Vô sinh, mẹ chồng gọi gái về tận nhà cho chồng ‘hành lạc’
Mẹ chồng tôi gọi gái về cho con trai Để nhằm tống cổ đứa con dâu như tôi ra khỏi nhà vì bà nghĩ, tôi là gánh nặng của gia đình bà. Bà nói nhà bà vô phúc vớ phải đứa con dâu không biết đẻ như tôi.
Mang thai, sinh nở vốn là niềm ao ước của biết bao người phụ nữ và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Giờ đây, tôi đang khao khát được làm mẹ, tôi thèm thuồng mỗi khi nghe thấy tiếng trẻ con nhưng ông trời thật chớ chêu lại không cho tôi được hưởng niềm hạnh phúc đó.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nề nếp. Học xong đại học tôi đi làm rồi mới yêu và lấy anh. Anh là mối tình đầu tiên cũng là duy nhất của tôi. Tôi lấy anh khi bước sang tuổi 25 tuổi, và chồng tôi khi đó là 27.
Ngày yêu nhau, tôi vốn tự tin vào bản thân lắm bởi tôi vốn là cô gái xinh xắn, đảm đang và cũng nhanh nhẹn tháo vát. Khi cưới anh tôi lại đang có một công việc có thu nhập tốt trong xã hội. Do đó khi về làm dâu tôi cũng khá là tự tin trước gia đình anh. Thế nhưng, thật không may mắn cho tôi, mẹ chồng tôi lại là người khắt khe, có phần “cổ hủ”. Ngay từ cái nhìn đầu tiên bà đã không thích tôi.
Bởi bà không thích con gái có dáng vẻ mảnh mai, yếu đuối như tôi. Bà nói con gái mà chẳng có da có thịt, thì chửa đẻ làm sao. Bà muốn chọn một cô con dâu to cao đẫy đà và ít ra thì vòng 1 vòng 3 phải đâu ra đấy, học ít cũng được, cốt là về sinh cho bà một thằng cu để nối dõi tông đường. Bởi chồng tôi là con trai một, mặt khác bố chồng tôi cũng lại là con trai duy nhất trong dòng họ.
Ban đầu tôi cũng buồn lắm và cũng có chút tự ái, tôi đã định rút lui nhưng vì yêu anh, lại được anh động viên an ủi nên tôi cũng đỡ tủi thân phần nào. Tình yêu mãnh liệt của anh đã giúp chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân cho dù mẹ anh phản đối ra mặt. Cảnh phải làm dâu trong một gia đình mà mẹ chồng không ưa mình thật không dễ chịu chút nào. Tôi đã từng phải chịu biết bao áp lực khi sống trong gia đình anh, từ cách nói năng, cử chỉ, hay sinh hoạt đều bị mẹ dò xét, để ý. Tôi đã từng phải khóc thầm rất nhiều.
Biết mẹ chồng không ưa mình nên bản thân tôi đã cố gắng sống thật tốt, thật quan tâm, hòa đồng với mẹ để mong xóa bớt khoảng cách, cũng mong mẹ hiểu và yêu quý mình hơn nhưng tình hình cũng chẳng khả quan là mấy. Dường như mẹ luôn coi tôi như cái gai trong mắt mẹ vậy. Tôi làm điều gì cũng không vừa ý mẹ. Chợ búa, cơm nước… lúc nào mẹ cũng tìm cớ để chê tôi.
Video đang HOT
Bữa cơm nào của tôi cũng chan nước mắt vì bị mẹ chồng chì chiết.(Ảnh minh họa)
Sự việc ngày càng trở nên tồi tệ hơn khi lấy anh nay đã tròn 5 năm rồi mà tôi vẫn chưa sinh được cho anh một mụn con nào mặc dù 2 vợ chồng không dùng một biện pháp tránh thai nào cả. Tôi đã cùng chồng đi khám khắp nơi, trong Nam ngoài Bắc, cứ ai mách chỗ nào là tôi đến chỗ đó. Bác sĩ giỏi ai tôi cũng đã “nhẵn mặt”. Tuy nhiên vẫn chẳng có kết quả.
Tôi cũng không ngừng lên mạng học cách nấu các món ăn ngon tẩm bổ cho 2 vợ chồng để mau chóng thụ thai nhưng dường như vô tác dụng. Khám xét khắp nơi từ bệnh viện lớn đến bệnh viện nhỏ họ đều kết luận “ sức khỏe 2 vợ chồng bình thường”. Điều đó có nghĩa là chúng tôi không trục trặc gì cả. Thành ra công cuộc chạy chữa vô cùng khó khăn và tốn kém.
