Vợ thẳng thừng tuyên bố muốn l.y h.ôn để đi lấy chồng ngoại quốc
Giờ đây, anh mới chợt tỉnh ra, có lẽ 7 năm bên đó, cô đã không còn nhớ gì đến bố con anh nữa. Nước mắt anh rơi, anh ân hận, chỉ vì phút chốc anh quá yếu lòng…
Đâu đó, trong cuộc sống này, vẫn có những nỗi đau không nói thành lời. Chỉ là, người ta không ngờ đến, tình mẫu t.ử t.hiêng liêng cũng có thể phủi tay trong nháy mắt, không một chút vương vẫn, tiếc thương.
Người mẹ trẻ khóc ròng vì… phải sinh con
Đã gần 40 t.uổi, anh Nguyễn H. (Ninh Bình) hoảng hốt khi vợ đòi l.y h.ôn, sau gần 10 năm anh lam lũ chăm lo xây dựng tổ ấm để chờ vợ đi nước ngoài trở về. Trò chuyện với tôi, anh vẫn nghẹn lòng.
Anh và cô vốn là những người hàng xóm thân thiết, chân quê, lầm lũ. T.uổi anh hơn cô đúng một con giáp. Anh tuy nhỏ con nhưng rất hiền lành, nhanh nhẹn, chịu thương, chịu khó. Cô là con gái duy nhất trong gia đình nên rất được cưng chiều, yêu thương hết mực.
Dáng cô cao dong dỏng, nước da ngăm đen nên khi hai người quyết định tiến đến hôn nhân, làng trên, xóm dưới, ai cũng trêu đùa: “Chồng thấp mà lấy vợ cao. Nồi tròn, vung méo úp sao cho vừa”. Những lúc như thế, anh chỉ mỉm cười rồi quay đi bởi anh nghĩ, vợ chồng là cái duyên cái phận, quan trọng là hai người yêu thương và sống với nhau sao cho trọn tình, trọn nghĩa.
Tiếng khóc của con trở thành nỗi ám ảnh với cô
Ngày lấy chồng, cô mới vừa tròn 18- cái t.uổi còn quá trẻ để làm vợ, làm mẹ. 1 năm sau, cô hạ sinh b.é g.ái xinh xắn, đáng yêu. Lúc này, cô thậm chí còn không biết làm cách nào để cho con bú, chứ đừng nói đến việc chăm con cho khỏe mạnh. Rồi, cũng một tay anh tần tảo, tìm hiểu, hướng dẫn cô.
Những lúc mệt mỏi vì phải thức khuya chăm con, cô liên tục khóc lóc, trách móc anh, rằng vì anh mà bây giờ cô mới phải khổ, vì anh mà cô trói buộc t.uổi thanh xuân của mình trong gian phòng chật hẹp với một đống tã khai mù, với tiếng trẻ con eo éo khóc suốt ngày… Anh vẫn ân cần, nhẹ nhàng dỗ dành cô, và dỗ dành cả con…! Anh là thế, dù có bận đến đâu, nhưng đối với anh, vợ con vẫn là quan trọng nhất.
Một năm nữa lại trôi qua, ngày ngày anh vẫn nghe đều tiếng trách móc của vợ, ngày ngày anh vẫn âm thầm chăm vợ, chăm con, không một lời cáu gắt. Khi con vừa tròn một t.uổi, vợ anh quyết định đi Đài Loan xuất khẩu lao động, làm kinh tế.
Video đang HOT
Cô bảo, nếu hai vợ chồng chỉ ở nhà làm ruộng, ăn còn không đủ nói gì đến nuôi con. Cô đi 3 năm, kiếm được chút t.iền, rồi cô sẽ trở về. Là con trưởng trong gia đình, anh muốn vợ ở nhà sinh thêm cho anh một đứa con trai nữa, anh không muốn vợ đi. Nhưng vì vợ và gia đình vợ quá kiên quyết, anh đành ngậm ngùi đồng ý. Trong lòng anh luôn luôn vững tin vào lời hứa của vợ.
