tôi kém xa những người khác như nói lời ngọt ngào, tặng hoa dịp lễ tết. Tôi hơi vô tâm, cũng không để ý lắm nhưng tình cảm dành cho gia đình chắc tôi không kém ai.
Video đang HOT
Tôi không phải người cổ hủ, luôn chia sẻ việc nhà với vợ từ việc nhỏ đến việc lớn, chăm sóc con cái đến rửa bát nấu cơm, vợ đâu biết vì gia đình tôi đã hạn chế các cuộc nhậu nhẹt ngoài đường, dành phần lớn thời gian ngoài giờ làm việc cho gia đình và để được gần các con.
Càng nghĩ càng thấy chán nản và bế tắc, có nhiều lúc tôi chỉ muốn giải thoát cho xong chuyện mặc dù vẫn rất yêu vợ. Bên cạnh đó điều khó xử nhất là các con, mỗi khi nhìn chị em chúng vui đùa tôi thấy lo sợ và xót xa, các cháu có tội gì mà phải chịu cảnh tan đàn sẻ nghé. Cuộc sống thiếu bố thiếu mẹ chúng sẽ ra sao, ông bà nội ngoại có chịu được cú sốc này không, hàng nghìn câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu. Tôi phải làm sao đây? Rất mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Nghi ngờ chồng đã có con riêng
Tôi phát hiện anh trong vài tháng liên tục gửi tiền vào tài khoản một người phụ nữ, tổng số tiền chuyển khoảng 50-70 triệu đồng.
Vợ chồng tôi lấy nhau gần 4 năm, cũng yêu đương tìm hiểu gần 2 năm rồi cưới. Về chồng tôi theo nhận xét của mọi người, kể cả trong mắt tôi và gia đình, anh hiền lành, chịu khó, nhiệt tình. Từ khi có con, anh rất thương con, ít khi đi đâu vào buổi tối, ban ngày đi làm. Vợ chồng làm cùng công ty nên tôi nắm được lịch làm việc của anh, thời gian tôi mang thai rồi ở cữ, anh cũng chăm chút cho mẹ con tôi, chỉ thế thôi chưa đủ là người chồng người cha tốt.
Ảnh minh họa: HH
Ngày trước, cưới nhau được 4 tháng, trong lần anh đi công tác tôi vô tình vào nick chat, phát hiện ra anh nói chuyện yêu đương với người phụ nữ khác. Tôi đau khổ, thất vọng vô cùng, anh khóc lóc xin tha thứ, nói chỉ gặp người ta trên mạng nên chat chơi vậy thôi chứ không có gì. Tôi dễ dàng tha thứ, sau đó ít tháng tôi có bầu, chồng lo lắng chăm sóc nên rất cảm động và quyết cho chuyện kia vào dĩ vãng vì nghĩ ai cũng có những lúc sai lầm.
Chồng lại lần nữa phụ lòng tôi, sinh con được vài tháng, một lần do tình cờ vào máy tính của chồng đang mở hòm thư, tôi phát hiện anh trong vài tháng liên tục gửi tiền vào tài khoản cho một người phụ nữ (không phải tên người phụ nữ chat ngày xưa). Tháng nào cũng chuyển vài lần, tổng số tiền chuyển khoảng 50-70 triệu đồng.
Tôi thất vọng tràn trề nhưng vì con nhỏ, mẹ tôi đang ở cùng để giúp trông cháu, tôi lại cố im lặng làm như không biết gì. Chuẩn bị Tết, mẹ tôi về quê, anh chồng gọi riêng chồng tôi ra nói chuyện, mềm mỏng có, căng thẳng có, nhưng chồng tôi nhất định không nói ra chuyển tiền cho ai và còn mặt xưng lên nói là chuyện riêng để tự giải quyết. Anh chồng do tức giận đã nói từ chồng tôi. Sau đó tôi có nói chuyện với chồng, anh vẫn cái mặt khó chịu đó, nói là nợ thì trả.
