Vô tâm
Thứ Bảy, tự dưng vợ đi đâu đến quá nửa đêm vẫn chưa về. Điện thoại tắt, trước khi đi vợ cũng không nhắn nhủ gì, khiến mấy cha con lo sốt vó. Vợ tôi không nhiều bạn bè và chưa từng vắng nhà buổi tối lâu như vậy.
Vợ tôi nhu mì, thường nhẫn nhịn, nên hai vợ chồng chưa bao giờ to tiếng với nhau. Phải thừa nhận một điều rằng từ khi có vợ, tôi… hư ra. Tôi luôn tự hào vì có người vợ chu toàn. Riết thành quen, việc lớn nhỏ trong nhà một tay vợ quan xuyên. Mỗi tháng, tôi đưa hết tiền lương, là xong.
Hơn 10 giờ, tôi giục các con lên giường. Thường giờ này hai đứa đã ngủ say. Đợi con ngủ xong, tôi định lấy xe rảo tìm ở mấy đoạn phố gần nhà thì vợ đẩy cửa bước vào. Thật ngạc nhiên vì vợ trang điểm, mặc bộ váy mới tinh mà chính tôi cũng không biết nó được mua khi nào. Đặc biệt hơn, cô ấy còn ôm cả bó hoa hồng to tướng. Đặt bó hoa xuống bàn, vợ thản nhiên: “Anh chưa ngủ sao? Khuya rồi. Lâu lắm em mới đi chơi, gặp lại người bạn cũ vui ghê”.
Thái độ của vợ làm tôi phát bực. Bị phân tâm nên ngồi theo dõi phim truyền hình một lúc lâu mà chẳng hiểu nội dung. Bỗng nhiên tôi chợt nhớ hôm nay là sinh nhật vợ. Từ khi qua thơi son rỗi mặn nồng, vợ chồng tôi không còn tặng quà hay nói lời chúc tụng dịp kỷ niệm này. Tôi không còn mừng sinh nhật vợ, mặc cô ấy năm nào cũng “đơn phương” tổ chức tiệc tùng cho chồng nhậu cùng bạn. Được vài năm thì vợ tôi không còn mặn mà với việc này nữa, chỉ còn mừng sinh nhật các con. Năm kia, định tặng vợ món quà sau bao lần gián đoạn, chuẩn bị xong xuôi lại thấy ngại, nên thôi. Nghĩ chuyện mừng tuổi mới là chuyện của người trẻ, chứ vợ chồng hơn chục năm rồi còn vẽ vời làm gì. Vậy mà hôm nay vợ chưng diện ra phố, còn mang hoa về, lại không dẫn con theo. Vợ đi với ai? Bó hoa kia của kẻ nào? “Mừng sinh nhật em…”, một câu gọn lỏn và chữ ký lạ hoắc trên tấm thiệp khiến tôi khó chịu. Không thèm hỏi han, tôi đi nằm trước, mặc vợ gọi với từ nhà tắm nhờ lấy cái khăn.
Video đang HOT
Một tối cuối tuần, tôi lên phòng chơi với con gái út. Hai cha con xếp hình được một lúc thì con gái đổi ý, muốn vẽ. Con bày màu sáp và giấy ra. Tôi ngỡ ngàng cầm lấy một tấm giấy khổ A4 chi chít chữ ký từ xấp giấy của con. Một lúc sau mới nhớ đây là chữ ký của chủ nhân bó hoa hôm nọ. Thì ra vợ chưng diện chỉ để “ăn sinh nhật” một mình, còn tự mua hoa đề tặng… Môt cam giac thương vơ đên nghet thơ, xen vao đo la nôi xâu hô bơi tinh vô tâm xâu xi cua môt ke lam chông…
Có thể gia đình bạn đã gặp một tình huống tương tự câu chuyện nhỏ nhà tôi, để nhận ra rằng đàn ông chúng ta vì sao thường bị vợ trách vô tâm. Tôi đã bỏ quên sự quan tâm chăm sóc, đến nỗi bây giờ muốn hâm nóng, muốn nói một lời chúc mừng hay tặng vợ món quà nhỏ cũng phải thông qua con cái, mà… mắc cỡ vô cùng. Phải chăng tôi là ông chồng không biết giữ lửa cho tổ ấm?
