Vợ thú nhận ngoại tình, chồng có tha thứ?
Phải đến 90% mày râu sẽ cho rằng khó có thể tha thứ, khoan dung khi biết vợ mình ngoại tình, đặc biệt là đàn ông phương Đông.
Ảnh minh họa
Đắn đo trước giờ xưng tội
Đối với đa số phụ nữ, ngoại tình không phải là lựa chọn của họ mà đôi khi điều ấy xảy ra khiến họ cũng không ngờ tới. Mối quan hệ lúc đầu chỉ là quý mến, rồi say đắm cuốn họ đi đến mất cả sự tỉnh táo cần thiết để biết đâu là điểm dừng.
Chị đến với anh là mối tình đầu và đã dừng chân bằng một cuộc hôn nhân đầy mãn nguyện. Cưới nhau chưa được bao lâu thì anh phải đi công tác nước ngoài khoảng một năm. Ở nhà một mình với ngôi biệt thự rộng mênh mông, hàng ngày chỉ xem phim, đọc báo nên chị quyết định theo học một lớp khiêu vũ cho đỡ buồn. Ở đây, chị gặp lại người bạn trai cùng lớp ngày xưa đã từng theo đuổi chị không thành. Giữa những người xa lạ, họ cảm thấy như gần nhau hơn. Anh bạn cùng lớp nghịch ngợm năm xưa giờ trong mắt chị là một người trưởng thành và ăn nói rất có duyên.
Một tuần ba buổi họ gặp nhau tại lớp khiêu vũ, học nhảy cùng nhau, café cùng nhau, và trò chuyện cùng nhau. Tuy không ai nói ra, nhưng dường như cả hai đều nhận thấy những câu chuyện giữa họ ngày càng trở nên đậm đà, cuốn hút. Một ngày đẹp trời, chị mời anh – bạn học cũ đến thăm nhà. Rồi chuyện gì phải đến cũng đã đến. Sự khao khát của người phụ nữ đang độ sung sức phải xa chồng với người đàn ông đã từng theo đuổi mình năm xưa cứ cuốn vào nhau mãnh liệt, đam mê.
Sau lần ấy, chị vẫn thường dằn vặt mình chỉ vì một phút yếu lòng mà sa ngã. Giờ đây, chồng chị sắp về. Từ sâu thẳm trong lòng, chị biết, mình vẫn yêu chồng nhiều lắm. Chị vẫn tự hỏi không biết có nên thú nhận hay giữ chuyện này làm bí mật cho riêng mình vì chồng chị có thể sẽ không bao giờ biết. Nếu không nói ra thì chính bản thân chị cảm thấy khó chịu vì đang mang trong lòng một bí mật mang tên tội lỗi, ăn năn.
Video đang HOT
Sự vô lý mang tên đàn ông
Vấn đề trung thực trong hôn nhân đã và đang được tranh luận rất nhiều nhưng chưa đến hồi ngã ngũ. Các nhà tâm lý phương Tây cho rằng sự trung thực là một nguyên tắc quan trọng của hôn nhân. Không thể có một mối quan hệ thoải mái, cởi mở, và tin cậy lẫn nhau khi một trong hai người không biết rõ về nhau. Trong khi đó, các nhà tâm lý học ở nước ta và ở phương Đông nói chung lại chủ trương không nên khơi dậy quá khứ. Vợ chồng vẫn có những “mảng tối” không thể để người kia biết, vì kinh nghiệm cho biết cái gì không thấy thì không đau. Nhưng không nói ra, người phạm lỗi lại có cảm giác không thanh thản và lúc nào cũng nơm nớp lo lắng chuyện bại lộ.
Thực tế cho thấy, vấn đề này quả không đơn giản. Không ít đàn ông rất ích kỷ, họ có thể rộng lượng tha thứ cho mình, nhưng khi vợ mắc phải sai lầm tương tự thì lại rất khó bỏ qua, thậm chí có người còn đối xử tệ với vợ sau khi đã biết sự thật. Đàn ông cũng có nhiều loại người, và mỗi người lại có cách ứng xử khác nhau đối với người phụ nữ của họ về những chuyện trong quá khứ. Vì vậy trước khi quyết định nói ra sự thật trong tình huống không thể không nói thì cũng nên chuẩn bị tâm lý cho người nghe bằng cách nói những chuyện xa xôi nhưng tương tự để thăm dò phản ứng.