Cuộc sống cứ thế trôi, trong lòng tôi vẫn không quên chuyện chồng tôi chuyển tiền cho gái nhưng chưa có cơ hội để bùng phát ra, vì quá nhiều chuyện đau lòng xảy ra với gia đình tôi thời điểm đó (chuyện dài tôi không tiện kể chi tiết ra đây). Trong một lần bế con đi viện, anh để quên điện thoại ở nhà, có tin nhắn tới, vì tò mò tôi cầm đọc, chân tay bủn rủn, nước mắt không ngừng rơi.
Có người đàn bà nhắn tin: "Vợ nhớ chồng lắm, con ngủ chưa dậy, hai mẹ con thương chồng quá, chồng cố lên nhé. Mong ngày vợ chồng mình đoàn tụ. Yêu chồng nhiều". Lục tìm tin nhắn thấy mấy ngày gần đó số điện thoại này có nhắn, chắc anh quên chưa kịp xóa, giọng yêu đương nhớ nhưng, luôn hiện diện một đứa bé trong những tin nhắn đó.
Tôi hỏi anh nhất quyết chối, nói nhắn nhầm. Trong tôi vẫn có sự nghi ngờ, không thể tin chồng được, tạm im lặng và gọi điện thẳng cho số điện thoại đó, lúc đầu không nhận, sau đó tôi vặn vẹo vài câu thì chị ta nói tôi không giữ được chồng còn gọi cho chị ta làm gì. Tôi và chị ta nặng lời, chốt lại chị ta nói chồng tôi quen trên mạng, chưa từng gặp, chỉ chat chit vớ vẩn nên tôi đừng có dại mà vì vài tin nhắn đó rồi bỏ chồng. Anh hiền lành, đừng dằn vặt tội nghiệp.
Sau những chứng cứ không thể chối cãi, anh cúi đầu nhận người phụ nữ này chính là nick chat ngày xưa, chưa từng gặp mặt, chỉ là chat vậy thôi. Tôi dằn vặt, sao gần 3 năm, tình cảm mặn nồng đến đâu mà giờ vẫn nói những lời yêu đương, và đứa bé kia là ai, liệu có phải đang chờ thời cơ để bỏ vợ con về đoàn tụ với nhau không? Chồng tôi một mực chối, chỉ nói cô ta nhắn tin vớ vẩn vậy chứ anh chưa hề nhắn lại.
Một thời gian sau, tôi lại phát hiện nhiều tin nhắn, anh lại im lặng, xin lỗi, vẫn lời lẽ ngày xưa, chỉ là nhắn tin chưa có gì, giờ anh nói về nhà thấy chán nản mệt mỏi, vợ chồng nhạt nhẽo quá. Tôi không thể chấp nhận những lý do này, vì sao nhạt nhẽo, có bao giờ ngừng sóng gió xảy ra với gia đình tôi đâu. Chồng trầm tính ít nói, khó chịu gì cũng im lặng, đôi khi cả tuần mặt sưng lên không nói gì, hỏi gì trả lời đấy, tôi cũng mệt mỏi lắm chứ.
Tôi đang thật sự bế tắc, muốn ly hôn vì không còn niềm tin nơi chồng, nhưng cũng muốn cố bỏ qua để con có bố. Nếu ly hôn tôi đã sẵn sàng cho cuộc sống bà mẹ đơn thân, nhưng còn con tôi sẽ ra sao, liệu cháu có chịu ở với mẹ vì cháu rất theo bố, có bố ở nhà là không theo mẹ. Tôi đang định bỏ nhà đi ít ngày để tĩnh tâm suy nghĩ và quyết định cho số phận hai mẹ con. Tôi có nên làm như vậy không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên sớm.
Theo VNE
Chồng suốt ngày cứ xin tiền tôi Tôi ơ tro đươc 6 thang, anh vẫn ơ nha, thich thì xuông thăm con, không chỉ ngu, dậy lam goi mì tôm và vẫn xuông xin tiên tôi. Tôi lây chông năm 2009, chông la con trai duy nhất trong môt gia đinh co hai chị gai va môt em gai, cac cô đêu lây chông trong xom. Bô me chông mât...