Vợ thích thì chồng sẽ chiều!
Cứ đinh ninh tôi vê thê nào chông ngôi chông cằm, mặt méo xẹo vẻ ân hân, chỉ dám lén liêc mắt nhìn vợ nhưng không ngờ mọi chuyên khác xa so với tưởng tượng của Lan.
Sáng nào cũng thê, Lan vừa nhôm người chuân bị dây thì Tú lại nũng nịu vợ: “Vợ ơi! Anh ngủ nướng thêm tí nữa nhé! Tí teo nữa thôi! Dạo này sao kim đông hô nó chạy nhanh thê! Trời vân còn tôi thui mà… nhé… nhé… vợ!”. Cứ thê Tú kèo nhèo cho đên khi vợ đông ý đê Tú nằm thêm lát nữa thì mắt Tú lại giở chứng, có hát ru âu ơ như ru thằng cu Ben, Tú cũng không tài nào ngủ lại được nữa. Thê là đành bí xị trượt khỏi giường, đi đ.ánh răng rôi “khôn hôn” xách cặp lông lũn chũn đi mua đô ăn sáng vê phục vụ “đại phu nhân” và “đại thiêu gia”. Đã thê, biêt bênh rôi nhưng không sáng nào là Tú không quên chèo kéo vợ đê rôi lại lũn chũn mở cửa đi ra, miêng thì vùng vằng kêu trời: “Chông người đ.ánh Bắc dẹp Đông. Phân mình đuôi muôi, cặp lông sáng trưa”…
Nhìn thây chông điêu bô thât thêu môi sáng, Lan phì cười. Ngâm nghĩ nêu mà gom góp những câu thơ tự chê của chông, chắc Lan in được thành tâp sau môi lân chông “thôn thức”. Ba mươi mây tuôi đâu nhưng được cái sông và suy nghĩ hôn nhiên, vô tư lự như trẻ con nên nhà cửa của hai vợ chông lúc nào cũng rúc ra rúc rích tiêng cười đùa. Có lân, phải làm thêm giờ, Lan gọi điên hướng dân qua loa cho Tú lo chuyên cơm nước và tắm rửa cho cu con. Đâu dây bên này, Tú gạt phăng: “Anh biêt rôi, biêt rôi, khô lắm nói mãi. Em có muôn phục lăn không?!”.
Cứ đinh ninh tôi vê thê nào chông ngôi chông cằm, mặt méo xẹo vẻ ân hân, chỉ dám lén liêc mắt nhìn vợ rôi mâm cơm chỉ rau luôc và trứng luôc, nào ngờ vừa toan bước vào bêp kiêm tra xem “chiên tích” của chông thê nào thì Lan phải ôm bụng mà cười lăn, cười bò vì dáng điêu của Tú. Tay thì câm đũa, vừa xào, vừa nêm, người thì lắc lư nhún nhảy. Hài hước nhât là điêu ngoáy mông dẻo không thê tưởng của vì tâm đắc với món ăn mà anh cât công cặm cụi nâu đê đãi vợ. Lúc này Lan cũng mới ngớ người, hóa ra lâu nay quen được vợ chiêu, giâu nhẹm biêt tài nâu nướng. Lan lù dù đi vào, vờ hít hà mùi thức ăn rôi lừa lúc chông không đê ý, véo cho môt phát: “Cô tình chơi khăm vợ nhé! Cái tôi cứ đê vợ lui cui môt mình… này thì chừa… này thì chừa…”. Hai vợ chông cứ thê kẻ véo, người né chạy làm rôn rạo cả căn bêp cho đên khi thằng cu con đi vào mắt tròn mắt dẹt nhìn bô mẹ rôi hăm hở: “Cho Ben chơi trò mèo đuôi chuôt với…” thì mới giât mình chỉnh trang lại điêu bô, cười xòa với nhau.
Video đang HOT
Từ hôm đó, Lan ra “nghị quyêt”: “Sáng chông lo ăn sáng cho cả nhà, vợ giặt giũ, phơi đô, chiêu chông đón con, vợ đi chợ, tôi vê cùng nâu ăn…”. Tú cười nhẹ bâng: “Chuyên nhỏ. Bêp núc chuyên thường. Vợ thích chông sẽ chiêu. Cái gì chông cũng chiêu. Nhưng vợ cũng phải chiêu… lại chông đây nhé!”, Tú vừa nói vừa hâp háy đôi con mắt vẻ nhân nhá ý đô gian gian…
Có bữa hai vợ chông đang kì cạch nâu nướng, Tú bông giơ cao đôi đũa, múa qua múa lại như trong phim kiêm hiêp, thây vợ cứ mắt tròn mắt dẹp nhìn mình, Tú têu táo: “Xong đời cả nhà con ruôi rôi…”, tưởng chông có tuyêt chiêu bắt ruôi bằng đũa, Lan lon ton định chạy lại xem thê nào thì lại thây con ruôi vo ve bay vào: “Anh chỉ được cái giỏi quây thôi. Thât bại rôi còn tinh vi”, Tú hôn nhiên:”Ơ, thê là em chưa biêt tài của anh rôi. Con ruôi còn sông, nhưng cảnh báo với em rằng nó không bao giờ… làm cha được nữa… thái giám rôi… hi… hi…”. Tú cười hả hê, tay xoa xoa cằm diên vẻ vinh quang và đắc chí cho vợ xem.