Ngày vợ lên máy bay, đ.ứa t.rẻ thậm chí còn chưa nói rõ lời, nó ngơ ngác nhìn mẹ, miệng chỉ ú ớ vài câu, và tuyệt nhiên, không một giọt nước mắt nào. Anh bảo, bình thường, ngoài lúc cho con bú sữa ra, hầu như toàn anh chăm con. Thế nên, con quấn anh hơn mẹ, và anh cũng không ngạc nhiên về điều ấy.
7 năm chờ đợi và kết cục bi thảm
Trong suốt những năm vợ đi, anh vừa làm bố, vừa làm mẹ, làm mọi việc, tìm đủ mọi cách tốt nhất để nuôi con, chăm con, để vợ không phải lo lắng về con. 3 năm sau, b.é g.ái lớn lên, cực kỳ xinh đẹp, tóc dài đen nháy, đôi mắt to tròn. Gia đình hai bên nội ngoại ai cũng hết lời khen ngợi anh chăm con khéo, vì thế mọi người càng yêu quý anh hơn.
Hết ba năm, vợ anh gọi điện về thông báo, sẽ gia hạn hợp đồng làm thêm hai năm nữa. Lúc đó, anh có muốn phản đối cũng không được. Anh chỉ biết lặng lẽ làm việc chăm chỉ và chờ đợi vợ về.
Suốt ba năm ròng, t.iền vợ gửi về, anh không đụng đến đồng nào. Anh bảo, “t.iền của vợ, coi như mình chỉ cất giúp thôi, đợi cô ấy về, cô ấy sử dụng như thế nào là quyền của cô ấy”. Anh tôn trọng cô, cũng như trân trọng sự hy sinh, lao động vất vả của cô. Ở nhà, bằng chính sức lao động của mình, anh xây dựng nhà cửa khang trang, sắm đầy đủ đồ dùng, tiện nghi, chỉ chờ vợ trở về.
Hết 5 năm, anh lại tiếp tục mừng hụt khi vợ thông báo, muốn làm thêm hai năm nữa. Anh phản đối, cô lại năn nỉ, ỉ ôi. Cuối cùng anh vẫn chiều lòng vợ và nhất mực khẳng định đây là lần cuối anh chiều theo ý cô.
Anh luôn nỗ lực để gìn giữ hạnh phúc gia đình
Cuối cùng, 7 năm sau cô trở về, anh tròn mắt ngạc nhiên, sững sờ vì không thể nhận ra vợ mình. Cô gái còi còi, đen nhẻm, chân quê ngày nào, giờ đã thay đổi hoàn toàn. Nước da cô trắng ngần, cô ăn mặc sành điệu hơn, biết tô son, điểm phấn hơn.
Khác với anh, đã già hơn, gầy hơn vì lầm lũi, cật lực nuôi con, vì chăm lo chu tất cho gia đình. Con gái cô cũng vậy, ngày mẹ đi, em vẫn còn quá ngây thơ, vẫn phải bế bồng, ngày mẹ về, em cũng chẳng nhận ra được, ngườiphụ nữ đang đứng trước mặt mình có thực sự phải là mẹ hay không.
Dù nhiều năm xa cách, cô trở về, nhưng những cử chỉ ngọt ngào, yêu thương lại là thứ quá xa xỉ với anh. Cô lạnh nhạt, hờ hững. Mỗi khi anh muốn gần gũi vợ, cô chỉ tìm lý do, lúc thì chê người anh bẩn, lúc thì kêu mệt, thậm chí, có lần cô còn thẳng thắn nói với anh: Chỉ nhìn anh thôi, cô còn không muốn nhìn, nói gì đến chuyện gần gũi. Dù là vợ anh đó, vợ anh bằng xương, bằng thịt đó, nhưng cô giống như người dưng.
