Vợ – sợ gì mà không… sợ!
Đàn ông vốn vẫn được mặc danh là phái mạnh, vậy nên tâm lý chung của đàn ông xưa nay có lẽ vẫn là được tỏ ra có quyền và oai phong trước vợ. Chẳng có người chồng nào lại không muốn có một cô vợ ngoan ngoãn, biết nghe lời. Còn anh chàng nào “yếu vía” hơn vợ, hẳn sẽ là đề tài để châm biếm, trêu đùa của bạn bè, chiến hữu.
Ảnh minh họa
Tôi có một cậu em họ, thưở thanh niên quậy phá ngút trời, ai cũng bảo rằng sau này cô nào mà vấp phải nó thì đời chỉ có khổ. Ấy vậy mà sau khi lấy vợ nó thay đổi hoàn toàn. Mọi người trong làng còn dành hẳn một câu để nói về nó “trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ vợ”.
Một lần về quê, trong lúc vui chuyện, tôi định trêu đùa cậu ấy một tý cho vui xem cậu phản ứng thế nào: “Nghe mọi người bảo cậu sợ vợ kinh lắm, có thật không đấy?”. Không ngờ cậu ấy khẳng khái: “Vâng, em sợ gì mà không sợ”. Rồi cậu ấy kể cho tôi nghe từ ngày lấy vợ, cô ấy đã nói những gì, đã làm những gì và đối xử với cậu ra sao. Nói chung là từ trước đến nay người ta chỉ quen chỉ trích cậu, phê bình và giễu cợt cậu, còn vợ cậu lại yêu cậu bằng cả tấm lòng. Cô ấy luôn động viên và khích lệ, khiến cho cậu cảm thấy mình tự tin, vững vàng hơn.
Cậu nói: Chị biết đấy, em vốn ham chơi, từ trước tới giờ mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều mẹ em lo liệu. Giờ em lấy vợ về, mọi việc bà giao hết cho cô ấy. Cô ấy đảm đương được hết, nhưng làm gì cũng hỏi ý kiến em. Mẹ em đẻ ra em, nuôi dưỡng chỉ tốn tâm phí sức lại còn chịu bao nhiêu phiền muộn, còn cô ấy đâu có được mẹ em nuôi dưỡng ngày nào, vậy mà cô ấy chăm mẹ chu đáo, tận tình như con cái trong nhà. Từ ngày có vợ, em ít bị mẹ rầy la hơn, anh em họ hàng cũng quý em hơn, cũng là nhờ cô ấy trổ tài đối ngoại.
Ngày cô ấy chuyển dạ, em còn mải cùng đám bạn sát phạt đỏ đen. Đến khi chạy được đến bệnh viện mới hú hồn biết là vợ vừa qua cơn nguy kịch do bị băng huyết. Nhưng cô ấy không hề than trách, chỉ yếu ớt mỉm cười bảo may mắn đời không để con gái mồ côi mẹ. Lúc đó nhìn con gái còn đỏ hỏn, nghĩ đến sự cố vừa qua, em rùng mình sợ hãi.
Ngày trước em lấy cô ấy, là gái lỡ thì vừa già vừa xấu, chẳng qua vì quá chơi bời lêu lổng không ai để tâm, trong lúc mẹ già thì càng ngày càng yếu, đành tặc lưỡi lấy vợ cho xong, đến đâu thì đến. Vậy nên sau cưới em bỏ mặc cô ấy lo toan việc trong việc ngoài. Nhưng rồi qua bao phen mới nhận ra, chính cô ấy đã cứu vớt tâm hồn em, cho em cảm nhận được những giá trị của gia đình, giúp em hiểu được rằng làm con, làm chồng, làm cha là một việc cực kì ý nghĩa.
Vợ em nghĩ gì, làm gì cũng mong muốn mọi thứ tốt hơn, vậy nên em tin, em nghe vợ. Bà con làng xóm, bạn bè xưa nay cứ nghĩ ngữ như em chắc chỉ quát nạt đánh đập vợ là giỏi, giờ thấy em nghe vợ thì bảo là em sợ vợ, thực ra sợ vợ và nể vợ khác nhau. Nhưng nói thế nào cũng được. Sợ vợ mà gia đình hòa thuận, cửa nhà êm ấm thì sợ gì mà không sợ.
Nghe cậu em tâm sự, lòng tôi rất đỗi hân hoan. Làm phụ nữ, quan trọng nhất là được người đàn ông của đời mình trân trọng và thấu hiểu. Có nhiều chị vốn dĩ rất hiền lành, sau bao năm làm vợ bỗng biến thành “mụ sư tử lắm điều” trong mắt các ông chồng đáng kính. Chẳng có chị em nào muốn thế, nhưng cuộc sống với bao nỗi lo toan, nếu không được bạn đời đồng cảm sẻ chia thì sẽ dễ gây ức chế. Người ta vẫn nói rằng phụ nữ dễ chịu đựng, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, bức xúc quá, ức chế quá thì phải bật thành lời, lời nặng nề thì khó lọt tai nhưng không nói thì làm sao giải tỏa?
