Vợ “thả rông”, khổ lắm, nói hoài nói mãi…
Ngày còn con gái em kín đáo bao nhiêu thì đến khi có chồng em “thoải mái” bấy nhiêu, đến mức làm cho biết bao nhiêu người phải đỏ mặt quay đi.
Tôi yêu em vì nhiều lẽ, đúng ra là không vì một điều gì cụ thể, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về em là nét e ấp, kín đáo của một người con gái dịu dàng. Ngày ấy, nếu tôi đến thăm bất chợt, em sẽ lúng túng quơ cái áo khoác để che vội đôi vai trần hay sợi dây lộ ra do chiếc áo sát nách bản nhỏ hay chiếc áo hai dây hơi sexy một chút…
Cưới nhau rồi, cả tháng đầu em vẫn giữ nguyên nét thẹn thùng ấy. Đêm nào em cũng mặc áo ngực đi ngủ. Tôi cho em đọc những bài báo nói rằng không nên mặc áo ngực quá nhiều, phải có những lúc để cho nó tự do một chút, nhất là khi đi ngủ. Dần dần, em cũng quen. Nhưng thú thật, tôi rất hứng thú và càng yêu hơn với việc lần mở để khám phá và có em trọn vẹn. Mà tôi nghĩ chắc người đàn ông nào cũng sẽ như tôi. Thích những vẻ đẹp được khám phá hơn là những thứ quá lồ lộ trước mắt.
Cưới nhau rồi, cả tháng đầu em vẫn giữ nguyên nét thẹn thùng ấy. Đêm nào em cũng mặc áo ngực đi ngủ. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vậy mà, kể từ khi có bầu, rồi sinh con xong, chiếc áo ngực dường như đã trở thành một thứ phụ kiện rườm rà, phức tạp với em. Ngày bầu bì, em than nóng nực và lột phăng nó ra trừ những lúc đi làm. Ai cũng bảo có bầu thì thân nhiệt tăng cao, nên tôi đành thông cảm. Ừ, thì vì chồng vì con, em chịu xấu một thời gian vậy. Nhìn bà bầu nặng nhọc, vất vả, chắc cũng không ai đánh giá.
Nhưng sau khi sinh con, em vẫn… nóng nực, và thêm một lý do nữa là mặc hoài, bất tiện quá. Khi con đòi bú, em cứ thế vạch ra thì đỡ mất thời gian hơn. Mà em thì có biết bao nhiêu việc để giải quyết, cơm nước, dọn dẹp, lo cho chồng, chăm cho con… Mặc vào cũng có ai dòm ngó gì nữa, mà nếu có ai dòm thì em cũng chẳng quan tâm, vì giờ em chỉ có mỗi niềm vui với chồng với con của em thôi. Và cứ bao nhiêu lý lẽ như thế, em gạt phăng ý kiến của tôi mỗi khi tôi nhắc nhở, góp ý.
Đến khi con lớn hơn một chút, em đã thảnh thơi hơn, thì cái phụ kiện che chắn cho vòng một ấy vẫn không được sử dụng nhiều, mà thậm chí còn ít đi đáng kể. Giờ đây, em còn thỉnh thoảng không mặc khi đi làm, khi đi gặp mặt bạn bè, đi chợ, đi siêu thị… Lúc này, em không giải thích như trước đây nữa mà em dùng đến một lý do hiện đại hơn: “Phụ nữ phương Tây có mặc gì đâu, họ thoải mái nên lúc nào cũng trẻ, đẹp. Nước mình đang học theo lối sống hiện đại của xã hội phương Tây, sao anh lại cứ cổ hủ như thế chứ. Chỉ một thời gian ngắn nữa thì phụ nữ Việt Nam ra đường sẽ chẳng ai thèm mặc áo ngực nữa đâu”. Trời, cái lý lẽ thật đáng sợ. Giả sử vài năm nữa mà xảy ra chuyện như em nói, thì xã hội này có mà loạn mất thôi!
Giờ tôi cũng đã chán với chuyện “thả rông” của vợ. Nói mãi, vợ chẳng nghe, mà còn nhiều lý lẽ, đôi khi giận hờn, bực dọc cấm tôi “sờ vào hiện vật” mấy ngày liền. (ảnh minh họa)
Có lần, chúng tôi bộ ra chợ gần nhà, em để ngực tự do nhún nhảy thoải mái theo từng nhịp điệu của bước chân sau lớp áo màu hồng nhạt. Nhìn vào ngọn “núi đôi” tròn trịa, hấp dẫn tung tẩy liên hồi ấy, tôi dám chắc là đàn ông sẽ khó chịu vì bị lôi cuốn, còn đàn bà thì khó chịu vì ghen tị. Nhưng vợ tôi thì vô tư lự. Rồi đột nhiên, có một ông già đi đối diện đứng lại, bước đến trước mặt em rồi nhìn sững vào hai chấm nâu nâu hiện ra sau lần áo. Ông ta nhìn đờ đẫn rồi đưa bàn tay nhớp nhúa đen sì ra… Thái độ chậm rãi của ông già đủ cho em phản ứng bằng cách bước lùi lại, còn tôi thì gạt phắt bàn tay lão già sang một bên. Ông già cười khằng khặc rồi chuệnh choạng bước đi. Tôi quay sang em: “Đó, em thấy chưa, cũng tại em”. Sau khi hoàn hồn, em “xì” một tiếng dài rồi sưng sỉa: “Ối trời, chấp gì mấy người điên. Đã điên rồi thì có kín cổng cao tường mấy lão ấy cũng với tới!”, và em lại tiếp tục đi mua đồ, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi thì nghĩ khác: “Vợ ơi, thằng điên nó còn thế đấy, huống gì…”.