Anh nghĩ, chắc cô đi lâu ngày quá nên vậy, anh hy vọng, con gái sẽ là cầu nối giúp hai vợ chồng gắn kết nhau hơn. Nhưng không, với con cô cũng hờ hững, hời hợt vì vốn dĩ đ.ứa t.rẻ cũng chẳng quyến luyến, nhớ nhung gì cô.
Cứ như vậy, ba tháng sau, cô mang toàn bộ số t.iền cô gửi về nhưng anh không tiêu đến đi gửi tiết kiệm ngân hàng. Về nhà, anh trách móc cô lạnh nhạt với bố con anh, chỉ chăm chăm đến t.iền, ngay lập tức, cô phản ứng lại và tuyên bố, cô muốn l.y h.ôn để lấy chồng ngoại quốc. Anh vừa già, vừa nghèo, vừa xấu, không xứng với cô. Anh thích cô sẽ cho anh t.iền và anh được toàn quyền nuôi con.
Anh sững người. Như một trận sét đ.ánh ngang tai, anh không thể tin, sau gần 10 năm ròng chờ đợi cô trở về, cô lại cô thể d.ã m.an như thế. Anh càng níu kéo, cô càng buông tay, ruồng rẫy anh. Thậm chí, anh đã khóc, anh muốn giải thích cho cô hiểu nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả.
Cô chỉ ở nhà đúng ba tháng, sau đó, cô vào Sài Gòn với người chồng ngoại quốc hờ của cô và tuyệt nhiên, không có bất kỳ lời hỏi thăm, động viên nào, kể cả đối với đứa con cô đã mang nặng đẻ đau. Có chăng, chỉ là những cuộc điện thoại yêu cầu anh l.y h.ôn càng sớm càng tốt để cô được đi lấy chồng mới. Thậm chí, mẹ cô, trước kia hết mực yêu thương anh bao nhiêu, nay lại hùa vào với cô để ép anh l.y h.ôn.
Với anh, con gái là điều quý giá nhất
Lúc này, anh mới chợt tỉnh ra, có lẽ 7 năm bên đó, cô đã không còn nhớ gì đến bố con anh nữa. Nước mắt anh rơi, anh ân hận, chỉ vì phút chốc anh quá yếu lòng. Anh vẫn thầm mong, cô sẽ suy nghĩ lại, anh vẫn âm thầm chờ đợi cô, nhưng hơn ai hết, anh hiểu tính cô nhất, có lẽ mọi việc sẽ phải dừng lại như chưa từng bắt đầu.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của con gái, quấn chặt lấy bố, anh nghẹn lòng: “Bố nuôi dạy con bằng tất cả tình yêu thương bố có, và thay cả phần của mẹ con nữa. Bố chỉ hy vọng, lớn lên, con sẽ trở thành người phụ nữ đáng được trân trọng, yêu thương nhất. Đừng như mẹ con, bởi cái giá phải trả chắc sẽ không nhỏ. Luật nhân quả, luôn đứng về phía những người tâm sáng, con ạ”.
Theo Phunutoday
Vợ tôi chấp nhận chồng n.goại t.ình nhưng không muốn l.y h.ôn
Thà là cô ấy cứ lồng lộn lên c.hửi rủa, rồi thuận tình l.y h.ôn thì tôi còn có con đường thoát. Đằng này cô ấy cứ lạnh lùng cam chịu khiến tôi không biết xử lý thế nào.
Tôi vốn sinh ra trong một gia đình khá giả. Từ nhỏ tôi cũng được nuôi dạy đàng hoàng, ăn học tử tế. Đùng một cái vào năm tôi 12 t.uổi, ba mẹ tôi làm ănthua lỗ, bị phá sản. Ba tôi mới đầu bị trầm cảm, sau thoát ra không được, ông đ.âm ra ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Mẹ tôi một nách bốn đứa con giữa đất Sài Gòn trong hoàn cảnh trắng tay. Không trụ được, cả nhà đành dắt díu nhau về quê ngoại là một xã vùng sâu thuộc huyện Mộc Hoá (tỉnh Long An) tìm nơi nương tựa.