Mặt khác, cũng nên chuẩn bị tinh thần cho chính bản thân mình. Hoặc là được chồng thông cảm và tha thứ, hai là chồng không tha thứ cho tội ngoại tình. Trong trường hợp xấu nhất, bạn phải chấp nhận chia tay nếu chồng muốn điều đó. Nhà tư vấn tâm lý Trịnh Trung Hòa lưu ý bạn khi thú nhận “không nên nói chi tiết để tránh gây đau đớn cho người nghe, càng nói ngắn gọn càng tốt. Thậm chí bạn còn phải can đảm đưa ra quyết định cuối cùng trong những trường hợp cần thiết”.
Theo PLXH
Mối tình đầu với... chị dâu!
Nỗi nhớ chị trong tôi ngày càng lấn chiếm tâm trí... (Ảnh minh họa)
Tôi không biết nên đặt tên cho mối tình đầu và đơn phương của chàng trai như tôi là gì cho đúng, vì nó thật khó diễn tả. Và vì tình yêu ấy sẽ không bao giờ được nói ra, chỉ có tôi biết và tôi sẽ phải tự quên đi.
Sắp đến Noel rồi, cả nhà cùng nhau dọn mình xưng tội nơi nhà thờ thật uy nghiêm, nhưng khi đến lượt tôi, tôi không dám xưng ra cái tội mà mình cảm thấy thật xấu hổ. Đang suy nghĩ bỗng tôi nghe chị dâu tôi nói khẽ: tới lượt Út rồi kìa, sao mà đứng như tượng vậy? Tội của tôi nặng lắm, và làm sao tôi có thể nói ra đây.
Trời ơi, tôi muốn la lên, vì ai mà tôi như thế này, tại sao tôi phải gặp tình cảnh thật trớ trêu như vậy? Tôi mang tội vì đã yêu một người mà suốt đời này sẽ tôi không bao giờ được quyền bày tỏ. Người đó chính là chị dâu, vợ anh trai tôi. Nhưng tôi đã yêu chị ngay lần đầu tiên gặp mặt tại sân bay, vì ngày cưới của anh tôi không về được nên không biết mặt chị dâu của mình.
Xuống sân bay tôi rảo mắt nhìn xung quanh để tìm gia đình, thì thấy tấm bảng đang được giơ cao có hai chữ "Út Đẹt" hơi quê quê, và ngạc nhiên hơn khi thấy người cầm tấm bảng ấy là một người cô gái rất đẹp. Tôi đi nhanh lại, lòng hơi bồn chồn và tim tôi đập loạn nhịp cả lên khi nhìn thấy chị tới gần.
Cả nhà ùa vào ôm chầm lấy tôi, mẹ tôi nước mắt ngắn dài, nói không nên lời. Đã gần một năm từ ngày tôi đi xuất khẩu lao động ra nước ngoài kiếm sống. Ôm mẹ mà mắt tôi lại dồn về phía chị, nhìn tôi chị cười thân thiện đủ để chiếc răng khểnh và hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu trên má. Chị đã hớp hồn tôi.
Từ đó tôi nghĩ nhiều về chị hơn và tôi biết rằng chị chính là người làm trái tim tôi rung động với cảm xúc đầu đời của tôi. Ở nhà được hơn một tháng tôi lại phải sang lại bên ấy. Tôi gọi điện thoại về nhà nhiều hơn chỉ để nghe giọng nói của chị. Lòng ích kỷ trong tôi ngày càng lớn hơn, tôi cảm thấy ghét anh tôi, sao tôi không gặp chị trước anh để bây giờ tôi ôm nỗi đau khổ.