Tài thơ lược của Tú cũng nở rô tài năng kê từ dịp đó, nhât là những hôm, vợ bân công viêc, môt mình tay xào, tay nâu, rôi lại tắm táp cho con, chờ được vợ vê là làm điêu ủy mị, tựa đâu vào vai vợ: “Tự tay anh làm nên tât cả. Chờ em vê cả nhà ta xơi… Vợ ơi, thưởng, thưởng. Mai cho anh ngủ nướng, miên ăn sáng vợ nhé…” khiên Lan phì cười, quên hêt cả mêt mỏi, bôn bê công viêc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu chưa nói
Anh chợt đến như một cơn gió thoảng qua rồi anh lại ra đi như chưa từng xuất hiện với em vậy!
Nhà anh và nhà em rất gần nhau nhưng dường như chưa một lần gặp mặt. Anh biết em qua lời kể của người bạn rồi mình quen nhau qua điện thoại vì cả hai đều đi học xa nhà. Anh năm thứ 3 của Đại học còn em bước vào năm cuối của phổ thông với bộn bề sách vở và thi cử. Anh như một luồng gió mới đem đến sức mạnh và nghị lực cho em. Mặc dù anh không hề giảng bài hay giải đáp những thắc mắc về bài vở của em nhưng những câu chuyện về trường lớp anh, cuộc sống sinh viên thú vị đã thật sự cuốn hút em rồi những lời động viên an ủi: "Cố gắng lên cô bé", "cố gắng lên em nhá" như tiếp thêm cho em sức mạnh để cố gắng phấn đấu hơn nữa. Cũng có những lúc em nản lòng và thất vọng rồi anh lại nhẹ nhàng an ủi "không sao đâu em". Chính những lời ấy làm em dựa dẫm vào anh hơn nhưng em biết em rất cần anh. Dù chưa gặp anh và nói chuyen trực tiếp nhưng tình cảm mà em dành cho anh đã vượt lên trên tình anh em, tình bạn thông thường.
30 tháng 4 cả anh và em đều về quê và cũng là lần đầu tiên anh em mình gặp nhau. Chắc anh không nhận ra lần đầu gặp anh mặt em đỏ dựng lên, nóng bừng và lần đầu tiên tim em biết lỗi nhịp. Anh và em nói chuyện rất nhiều giống như 2 người lâu ngày không gặp nhau vậy. Được nói chuyện với anh, được nhìn thấy anh là em thấy hạnh phúc rồi.
Anh hài hước và hay cười, tuy anh hiểu biết nhiều nhưng luôn bó tay với những trò quái chiêu của em. Anh thường bảo em là thám tử vì em biết rất nhiều chuyện về anh. Anh có biết rằng em đang quan tâm nhiều tới anh không. Và những câu hỏi hóc búa nhưng rất thật lòng của anh khiến em thấy bối rôi. Anh chiếm một phần quan trọng trong cuộc sống của em khi anh vui hay buồn em thấy như xảy ra với chính mình vậy.
Tình cảm này em sẽ mang theo trong cuộc sống luôn nhớ về anh... (Ảnh minh họa)
Kì thi Đại học đã đến kết quả thi không như mọi người mong đợi em không đỗ được vào trường mà mình mong muốn nhưng em cũng vào được Đại học.
Anh nhìn em với ánh mắt cảm thông, chỉ một câu an ủi của anh lúc ấy thôi em sẽ bật khóc, em muốn ngồi bên anh mà khóc cho vơi đi nỗi buồn nhưng điều đó lại là xa vời. Em chỉ có thể ngồi khóc một mình. Rồi em và anh thưa dần những cuộc nói chuyện, trong lòng em vẫn còn chất chứa bao điều chưa nói, tình cảm chưa bày tỏ, có những hôm chỉ nghĩ về anh thôi em cũng thấy vui, chỉ vài dòng tin nhắn của anh cũng làm em xao xuyến. Rất nhiều lúc cầm điện thoại lên nhìn số của anh mà em không dám gửi tin nhắn vì nghĩ rằng giờ này chắc anh đang bận với nhiều đồ án. Em không muốn làm phiền hay ảnh hưởng tới việc gì của anh. Em cứ nuôi giấu tình cảm trong lòng như vậy mà không dám nói ra. Em nhút nhát quá phải không?
Mặc dù hiện tại em đã hiểu được tình cảm của anh dành cho em là như thế nào, em thất vọng, buồn nhưng sao trách anh được phải không. Và em cũng không hối hận vì tình cảm đã trao cho anh. Tình cảm này em sẽ mang theo trong cuộc sống luôn nhớ về anh với những kỉ niệm bên anh.
Em không biết anh có đọc được nó hay không và nếu có đọc anh có nhận ra là em và hiểu được những tình cảm hỗn độn trong em lúc này hay không. Đây chỉ là tình cảm đơn phương từ phía em thôi nhưng xuất phát từ đáy lòng em. Em sẽ luôn bên cạnh anh nhưng trong một góc khuất nào đó để anh không nhận ra là có em đang ở bên. Chúc anh sớm tìm được một nửa của mình và bến bờ hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi niềm tôi Tôi đã cố gắng hết sức mình có thể, nhưng chúng ta chỉ có duyên mà không có số phải không em... Trực bế bốn bên đóng lại rồi Tự mình tự lập, tự mình thôi Tính hỏa thường hay nổi giận Giang dở công danh lẫn lứa đôi (trích Lịch vạn sự) Bốn câu thơ ấy đã khắc họa lên tất cả...