Ngoại tôi dựng tạm một ngôi nhà lá đơn sơ sát bên nhà ngoại và cắt cho ba mẹ tôi hai công ruộng để làm kế sinh nhai. Mặc dù khó khăn vất vả nhưng ba mẹ tôi nhất quyết không để anh em tôi dốt chữ. Tuy mới 12 t.uổi nhưng là con trai duy nhất trong nhà lại là con cả, tôi rất ý thức được điều này, động viên các em cố gắng học tập. Mỗi ngày, tôi phải dậy từ 3h sáng chuẩn bị cơm nước, lội bộ đường đồng gần chục cây số mới đến được ngôi trường cấp hai. Đi học một buổi, còn một buổi và ngày Chủ nhật tôi ra đồng phụ với ba mẹ việc đồng áng. Nhưng cho dù có cố gắng hết sức, tôi cũng chỉ học hết lớp 9 vì trường cấp ba xa quá mà tôi không đủ điều kiện ở trọ để đi học.
19 t.uổi, tôi già dặn như một người đàn ông từng trải. Cuộc sống quanh quẩn nơi mảnh đất xa xôi, thiếu thốn mọi thứ tiện nghi vật chất cả tinh thần khiến con trai, con gái quê tôi lập gia đình rất sớm. Tôi cũng thế, 20 t.uổi tôi lấy vợ, để có thêm người phụ công việc đồng áng. Gia đình nhà vợ tôi là gia đình gốc nông dân cố cựu mấy đời ở đây. Chúng tôi cưới nhau do mai mối. Đi coi mắt thấy cô ấy cũng được, tôi gật đầu.
Vợ tôi không thấy nói gì nhưng tôi biết cô ấy buồn lắm.
Ở với nhau chưa tròn năm thì nhân một dịp có người bạn làm ăn của ba tôi tên là Hoà tình cờ biết được chỗ chúng tôi đang ở, tới thăm. Thấy cảnh nhà tôi cơ cực, ba tôi thì già nua bệnh hoạn, bác Hoà nghĩ tình bạn xưa với ba tôi bèn kêu tôi theo bác về thành phố, bác sẽ chỉ cách làm ăn, may ra thoát được cuộc đời cơ cực. Tôi liền khăn gói theo bác. Vợ tôi không thấy nói gì nhưng tôi biết cô ấy buồn lắm.
Vốn được sinh ra và có hơn mười năm lớn lên trên thành phố này nên tôi cũng nhanh chóng hoà nhập được. Lên tới đây, tôi mới biết thì ra bác Hoà là chủ một doanh nghiệp dịch vụ thương mại lớn vào hàng nhất nhì thành phố. Bác cho tôi ăn ở trong nhà bác và vào công ty học việc. Tôi rất cảm kích tấm lòng của bác Hoà nên cố gắng hết sức học tập và làm việc. Bác tạo điều kiện cho tôi học bổ túc văn hoá ở trung tâm giáo dục thường xuyên của quận. Tốt nghiệp cấp ba, tôi ghi danh học đại học tại chức khoa Quản trị kinh doanh. Trong công ty, từng bước, tôi được bác Hoà chỉ dẫn, nâng đỡ tôi trong công việc. Cuối cùng, bác tin tưởng cất nhắc tôi lên vị trí Trưởng phòng Kế hoạch. Tôi giữ vị trí ấy cho đến bây giờ đã qua bốn năm.