Tôi đã đọc đâu đó tâm sự của một người đàn ông, đại ý rằng: mình đến nhà vợ thì được bố mẹ vợ đối đãi như khách quý, còn vợ mình về nhà chồng thì phải tất bật lao vào dọn dẹp nếu không muốn bị chê là lười biếng. Mẹ chồng thì lúc nào cũng sợ con dâu giành mất con trai nên luôn tìm cách để chứng tỏ quyền uy của mình trước mặt con dâu. Mẹ vợ thì vì muốn con gái dễ sống ở nhà chồng nên hết lòng chiều con rể. Con gái đã bước chân đi lấy chồng thì về nhà mẹ đẻ như khách, đối với nhà chồng cũng chỉ là người ngoài, nếu không được chồng yêu thương, chẳng phải đã trở thành một kẻ mồ côi không nơi nương tựa?
Quan điểm trên, tất nhiên chỉ mang tính cá nhân nên có thể có người đồng tình, có người không. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, một người phụ nữ hạnh phúc chắc không phải vì những nữ trang đắt tiền hay thời trang hàng hiệu họ khoác trên người, cũng không phải là địa vị cao hay chức trách mà họ đang đảm nhiệm. Một người phụ nữ hạnh phúc khi được bạn đời yêu thương, thấu hiểu và tôn trọng, còn nếu không họ cũng chỉ là những “người giàu cũng khóc” mà thôi.
Theo Dân Trí
Video đang HOT
Sự thật phũ như một cơn lũ về chị em phụ nữ
"Phụ nữ không bao giờ nói sai, chỉ có điều thực tế đôi khi diễn ra trái với những gì nàng nói."
ảnh minh họa
Phụ nữ là một nửa ngọt ngào của thế giới; vẻ đẹp của họ là nguồn cơn của thơ ca, hội họa, một phần không thể thiếu của cuộc đời đàn ông (ở đây chỉ tính trai thẳng thôi nhá).
Vòng tay của phụ nữ là chiếc giường êm ái nhất cho những đứa trẻ và bố của chúng; đôi môi họ ngọt nào hơn tất thảy hương hoa, mật ngọt bạn từng nếm trên đời; mùi hương tỏa ra từ mái tóc, từ cơ thể họ quyến rũ hơn mọi loại nước hoa đắt đỏ nào...
Nhưng bên cạnh đó, các chị em ạ, cũng có những định nghĩa "phũ như cơn lũ" về một nửa thế giới, mà sự chuẩn không cần chỉnh của nó, dù khó nghe nhưng cũng có lý ra phết.
1. Phụ nữ không phải là phái yếu
Gọi đàn bà là "phái yếu" là một sự lăng mạ. Đó là sự bất công của đàn ông đối với đàn bà. Ô hay, tại sao cứ phụ nữ thì phải yếu?
Tức là phải có sự che chở, chăm chút, nâng niu từ phái "mạnh"? Cái sự bất công ẩn trong định nghĩa "phái yếu" không chỉ khiến đàn ông thiệt thòi, mà còn là sự hạ thấp phụ nữ.
Phụ nữ không phải là (và đừng nên tự nhận là) phái yếu, đó là sự thật mà bạn nên chấp nhận. "Yếu" không phải là một tính từ thú vị lắm đâu.
Phụ nữ không thực sự là phái yếu. Họ chỉ giả vờ như thế, để đàn ông xung phong là phái mạnh, thế thôi! Họ "cai trị" thế giới của mình bằng những quyền lực mềm - thứ còn lợi hại hơn cơ bắp và họng súng.
2. Thời gian hóa trang của người đàn bà nhất định tỉ lệ thuận với tuổi tác của cô ta
"Đàn bà như cánh hoa tươi. Nở ra chỉ được một thời mà thôi", sự thật phũ vậy đấy, nhưng đúng. Hồi 20, bạn hoàn toàn tự tin đem mặt mộc ra đường, tô thêm tí son vào nữa là xinh lung linh.
Đến khi 30, bạn có thể mất cả tiếng để tô phấn che nếp nhăn, bọng mắt, dưỡng môi... Và sau cả tiếng hì hục tô trát, bạn nhòm vào gương, thở phào một cái và mỉm cười tự nhủ:
"Trông mình xinh TỰ NHIÊN rồi". Và càng lúc, bạn sẽ càng tốn nhiều thời gian hơn để có vẻ TỰ NHIÊN.
3. Còn thời gian lắng nghe của đàn ông thì ngược lại, tỉ lệ nghịch với tuổi tác của đàn bà
Khi đang được tán tỉnh, mọi lời nói của phụ nữ là chân lý. Khi đang yêu, mọi lời nói của phụ nữ đều là mệnh lệnh cuối cùng.