Giờ tôi cũng đã chán với chuyện “thả rông” của vợ. Nói mãi, vợ chẳng nghe, mà còn nhiều lý lẽ, đôi khi giận hờn, bực dọc cấm tôi “sờ vào hiện vật” mấy ngày liền. Đúng là chẳng còn hơi sức đâu mà nói mãi nữa, nhưng mà khổ thì vẫn cứ khổ.
Theo VNE
Ra riêng
Từ lúc bàn với chị về dự định ra ở riêng, chị giận anh không thèm nhìn mặt. Những lý lẽ chị đưa ra, anh đều hiểu nhưng anh cũng có nỗi khổ tâm riêng. Gần năm năm ở rể, anh đã phải chịu đựng nhiều điều. Giờ lại đến nỗi lo vì các con...
Gia đình anh ở nông thôn, đã nghèo lại đông con. Các anh chị đều nghỉ học sớm, thành nông dân, riêng anh cố gắng học để thoát cái nghèo. Gia đình vợ anh ở thành phố, cũng không khá giả gì. Bố vợ anh bỏ nhà theo bồ nhí, đến bước đường cùng mới quay về với vợ con. Mẹ vợ anh cũng không kém, cặp bồ hết người này đến người khác. Giờ tuy sống cùng một nhà nhưng thân ai người ấy lo, hai người thường xuyên cãi vã, nhiếc móc nhau. Sau ngày cưới, anh biết nhà vợ phức tạp nhưng vì không đủ điều kiện ở riêng nên anh chấp nhận làm rể. Cũng lúc đó, cậu em vợ đi xuất khẩu lao động, nhà chỉ có hai ông bà. Vợ anh lại không có việc làm, tiền lương còm cõi của anh không đủ lo cho hai người. Thôi thì, anh nuôi thân anh, vợ nhờ cậy vào tiền cậu em gửi về chung cho cả nhà.
Sống với gia đình vợ, anh không dám mời ai đến nhà chơi. Biết thân mình ăn nhờ ở đậu, người nhà lên chơi, anh cũng không dám giữ lại lâu. Thỉnh thoảng, nhà vợ anh lại xào xáo vì những cơn ghen tuông của ông bà. Bà còn tổ chức đánh bạc, tụ tập chơi bời trong nhà khiến nhà chẳng mấy khi yên ổn. Hàng xóm ai cũng dè chừng ba mẹ vợ anh nên ra khỏi nhà anh không ngẩng mặt lên nổi. Ở rể, anh phải dẹp bỏ tất cả mọi thú vui riêng, lặng lẽ sống ẩn mình. Vợ anh cũng khổ trong cảnh ấy nhưng không biết thoát ra bằng cách nào. Nếu dọn ra ngoài, chị sẽ không còn được chia số tiền gửi về hàng tháng nữa. Không nhà, không cửa, không tiền, vợ chồng anh biết đi đâu? Có lần anh định ra riêng thì vợ anh mang thai, đành ở lại chịu đựng tiếp. Hai đứa con sinh đôi ra đời chặn đứng luôn con đường ra riêng của anh. Trăm thứ cần chi tiêu mà tiền thì không có.
Mới đây thôi, khi vô tình nghe hai đứa con đang tuổi tập nói bi bô những ngôn từ chợ búa, anh mới giật mình. Lớn lên trong gia đình phức tạp, những đứa trẻ cất tiếng đầu đời bằng những lời chửi thề, câu nói nanh nọc học theo bà ngoại. Tương lai của con anh sẽ thế nào nếu tiếp tục sống chung như vậy? Vì con, anh có thể làm tất cả. Anh nhận ra mình đã quá hèn nhát khi không quyết định ra riêng sớm...
Dù vợ không đồng ý, anh vẫn đi thuê một căn phòng trọ nhỏ ở ngoại ô, cách chỗ làm việc gần bốn mươi cây số. Anh biết, trước mắt sẽ rất khó khăn nhưng anh sẽ cố gắng. Thà anh để con lớn lên nghèo khổ về vật chất còn hơn hoen ố tâm hồn...
Theo VNE
Mẹo nói lọt tai chàng Hãy giao tiếp với một người đàn ông theo những mách nước dưới đây của chuyên gia và bạn sẽ không bao giờ phải bực dọc vì không đạt được điều mình muốn. Không chọn vị trí mặt đối mặt Nếu bạn đang bắt đầu một chủ đề có phần nghiêm trọng (như bày tỏ mong muốn được kết hôn, phê bình chàng...