Vợ sinh con xong chẳng bao giờ chịu tắm khi đóng cửa và lý do khiến tôi bật khóc
Tôi chưa từng biết đến lý do vợ mình chẳng chịu đóng phòng tắm mỗi khi tắm từ ngày sinh con. Đã vậy tôi còn trách cô ấy, để rồi phải bật khóc ngay khi biết lý do.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 32 tuổi vừa làm bố của 1 cậu bé được hơn 1 tuổi. Tôi và vợ quen nhau từ tận ngày học đại học rồi yêu nhau cũng đến cả 7 năm trời rồi mới cưới chứ chẳng ít. Sau đó thì đi làm rồi vẫn yêu nhau tiếp. Chúng tôi ra trường đi làm và cưới khi cả hai đã ổn định công việc.
Dù ổn định nhưng mới cưới chúng tôi vẫn còn khá kiêng cữ, mãi đến về sau mới quyết định thống nhất sinh con. Vợ tôi là con gái nông thôn nên kín kẽ lắm. Trước giờ cô ấy lúc nào cũng kín cổng cao tường và lại còn khô khan nữa. Thế mà tài là tôi vẫn yêu cô ấy cho được suốt bằng đó năm. Yêu nhau như thế nhưng chúng tôi cũng không phải không có những kỉ niệm lãng mạn.
Sống vợ chồng, làm vợ chồng mà vợ tôi vẫn cứ kín đáo như thường. Nhưng rồi từ ngày vợ mang thai là vợ tôi hoàn toàn thay đổi. Cô ấy ăn mặc thoải mái hơn, khi tôi nhìn lạ lạ thì vợ cười mỉm rồi nói: “Bác sĩ dặn vợ nên mặc đồ thoải mái cho con dễ chịu”. Tôi đã nghĩ như thế cũng hay, dẫu sao vợ kín đáo ngay cả ở nhà cũng mệt.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Thế rồi suốt hơn 9 tháng ròng rã tôi cũng lên chức của một ông bố. Tôi nhớ rõ lắm, vợ tôi sinh xong tôi vẫn đi làm bình thường, về đến nhà cô ấy cũng đã tắm rửa mọi thứ xong hết cả. Nhưng tối hôm đó chắc khoảng vợ sinh con được đâu đó 3 tháng, tôi về nhà thấy nhà vắng tanh nhưng phòng tắm thì lại bật điện mà không đóng cửa. Rón rén đi vào thấy vợ đang tắm trong im ắng. Tôi ngó đầu vào hỏi:
- Em tắm sao không đóng cửa vào?
- Ôi, ôi… anh làm em giật cả mình.
Tôi kệ vợ đang tắm đi thay quần áo rồi ngồi xem ti vi. Có lẽ mọi chuyện sẽ không có gì bất ổn nếu như hôm đó nhà tôi bị hỏng cái bóng điện. Nhà tôi được thiết kế theo kiểu mới nên bóng điện hỏng tôi cũng không thay được. Đành gọi thợ về sửa. Vậy mà thợ thì sửa điện ở ngoài, vợ ở nhà tắm tắm vẫn không thèm đóng cửa. Hôm đó chúng tôi đã cãi nhau nảy lửa vì tôi cảm thấy vợ làm như thế chẳng khác nào mời và đò đưa mấy anh thợ sửa chữa. Vợ nghe thấy thế chỉ ôm mặt khóc chứ không có bao biện thêm điều gì càng khiến tôi bực tức.
Thế rồi mọi chuyện càng tệ hơn khi vợ vẫn cứ giữ thói quen đó. Chính thức chúng tôi chiến tranh lạnh khi con trai vừa mới tròn 6 tháng. Đã nghĩ chắc sẽ chẳng có nổi cách nào để hòa giải thì tôi mới nhận ra rằng chính tôi mới là kẻ sai trái. Sau hôm cãi nhau đó vài hôm thì chiều cuối tuần tôi đi làm về sớm, tôi có vô tình nghe được cuộc gọi của vợ tôi với mẹ, tôi không biết rõ đầu đuôi mà chỉ nghe được tiếng nức nở khóc của vợ và cô ấy nói với cái giọng ấm ức:
- Anh Tuấn giận con chỉ vì việc con đi tắm không chịu đóng cửa mẹ ạ. Nhưng mà anh ấy đâu có biết được hôm trước, thằng Bi nó bò được ra khỏi giường khi nằm ngủ. Con chốt cửa lại rồi đến lúc không nghe được tiếng thằng bé khóc. Tắm xong mở ra mới thấy tiếng thằng bé vội chạy đến thì con trai đã ngã ở dưới đất rồi. Con thương con, xót con lắm mà không biết phải làm sao. Từ đó con mới để mở cửa và tắm thật nhẹ để có thể nghe được tiếng động từ phòng con trai…
Nghe đến đó tôi thật sự thấy mình có tội quá. Tự dưng tôi bật khóc theo vợ. Chỉ biết chạy vào ôm lấy cô ấy thật chặt rồi nói xin lỗi. Thật sự cũng vì tôi đã quá vô tâm với cô ấy. Tôi không chịu nghe cô ấy nói và cũng không thèm tìm hiểu nguyên nhân mà đã đi đến kết quả rằng cô ấy xấu tính và làm thế có mục đích. Chính tôi là người chồng không tốt khi tôi đã mặc định ép vợ vào cái điều đó. Càng nghĩ tôi càng thấy ân hận đến vô cùng. Nhưng chỉ còn cách tự hứa với bản thân từ giờ trở đi sẽ quan tâm vợ con hơn, sẽ nghe cô ấy nói trước khi nói nặng lời với cô ấy và quan trọng hơn cả là phải tin tưởng và tôn trọng người phụ nữ của đời mình.
