Vợ sinh đôi, chỉ ở nhà chăm con mà trong tủ mở ra có đầy vàng dự trữ và bí mật c.hết điếng
Anh còn lẩm bẩm : “Người 1 xu dính túi không có mà bày đặt tủ riêng với tủ chung”. Rồi mắt anh tối xầm lại khi cảnh cửa tủ mở ra.
Chị sinh đôi, chỉ ở nhà ôm con, đào đâu ra lắm vàng đến thế. (Ảnh minh họa)
Anh cũng chẳng biết vì sao bố mẹ anh lại bắt anh lấy chị. Anh chỉ biết mẹ anh nói:
- Mày mà lấy được nó là nhà mình có phúc khí lớn đấy con ạ!
Anh là con trưởng, bố mẹ anh từ khi anh sinh ra chưa từng yêu cầu anh phải làm điều gì theo ý họ. Nên chuyện hôn sự này, anh muốn nghe theo họ để tròn đạo làm con.
Anh cũng có sự quen biết với chị từ trước. Anh cũng khá quý mến chị nhưng tình cảm mới chỉ dừng ở mức quý mến thôi chứ chưa thể đi đến tình yêu được. Vì vậy, cuộc hôn nhân của anh chị bị mang tính chất gượng ép rất nhiều. Anh thì suốt ngày đi làm xa, cũng muốn có một người vợ được lòng bố mẹ, ở bên chăm sóc bố mẹ cho anh yên tâm. Và chẳng muốn nghĩ nhiều hơn nữa, anh quyết định lấy chị.
Sau khi kết hôn, anh chị chung sống một nhà với bố mẹ. Chị quả thực là người con dâu thảo hiền, người vợ đảm đang, bố mẹ anh khen ngợi chị hết lời. Bản thân anh cũng nghĩ mình không sai khi lấy chị. Nhưng vì công việc, anh chỉ ở nhà một vài ngày rồi lại phải lên đường đi công trình. 1 tháng, có khi anh chỉ ở nhà độ dăm bữa. Thế mà chị chẳng hề kêu ca. Chị luôn cố gắng hoàn thành bổn phận của mình, ở nhà đợi chờ anh.
Còn anh…
Video đang HOT
Nhưng anh đã giống như kẻ bị chuốc bùa mê, những cuộc vui bên cô bồ trẻ đã làm anh quên đi tất cả tình nghĩa với chị. (Ảnh minh họa)
Đàn ông thì ai cũng thế cả, xa vợ có mấy người không đi tìm niềm vui riêng cho mình đâu. Và anh cũng vậy. Ở nơi làm việc, anh đã nhanh chóng phải lòng một cô góa chồng còn rất trẻ để bù đắp vào những khoảng trống khi thiếu vắng chị.
Chị báo tin mang thai, lại còn mang thai đôi làm anh mừng như mở cờ trong bụng. Anh đảo về nhà, mua rất nhiều quà bánh cho chị tẩm bổ, Cô bồ của anh biết chuyện, cũng chẳng phải dạng vừa, thấy anh có của, cũng nhanh ra sức bòn rút của anh. Anh biết điều đó nhưng cô bồ này quả thực rất biết chiều chuộng anh nên muốn gì, anh cũng cưng chiều cô ta ghê lắm. Dần dà, những khoản t.iền anh gửi về nhà cứ bị cắt dần cắt mòn trong khi anh biết rõ chị sắp tới ngày nằm ổ, sẽ cần rất nhiều t.iền để chi tiêu. Nhưng anh đã giống như kẻ bị chuốc bùa mê, những cuộc vui bên cô bồ trẻ đã làm anh quên đi tất cả tình nghĩa với chị.
Chị sinh trong viện, thai đôi nên phải sinh mổ. Chờ mãi anh mới mang t.iền về trả t.iền viện phí. Ai cũng thắc mắc, anh đi làm xa, thu nhập trước kia rất tốt mà đùng một cái lại trừng đi một cách khó hiểu. Chị nghe cũng biết nói rằng:
- Công việc có lúc này lúc khác. Có phải khi nào cũng thuận buồm xuôi gió đâu.