Theo VNE
'Cơm nguội còn phải gọi vợ tôi bằng... cụ bà'
"Lúc còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ rằng phụ nữ lúc yêu thường bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Thế nhưng kết hôn về rồi tôi mới thấy vợ tôi không phải như những gì mình nghĩ mà cô ấy là kiểu người nhạt nhẽo. Ở bên cạnh cô ấy cuộc sống cứ như mặt hồ phẳng lặng, đìu hiu. Nói không ngoa chứ cơm nguội còn phải gọi cô ấy bằng cụ bà..."
Khác với vẻ mặt hớn hở, vui mừng của một người mới lấy vợ, anh Tuấn (Ba Đình - Hà Nội) lại thở dài ngao ngán khi có ái đó chúc mừng hoặc nhắc đến người vợ mới cưới của mình. Theo lời anh Tuấn kể thì anh và chị Huyền - vợ anh, kết hôn sau một năm tìm hiểu nhau. Anh nhận thấy chị Huyền thuộc mẫu phụ nữ ít nói, hiền lành, chăm chỉ. Cũng chính vì vẻ hiền thục, nhu mì nên anh Tuấn cho rằng chị sẽ là người vợ, người mẹ chuẩn mực.
Tuy nhiên cưới chị Huyền về rồi, anh Tuấn mới thực sự thấy nỗi thống khổ của người đàn ông có vợ mà như không. Lúc nào anh cũng là người chủ động hoặc gần như độc hành trong cuộc sống vợ chồng. Anh Tuấn cho biết mình đã từng phải gọi điện đến tổng đài tư vấn tình yêu hôn nhân để nhờ các chuyên gia gỡ rối tình trạng
"Lúc còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ rằng phụ nữ lúc yêu thường bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Thế nhưng kết hôn về rồi tôi mới thấy vợ tôi không phải như những gì mình nghĩ mà cô ấy là kiểu người nhạt nhẽo. Ở bên cạnh cô ấy cuộc sống cứ như mặt hồ phẳng lặng, đìu hiu. Nói không ngoa chứ cơm nguội còn phải gọi cô ấy bằng cụ bà. Suốt 2 tháng sống với chồng, cô ấy cứ lặng lẽ làm việc nhà, lặng lẽ lên phòng ngủ, lặng lẽ ăn, lặng lẽ đáp ứng đòi hỏi gối chăn của tôi. Rất ít khi cô ấy có điều gì đó để nói với chồng. Nhà có 2 người mà lúc nào tôi cũng trở thành kẻ độc thoại. Cô ấy nghe tôi nói chuyện cũng không tỏ ra tán đồng hay phản bác. Thực sự là tôi không biết mình nên làm thế nào để thay đổi được cô ấy" - anh nói.
Là một thành viên của một diễn đàn xã hội, anh Thanh (Gia Lâm - Hà Nội) đã không có ít lần kêu gào với các thành viên trên diễn đàn về người vợ "lạnh lùng" đến độ kì quặc của mình. Anh Thanh cho biết, Thùy - vợ anh, hình thức bình thường xong anh rất yêu vợ. Vì yêu vợ nên anh thường xuyên bộc lộ thể hiện tình cảm của mình với vợ. Tuy nhiên đáp lại anh, chị Thùy hoặc là ậm ừ, hoặc cho rằng "anh rách việc".
"Quả thực tôi bó tay với độ lạnh lùng, nguội còn hơn cơm nguội của cô ấy".