Nỗi nhớ chị trong tôi ngày càng lấn chiếm tâm trí. Thời gian trôi qua mối tình đơn phương của tôi cứ lớn dần, nó làm cho tôi có những cảm xúc thật khó tả... Yêu mà không được nói thành lời, nên tôi thấy bức xúc vô cùng. Nhiều lúc tôi tự trách mình thật có lỗi với anh tôi và khinh bỉ mình. Tôi không muốn phải sống trong mối tình đơn phương khốn khổ này nữa.
Tôi sẽ phải quên chị, như quên đi một tội lỗi trong đời... (Ảnh minh họa)
Đã hơn cả năm trời trôi qua rồi mà mối tình dành cho chị vẫn không sao nguôi được. Rồi tôi cố gắng tự mình chia tay với mối tình đơn phương ấy. Tôi quyết định quên chị để tôi được làm người em chồng như những đứa em chồng bình thường khác. Tôi không thể làm tổn thương đến những người thân của mình và nếu anh tôi biết được tình cảm tôi dành cho chị không như tình cảm em chồng dành cho chị dâu thì sẽ ra sao.
Tôi quyết định nói chuyện với Cha về bí mật đó, tôi chỉ muốn được giãi bày, được vơi đi nỗi lòng mình. Cha nói với tôi rằng hãy quên đi và mỗi khi nghĩ đến chị hãy đọc kinh dâng lên cho Chúa cùng Đức Mẹ và ngài sẽ ban ơn Thánh Thần xuống để soi sáng ý chí cho tôi, tôi sẽ đi đúng con đường của mình. Cha bảo tôi hãy yêu thương mọi người như Chúa đã yêu thương chúng ta. Và phải biết phân biệt những tình cảm nào cần giữ lại.
Với chị không nên tạo khoảng cách vì trước giờ chị vẫn coi tôi là người em chồng tốt. Tôi không nên làm chị tổn thương. Cha nói những điều làm trái tim tôi đau nhói. Tôi biết, không còn cách nào khác là tôi phải giết chết tình yêu của mình và nhìn nhận sự thật. Chị mãi mãi là chị dâu của tôi không thể khác.
Bây giờ tôi sẽ phải cố gắng, cố gắng quên chị, điều đó theo Cha là để tốt cho tôi và không gây phiền phức đến chị. Rồi tôi sẽ cảm thấy vui hơn khi nhìn thấy chị được anh tôi chăm sóc, chị hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc. Chúa đã không ban chị cho tôi, nhưng dù sao tôi cũng có hạnh phúc là được làm em chồng của chị. Là em chồng của chị, để hàng ngày biết chị đang sống thế nào, chị cười ra sao với mái ấm bình an của chị và anh...
Mặc dù nghĩ vậy, và nghe Cha khuyên nhủ, nhưng sao tâm trí tôi giờ đây thật rối bời, trái tim tôi như có ai bóp chặt, ý nghĩ mãi mãi không thể có chị làm tôi không sao chịu được. Chả nhẽ yêu lại khổ sở như vậy sao? Mà Chúa thật khéo đùa, tại sao bao nhiêu người con gái trên thế gian này tôi lại không có tình yêu như với chị...
Tình yêu đầu đời thật khó nguôi quên, nhưng cũng có lẽ tình yêu đầu luôn là thế, thật nhiều ngang trái và khó dứt biết bao.
Tôi sẽ phải quên chị, như quên đi một tội lỗi trong đời, có ai lại cay đắng như tôi, đem tất cả tình yêu cuồng nhiệt và dại khờ đầu tiên cho một người là chị. Nhưng trái tim làm gì có lý lẽ, nó vẫn đập những nhịp đập vì một người ta đã khắc sâu, mặc dù nhịp đập trái tim ấy muôn đời lỗi nhịp...
Theo TTO
Lòng nhân từ xóa đi thù hận Phạm Văn Thắng tại phiên tòa Nỗi đau mất con đối với mỗi bậc cha mẹ là vô cùng, nhưng vượt lên trên nỗi đau ấy, có đôi khi những người làm cha làm mẹ lại nhìn chính hung thủ cướp đi mạng sống đứa con thân yêu của mình bằng tấm lòng đầy khoan dung và độ lượng. Xin giảm án cho...