Chị nói vậy thôi chứ thật ra trong lòng chị biết hết. Và chị cũng đã sớm có những dự liệu từ trước cho mình rồi.
Sinh đôi liền hai đ.ứa t.rẻ, chị gần như phải bỏ hết mọi công việc để ở nhà chăm con. Được cái mẹ chồng chị cũng đỡ đần chị rất nhiều. Chị cảm ơn bà nhiều lắm, bởi nhiều lúc không có bà, chị không biết phải xoay sở làm sao. Hai con chị cũng khá ngoan, không quấy khóc nên chị mới có thời gian làm thêm những việc đó.
Chị ở nhà thế mà cũng ngót nghét được hơn 1 năm rưỡi. Anh thì vẫn chưa dứt ra được khỏi cô bồ. T.iền về nhà, anh vẫn gửi đều nhưng ít dần đi vì cô bồ của anh đục khoét anh ghê quá. Anh nhiều lúc cũng muốn buông mà buông chẳng được. Chị thừa biết chuyện ấy, chị giả vờ hỏi thêm t.iền anh thì anh quát chị:
- Cô chỉ ở nhà làm sao biết được sự vất vả khi dầm mưa dãi nắng của tôi.
Chị nghe mà đầy chua chát, chị thừa hiểu cái sự ” dầm mưa dãi nắng” của anh là gì. Anh thì cứ nghĩ chị chỉ ở nhà ôm con, chẳng biết gì và cũng không có quyền phán xét anh. Để rồi ngày hôm ấy…
Chị cố tình nhờ anh và buồng mở tủ riêng của chị, lấy giúp chị chút đồ. Anh còn lẩm bẩm : “Người 1 xu dính túi không có mà bày đặt tủ riêng với tủ chung”. Rồi mắt anh tối xầm lại khi cảnh cửa tủ mở ra.
- Ở đâu ra nhiều vàng thế này. – Anh hét lên hốt hoảng
Chị sinh đôi, chỉ ở nhà ôm con, đào đâu ra lắm vàng đến thế. Chỗ vàng ấy phải đến dăm cây chứ ít à. Anh nhanh chóng nghĩ ngay ra chuyện chị cắm sừng anh vì kẻ nào làm chuyện phản bội chẳng nghĩ người khác như vậy. Anh định túm chị vào tra khảo thì bị nụ cười nhạt của chị làm đứng hình:
- Số vàng này có được từ việc làm đêm của tôi đấy!
Chị ném xấp giấy tờ xuống bàn. Thì ra, chị thừa biết anh có bồ. T.iền anh gửi về chẳng đủ nuôi con nên chị buộc phải làm thêm, chị phải lo xa cho con chị chứ. Chị giỏi mà, chị nhận việc về nhà làm thêm những lúc rảnh rỗi. Từ buôn bán, tính sổ sách… Số vàng đó là t.iền lãi mà chị vất vả kiếm được trong suốt hơn 1 năm qua. Anh cúi gằm mặt vì xấu hổ. Chị chìa ra lá đơn ly hôn để giải thoát cho anh rồi bước ra ngoài. Anh bần thần một hồi rồi lao vội theo chị, ôm lấy chân chị xin lỗi. Nhưng sự phản bội với chị 1 lần là quá đủ. Chị chỉ thương hai con, thương bố mẹ chồng mà thôi.
Theo blogtamsu
Chồng chị ở nhà chăm con, có gì mà phải tôn vinh!
Đã là vợ chồng thì quyền và nghĩa vụ với tổ ấm của mình là như nhau, và như vậy việc thấy một thằng đàn ông sức dài vai rộng như tôi đeo tạp dề nấu cơm, hay cẩn thận thay bỉm cho con xin đừng coi đó là lạ.