1,2 năm đầu chồng tôi còn vô tư, bình tĩnh, cũng chẳng bận tâm lắm đến việc con cái vì vẫn còn thương yêu tôi. Nhưng thời gian gần đây thì đã khác. Anh bắt đầu chán nản với việc thuốc thang khám xét. Anh cáu gắt vô cớ với tôi, dường như tình yêu đối với vợ cũng không còn trọn vẹn như xưa, anh bắt đầu đi tìm cho mình những thú vui riêng chứ không còn về nhà ngay sau khi rời công sở nữa.
Trước kia anh còn âu yếm an ủi tôi hay đứng ra giăi quyết những bất hòa giữa tôi và mẹ nhưng giờ anh mặc kệ.
Mẹ chồng tôi thì càng được đà lấn tới. Bữa cơm nào mẹ cũng nói mỉa rằng con bà này con cô kia mãi chẳng chửa đẻ chắc bởi lúc thanh niên ăn chơi trác tác, nạo phá thai nhiều nên giờ vô sinh. Rồi bà ví von những câu: “Cây độc không quả, gái độc không con” để ám chỉ tôi. Những lời chì chiết đó toàn nhằm vào bữa cơm khiến tôi nuốt nghẹn, nước mắt chảy vào trong. Mỗi lời nói của mẹ như từng mũi kim đâm vào tim khiến tôi đau đớn vô cùng, tôi cảm thấy vô cùng chán nản. Quá quắt hơn, mẹ còn nói bóng gió tôi nên tha cho chồng tôi, để anh đi lấy vợ mới. Trước kia tôi tự tin bao nhiêu thì giờ tôi cảm thấy mình mất tự tin bấy nhiêu mặc dù mình chẳng làm gì có lỗi cả.
Bây giờ, tôi cứ đi làm tối ngày, lao vào công việc để tìm vui. Từ một cô gái thon gọn, xinh xắn giờ tôi trở nên héo mòn tiều tụy vì phải suy nghĩ quá nhiều.
Phần về mẹ chồng, do nói bóng gió mãi chẳng ăn thua nên mẹ đã được thể tính chuyện mối lái cho chồng tôi nhằm tống cổ tôi ra ngoài.
Gần đây mẹ lôi một cô gái chắc ở quê lên, trông có vẻ hiền lành và béo tốt. Mẹ nói đó là con cháu trong họ nhưng tôi biết không phải. Mẹ mối lái với anh để cô ta và anh làm quen rồi hẹn hò với nhau. Mẹ còn cố tình mua quần áo đẹp và hở hang cho cô ta mặc. Có hôm tôi về bất chợt buổi trưa thì thấy cô ta đang nằm ngủ trong phòng riêng của vợ chồng tôi. Tôi hiểu bà đang cố tình sắp xếp để chồng tôi ngủ cùng cô ta. Giờ đây tôi đang vô cùng khó xử và đau đớn. Tôi có nên chia tay để giải thoát cho chồng không chứ sống kiểu này chắc tôi không sao sống nổi mất?
Theo VNE
Mãi bên em nhé anh
Dù anh có còn yêu thương em nữa hay không thì tình yêu trong em vẫn còn đó.
Anh yêu, giờ này chắc anh đã say giấc, cũng khuya rồi mà, vừa nói chuyện với anh đấy thôi mà sao em vẫn thấy thiếu thiếu điều gì đó, có lẽ nói chưa hết câu chuyện. Chuyện cũ, chuyện mới, chuyện xa, chuyện gần, nói biết bao giờ mới hết đây... Anh và em, mỗi người một phương trời, mỗi người một cuộc sống, thói quen, sở thích, xa cách cũng hơn 20 năm rồi, để hòa hợp, thích nghi có lẽ phải cần nhiều thời gian. Đời có lẽ là phải vậy nhưng anh thấy mình có thể vượt qua những lẽ đời đó không? Với em bây giờ đang buông theo cảm xúc, mở cửa trái tim cho yêu thương tràn về, có ích kỷ quá không khi bỏ qua tất cả, gia đình, con cái... để sống lại cho riêng mình? Lý trí đã phải khuất phục tình yêu để trở thành thứ yếu trong cuộc sống em, và rồi hạnh phúc, thứ xa xỉ bao năm rồi giờ có đến hay không em cũng không cần suy tính chỉ biết rằng mình đang rời xa những ngày ảm đạm, bước vào một khoảng trời mới...