Anh Thanh kể: "Suốt mấy năm chung sống vợ chồng, chưa bao giờ cô ấy chủ động hôn chồng một cái. Chồng nói &'anh yêu em' thì cô ấy tỉnh bơ nói rằng &'anh hâm à?'. Chồng đi làm về mệt hoặc bị ốm, cô ấy không một lời hỏi thăm xem chồng làm sao. Vợ chồng mà cứ như hai kẻ ở trọ với nhau vậy. Cô ấy hành xử theo kiểu việc anh anh làm, việc tôi tôi lo. Khoản &'chiều chồng' của cô ấy thì càng ngày càng lạnh nhạt, khiên cưỡng. Thái độ của cô ấy khiến tôi chán nản vô cùng".
Anh Chiến (Cầu Giấy - Hà Nội) thì cho biết: "Cả ngày cậy miệng cũng không nghe được tiếng của cô ấy. Suốt ngày cô ấy như con rùa lầm lũi, ngồi trong mâm cơm, đối diện với chồng mà cô ấy chỉ chăm chăm nhìn vào bát cơm, thở dài rồi dường như cố gắng ăn cho nhanh để đứng dậy. Cô ấy làm như kiểu nhìn thấy tôi là chán ngán lắm rồi mặc dù vợ chồng mới kết hôn được chưa đầy một năm. Trong nhà có chuyện gì, tôi bàn bạc cùng thì cô ấy chỉ nói được câu &'thế à' hoặc &'tùy anh, sao cũng được'. Có hôm tôi mang chuyện sẽ phải ra nước ngoài làm việc trong vòng 2 năm để xem cô ấy phản ứng thế nào. Nhưng khác với mong đợi của tôi, cô ấy cũng chỉ nói một câu &'cũng lâu nhỉ!'. Quả thực tôi bó tay với độ lạnh lùng, nguội còn hơn cơm nguội của cô ấy".
Cũng trong trường hợp tương tự là anh Nam (Sóc Sơn - Hà Nội). Anh kể rằng mình phiền lòng vì khi vợ chồng ở nhà cùng nhau, chị Hoài - vợ anh, chỉ cắm đầu đọc báo mạng rồi xem tivi. "Có hôm bố chồng đến chơi, cô ấy cũng cứ miệt mài ngồi dán mắt vào màn hình, tay ôm khư khư cái điều khiển. Khi tôi nhắc nhở thì cô ấy gọn ghẽ nói rằng: &'Có chuyện gì để nói đâu'. Rồi cứ chứng nào tật ấy, ai làm gì cô ấy mặc kệ. Tôi luôn cố gắng để cải thiện tình hình giữa hai vợ chồng và giúp cô ấy thay đổi tâm tính nhưng cũng đành bất lực" - anh Nam kể.
Chuyện giao tiếp hàng ngày đã không hợp đến cả chuyện gối chăn của hai vợ chồng, chị Hoài cũng đáp ứng anh theo kiểu "xã giao", nằm cứng đơ như búp bê tình dục. "Lúc nào tôi xong là cô ấy lăn ra ngủ, chẳng cần biết chồng có thỏa mãn, có cần âu yếm trò chuyện hay không. Rồi cứ thế, từ việc chán nản với lối ứng xử của cô ấy, chúng tôi càng ít có chuyện để nói với nhau. Cô ấy cứ dần nhạt nhòa trong suy nghĩ và tình cảm của tôi" - anh Nam tâm sự.
Theo VNE
Con gái văng tục, ai thèm rước? Nhiều người tưởng cứ văng tục là oai, là thiên hạ nhìn mình bằng con mắt khác, kiểu dân chơi, có máu mặt. Nhưng mà, người ta không thấy thế đâu, họ đang nghĩ thầm trong bụng: "Con gái con đứa, mở mồm ra là chửi bậy, đúng là vô giáo dục". Thời nay, không ít các bạn gái, mở mồm ra là...