ảnh minh họa
Đọc bài tâm sự "Chồng cứ việc ở nhà chăm con, k.iếm t.iền để em lo" của bạn Gia Hân, tôi thấy dường như bạn có phần rất tự hào về người chồng "vĩ đại" của bạn. Nhưng theo tôi, điều đó chẳng có gì đáng để tự hào, ca ngợi đến vậy. Tôi - một người có công việc ổn định, thu nhập tốt vẫn sẵn sàng cùng vợ chia sẻ việc nhà, vẫn bế ẵm con những khi con khóc đêm cho vợ được ngủ. Và tôi coi đó là chuyện bình thường - chuyện một người đàn ông thương vợ cần phải làm.
Ngày vợ sinh con thứ hai thấy vợ vất vả suốt ngày, khi thì cho đừng lớn ăn, lúc thì bế đ.ứa b.é dỗ dành tôi thấy thương vợ vô cùng. Làm thằng đàn ông thiết nghĩ không phải chỉ biết k.iếm t.iền mà còn cần chia sẻ việc nhà cùng vợ, thấu hiểu và cảm thông với nỗi vất vả của vợ. Nghĩ là làm, tôi xông vào giúp vợ chăm con mặc bố mẹ tôi phản đối, dè bỉu là "thằng đàn bà", "đồ mặc váy", "đàn ông mà làm việc nhà người ta khinh".
Mỗi khi ở nhà, hai vợ chồng tôi cùng làm việc, cùng chăm con và không phân biệt đâu là việc của vợ, đâu là việc của chồng. Nếu vợ nấu nướng thì tôi trông con, cho con tắm rửa, ăn uống. Vợ giặt giũ thì tôi tranh thủ chơi cùng con, dọn dẹp nhà cửa.
Có những khi công việc nhiều, phải đi công tác, áp lực bài vở (vợ tôi là phóng viên), tôi thậm chí còn xin nghỉ việc cả tuần để ở nhà chăm con. Chẳng sao cả.
Chiều thay vì tụ tập nhậu nhẹt, c.hém gió với đồng nghiệp, bạn bè, tôi tranh thủ về sớm giúp đỡ vợ. Nhiều khi tôi còn bị "vỗ" thẳng vào mặt là hèn, là sợ vợ, là thằng đàn bà chính hiệu. Tôi khinh những ai nói câu đó và chẳng thèm bắt nhời, chỉ thương mấy cô vợ của họ.
Có chăm con thì tôi mới biết cái sự chăm con vất vả. Nhưng hỏi thử mấy ông đàn ông làm được điều đó. Thấy vất thì phải lao vào, chứ thấy vất vả mà cứ bỏ mặc cho vợ thì gọi gì là yêu vợ, thương vợ? Vợ chồng tôi không hề như thế.
Quan niệm của tôi, đàn ông hay đàn bà k.iếm t.iền, nội trợ không quan trọng, ai làm tốt hơn thì người đó đảm nhiệm. Giống như, đàn ông làm được việc nhà tốt mà không có công việc bên ngoài thì cứ ở nhà chăm con, nấu cơm. Đàn bà giỏi, có chức quyền, công việc tốt, lương cao thì đàn bà đi làm. Cớ gì bắt một người phụ nữ ở nhà chăm con khi họ có khả năng kiếm được nhiều t.iền hơn cả chồng? Vợ chồng tôi trước khi lấy nhau về đã thống nhất và rõ ràng trong chuyện ấy.
Và hơn hết tôi chẳng hề thấy việc mình đang làm là đáng tự hào, đáng được ca ngợi hay tôn vinh cả. Đã là vợ chồng thì quyền và nghĩa vụ với tổ ấm của mình là như nhau. Việc thấy một thằng đàn ông sức dài vai rộng như tôi đeo tạp dề nấu cơm, hay cẩn thận thay bỉm cho con, xin đừng coi đó là lạ.
Theo Dân Việt
Muốn biết vợ sướng hay khổ, các ông chồng hãy thử ở nhà chăm con đúng 1 ngày Đôi luc em mim chăt môi lai, ngâng măt lên trơi đê nươc măt khoi rơi ra. Em thây tui va nhoi long khi suôt ngay anh bao với mọi người: "A vơ em/tôi/tao vân ơ nha thôi co lam gi đâu". Em thây buôn khi chông chăng hê thâu hiêu, vơ đa vât va va hi sinh nhiêu thê nao. Ơ nha...