Em yêu anh! Tình yêu mới tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu không mộng mị, bao năm qua tình yêu anh được em dỗ dành, giữ nằm yên trong góc trái tim, bây giờ được anh đánh thức, tình yêu trỗi dậy rủ rê thêm nỗi nhớ nhung vô bờ. Anh cứ nói lời cảm ơn về tình yêu của em dành cho anh, lời cảm ơn thừa lắm anh biết không? Dù anh có còn yêu thương em nữa hay không thì tình yêu trong em vẫn còn đó, mãi mãi là như thế mà. Ngày xưa, còn trẻ, khi giận hờn với những hiểu lầm em còn suy tính, tình yêu này trao cho anh có xứng đáng hay không? Còn bây giờ, thời gian cũng đã trả lời câu hỏi trẻ con, xứng đáng hay không thì em cũng đã yêu anh mất rồi và thời gian qua không ai có thể thay thế, con tim kỳ lạ, bao năm vẫn chung tình với người đã rời xa, xa tít tắp không một lời từ giã...
Cảm ơn đời, cảm ơn anh đã về bên em (Ảnh minh họa)
Anh cho rằng mình may mắn vì được em yêu thương, được đón nhận tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm sống mãi với từng ấy năm xa cách? Vậy anh yêu em như thế nào? Giờ trong tim anh còn hình bóng em không? Anh đang làm điều gì vì em? Chắc chắn là có phải không anh? Một lời dặn dò "em phải ăn ngủ đủ đó nha" đã bao năm rồi em có được điều đó đâu, lời nói nhẹ nhàng đâu khó khăn gì nhưng không dễ nói nếu không chứa trong đó sự quan tâm người mình yêu thương. Em cứng rắn, em mạnh mẽ bề ngoài nhưng trái tim mềm yếu, chỉ cần một lời thôi, lời anh nói "có lẽ là anh sẽ chạy lại ôm em thật chặt và nói rằng anh rất nhớ em"... tất cả như tan chảy ra, băng đá trái tim tan chảy. Em cho phép mình thổn thức không biết vì điều gì, hạnh phúc hay tủi hờn, chỉ biết em giờ không còn là em những ngày qua nữa, đơn giản vậy.
Gần 30 năm rồi mình yêu nhau, một nửa cuộc đời với bao sóng gió cuộc đời, rồi cũng qua, em sẵn lòng đón nhận quà tặng muộn màng của cuộc sống, không phiền hà. Em yêu quý tất cả những gì xung quanh mình, xung quanh anh để thấy cuộc sống đáng yêu biết chừng nào. Em thích được anh yêu chiều, chăm sóc như một đứa trẻ, và em cũng sẽ là người yêu, người vợ hiền ngoan bên anh. Tuổi tác bây giờ không còn nghĩa lý gì nữa, giờ em cũng đã hiểu tại sao độ tuổi của ông bà mình vẫn còn tình yêu thương, lo lắng cho nhau, vẫn còn muốn đi bên nhau đến cuối cuộc đời, đâu chỉ là tình nghĩa mà ẩn sâu trong đó là tình yêu bất diệt, phải không anh? Người ta thường hay nói "gừng càng già càng cay" em cảm nhận được tại sao vì chính bản thân có nhiều trải nghiệm. Làm sao không thể cay nồng khi hiểu được giá trị của tình yêu, vì đã phải đánh đổi bằng thời gian và tuổi trẻ để có được. Em là vậy, thời gian chỉ làm nồng thêm tình yêu anh. Duyên số có kết đôi mình hay không, đợi thêm câu trả lời vào tương lai, chỉ biết rằng với em, một giây, một phút, một ngày hay quãng đời còn lại được sống bên anh cũng làm em mãn nguyện lắm rồi.
Đêm nay, em sống với nhạc, với nỗi nhớ anh nhưng không buồn chỉ thấy hạnh phúc vây quanh. Cảm ơn đời, cảm ơn anh đã về bên em...
Yêu anh nhiều lắm, Sơn của em!
Theo VNE
Gửi người em yêu dấu! Anh hứa là sẽ luôn yêu em cho dù có chuyện gì xảy ra anh nhé. Anh à! Khi em viết những dòng chữ này thì anh đang làm gì nhỉ? Em đoán rằng anh đang loay hoay với một đống bản vẽ công trình. Công việc của anh là thế đấy nhiều lúc hai đứa không có thời gian nói chuyện với...