Khi mới lấy nhau, mọi lời nói của phụ nữ đôi khi chỉ có giá trị tham khảo. Khi về già, mọi lời phụ nữ nói chỉ để chứng tỏ rằng cô ấy vẫn còn ở đó. Phụ nữ càng già càng mất nhiều thời gian để trang điểm, nhưng càng ít thời gian được lắng nghe.
Đàn ông sẽ "nuốt" từng lời của bạn khi bạn còn trẻ, và những câu nói dù ngây thơ vẫn sẽ được bộ não thần thánh của họ "dịch" ra thành thứ ngôn ngữ mật ong, thành những điều sâu sắc.
Họ có thể dành thời gian lắng nghe bạn nói nhảm cả ngày (cứ nhìn những ông bố ngồi nói chuyện với cô con gái vài tháng tuổi một cách say mê thì hiểu nhé).
Nhưng sẽ coi bạn như một chiếc radio cũ "lải nhải" những câu vô nghĩa, dù bạn đang nói rất nghiêm túc về các vấn đề cần giải quyết, khi bạn đã trở thành người một nhà phiên bản "mẹ xề".
Khi bạn già cỗi, hãy xác định, sẽ chẳng ai hào hứng nghe bạn nói nữa, dù đó là người đàn ông sống chung bấy lâu, hay cậu con trai từng nhảy chồm lên hôn má bạn chỉ để nịnh mẹ hát cho nghe bài yêu thích.
Bí quyết là: hãy tận dụng thời "quyền lực" để nói những điều giá trị và nói thật ngắn thông điệp cần truyền tải, khi bạn già đi.
4. Phụ nữ không bao giờ nói sai, chỉ có điều thực tế đôi khi diễn ra trái với những gì họ nói.
Một sự thật "phũ như cơn lũ" về phụ nữ, đó là nhiều ông chồng đã áp dụng chiêu của Tào Tháo và thành công rực rỡ: "Phàm những chuyện đại sự trong thiên hạ, nên về nhà hỏi nương tử (vợ). Nương tử (vợ) bảo sao, cứ làm ngược lại, ắt sẽ thành công".
Nhiều phụ nữ luôn cho rằng mình thông minh, có trí tuệ và tầm nhìn ngang ngửa đàn ông, nhưng trên thực tế, đó là số ít.
Phụ nữ (thường) có thế mạnh với những điều tinh tế, nho nhỏ và chiến lược ngắn hạn hơn là tầm nhìn rộng, bao quát. Đó là đặc điểm chịu ảnh hưởng bởi giới tính, đừng hờn dỗi!
5. Trên đời này không có đàn ông sợ vợ, chỉ có đàn ông bị vợ làm cho sợ mà thôi
Sợ vợ không phải kỹ năng bẩm sinh, đó là do "rèn luyện" mà thành. Những ông sợ vợ, chắc hẳn gặp phải những "ca" hổ báo cáo chồn tu luyện đủ thứ bí kíp trị chồng chứ chẳng phải tay mơ.
Phụ nữ, chẳng cần hùng hổ như sư tử, cọp cái nhe nanh giương vuốt mới khiến chồng sợ; mà ngay cả những người hiền lành, nhu mì nhất, dịu dàng như những nàng mèo, nhưng cũng tiềm ẩn bên trong sự "hung hãn" của giống loài mình.
Có một sự thật là phụ nữ luôn tiềm ẩn trong mình những tố chất nguy hiểm, và khi chọc giận nàng đến mức để chúng phát lộ, cứ xác định là "tan xác" nhé!
6. Trị một nước còn dễ hơn là trị một người đàn bà
Một quốc gia ẩn chứa đầy vấn đề cần giải quyết, nhưng có lẽ không bí ẩn, thất thường, bất kham, bất ổn và thay đổi chóng mặt như phụ nữ, chắc rồi!
Cũng như những tố chất nguy hiểm của mình, phụ nữ luôn là một đối tượng bí hiểm. Họ thường làm ra vẻ khuất phục, nhún nhường người đàn ông, cho họ quyền làm chủ, nhưng trên thực tế, ngấm ngầm cai trị họ, bằng những chiêu thức tuyệt mật.
Và sự thật thú vị là, chính đàn bà mới là kẻ "cầm đầu" thế giới, thông qua việc "cầm đầu" đàn ông.
Theo Daubao.com
Người thứ 3 không đáng sợ, chỉ sợ vợ chồng không còn cần nhau! Giờ đây chị ngẫm ra câu nói: "Người thứ 3 chẳng đáng sợ, sợ nhất chính là người trong cuộc thờ ơ với nhau" quả không sai. Chị ra trường với tấm bằng giỏi, nhanh chóng xin được việc làm ở một công ty lớn và chị cưới anh, người có 4 năm yêu chị khi chị đang ngồi trên ghế giảng đường....