Trong suốt những năm tôi làm việc ở thành phố, hằng tháng, tôi đều đặn gửi t.iền về nhà phụ giúp ba mẹ, nuôi các em đi học, và chăm lo cho cả gia đình bên vợ. Thỉnh thoảng tôi cũng sắp xếp công việc về thăm nhà. Mẹ tôi khuyên tôi nên đưa vợ lên thành phố để vợ chồng gần nhau. Cô ấy mới đầu không chịu, nói đã quen sống ở quê rồi. Sau mẹ tôi phân lẽ thiệt hơn thì cô ấy đồng ý. Xưa nay tôi được bác Hoà cho ở trong nhà. Nay đưa vợ lên, tôi thuê một căn nhà ở ngoài để cùng sống chung.
Nhưng cứ dăm ba bữa là cô ấy lại than nhớ nhà, khóc lóc đòi về. Tôi cũng thông cảm vì tôi suốt ngày bận việc công ty, cô ấy ở nhà một mình cũng buồn nhưng cứ tới tới lui lui như vậy, nội chuyện đưa rước tôi cũng mệt mỏi vì cô ấy không dám ra đường một mình. Còn để tìm cho cô ấy một việc làm cho đỡ buồn thì tôi cũng không biết tìm việc gì vì ngoài làm ruộng, cô ấy không có chuyện môn nào khác, chữ nghĩa lại qua chưa hết lớp trường làng. Ở chưa đầy năm, một lần về thăm nhà cô ấy ở luôn dưới quê, nhất định không lên nữa. Sau đó không lâu, tôi được bác Hòa cử đi công tác nước ngoài một tuần. Đi với tôi còn có Hồng Duyên, cô con gái lớn của bác Hòa, nhỏ hơn tôi bốn t.uổi, cũng đang làm việc tại phòng Marketing của công ty. Thật ra, từ lúc lên thành phố, được bác Hòa cho ăn ở trong nhà, chúng tôi đãxem nhau như anh em và rất thân thiết vì hợp tính nhau. Nhưng phải đến tuần lễ đi công tác cùng nhau, chúng tôi mới phát hiện là chúng tôi thật sự yêu nhau. Duyên bảo biết rõ hoàn cảnh của tôi nên rất thông cảm.
Mối tình ấy kéo dài đến nay đã hơn hai năm, nhưng chúng tôi vẫn không dám để lộ ra ngoài. Với bác Hòa, tôi thấy mình thật có lỗi. Với vợ tôi, tôi càng không phải. Nhưng thật sự tôi và Duyên rất yêu nhau và cảm thấy không thể thiếu nhau. Trong khi tình cảm giữa hai vợ chồng tôi hầu như đã cạn. Tôi quyết định đề nghị một cuộc chia tay. Vợ tôi sau một hồi yên lặng, cô ấy nói với tôi rằng, cô ấy sống như vầy đã quen bao nhiêu năm. Cô ấy không muốn thay đổi. Tôi muốn yêu ai thì yêu, lấy ai thì lấy cô ấy không làm khó dễ nhưng ly dị thì cô ấy không đồng ý.
Tôi cố thuyết phục và gặng hỏi lý do thì cô ấy chỉ có một câu: "Em sống như vầy quen rồi". Bây giờ, nếu tôi đơn phương l.y h.ôn thì có nhẫn tâm với cô ấy quá không? Nhưng nếu không l.y h.ôn thì làm sao tôi đường hoàng công khai chuyện của tôi với Hồng Duyên. Để lâu ngày, chuyện đến tai bác Hòa hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, không chừng tôi mất luôn cả việc làm. Bây giờ, tôi phải làm sao đây?
Theo Afamily
Đêm tân hôn, lúc chồng chạm vào người tôi chỉ muốn khóc thét và bỏ chạy Đêm tân hôn, tôi hồi hộp chờ đợi vì đó là lần đầu của tôi. Chồng tôi bước vào phòng, vừa nhìn thấy tôi anh đã ôm hôn thắm thiết và rồi... ảnh minh họa Tôi cứ ngỡ cuộc hôn nhân của mình rồi sẽ hạnh phúc nhưng mộng đẹp của tôi đã vỡ tan ngay trong đêm tân hôn đầu tiên. Ngày...