Theo blogtamsu
Đưa vợ mình 2 triệu cũng khó khăn, cho vợ bạn 10 triệu không tiếc
Mua bộ đồ trang điểm 2 triệu, chồng tôi không tiếc lời mắng tôi hoang phí, trong khi với bạn bè, thậm chí là vợ bạn, anh ấy vung tay không tiếc tiền.
Người ngoài đều nói tôi số sướng, có cuộc sống như mơ, còn tôi càng lúc càng thấy hoang mang với những gì mình đang có. (ảnh minh họa)
Tôi năm nay 30 tuổi, là một nhân viên văn phòng bình thường, thu nhập 5 triệu một tháng. Chồng tôi năm nay 34 tuổi, là ông chủ một cửa hàng vàng bạc. Chúng tôi kết hôn đã 6 năm và có một cô con gái 5 tuổi vô cùng đáng yêu.
Tiệm vàng của chồng tôi kinh doanh đã được 10 năm, anh là người khéo ăn nói lại giỏi tính toán nên cửa hàng khá đông khách. Tôi một phần vì bận việc nhà, việc cơ quan, lại chẳng hiểu chuyện kinh doanh buôn bán nên chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện làm ăn của chồng, Vì thế, tôi chỉ biết anh thu nhập khá cao, còn cụ thể anh kiếm được bao nhiêu tiền thì tôi không biết, anh cũng không bao giờ nói với tôi.
Ngày còn yêu đương hẹn hò, anh là một người đàn ông rất ga lăng, chu đáo và có trách nhiệm. Anh chiều chuộng, chăm lo cho tôi từ những thứ nhỏ nhất. Tôi thích cái gì anh đều cố gắng mua cho tôi. Trước khi kết hôn, tôi nói muốn ở riêng, anh dùng hết tiền dành dụm mua một căn chung cư đứng tên tôi. Mẹ tôi thấy anh thương yêu tôi như vậy thì rất vui, hết lòng vun vén cho đám cưới của hai đứa.
Gia đình tôi không phải giàu sang nhưng cũng có của ăn của để. Vì anh đã trả tiền mua nhà đứng tên tôi, nên quà cưới của bố mẹ tôi là toàn bộ nội thất, tiện nghi trong nhà. Trước khi cưới anh có nói, anh buôn bán nên tiền thường xoay vòng vào hàng hóa, nhưng các chuyện lớn trong nhà anh sẽ lo, tôi chỉ cần chăm lo cho tổ ấm nhỏ, hàng tháng anh sẽ đưa tiền sinh hoạt. Tôi nghe anh nói vậy cũng hợp lý nên đã đồng ý. Sau khi cưới nhau, anh làm đúng những gì anh nói, lo toan việc lớn, đưa tiền sinh hoạt đều đặn, nên chuyện tiền nong của anh tôi không bao giờ hỏi đến.
Lấy nhau được một năm thì tôi sinh con gái. Công chúa bé bỏng ra đời giúp cuộc sống của chúng tôi càng thêm viên mãn. Anh rất yêu con gái, đầy tháng con anh còn tổ chức tiệc rượu linh đình. Ngày bé tròn 1 tuổi, anh còn làm một sổ tiết kiệm 100 triệu gửi ngân hàng làm "vốn riêng" cho con gái.
Người ngoài đều nói tôi số sướng, có cuộc sống như mơ, còn tôi càng lúc càng thấy hoang mang với những gì mình đang có. Chồng tôi dù đối xử với vợ con vẫn tốt, nhưng có hai điểm khiến tôi không thể không nghi ngờ.
Thứ nhất, anh đối xử với bạn bè vô cùng tốt, ngay cả với vợ bạn cũng rất hào phóng. Tốt đến mức, một người bạn anh đánh nhau bị thương phải nhập viện, anh biết tin lập tức có mặt, giúp đỡ tài chính không nói, còn kiêm luôn chân "tài xế" đưa đón vợ bạn mỗi lúc cần. Anh giải thích với tôi là sợ cô ấy trong lúc bối rối, đi đường dễ xảy ra tai nạn. Sau đó, anh còn nhận luôn trách nhiệm đưa đón con của bạn đi học suốt vài tháng liền, trong khi anh luôn viện cớ cửa hàng bận rộn, chưa một lần nào đưa đón con gái đi học. Kể cả những ngày mưa gió, hoặc tôi bận đột xuất hay ốm đau, nhờ anh đón con anh cũng không đồng ý. Mỗi lúc như vậy, tôi đều phải nhờ đến ông bà ngoại.
Điểm thứ hai mà tôi thấy không thể hiểu nổi ở chồng mình là vấn đề tài chính. Cách đây ít lâu, tôi mua một bộ đồ trang điểm 2 triệu, anh biết được liền mắng tôi vung tay quá trán. Thế mà bạn anh tổ chức sinh nhật cho vợ ở khách sạn năm sao, anh mua quà cho vợ bạn là chiếc túi hàng hiệu giá 10 triệu. Hàng tháng anh chỉ đưa cho tôi 7 triệu để lo chi tiêu trong nhà, sau đó cũng không bao giờ hỏi han thiếu đủ thế nào. Tiền học phí của con gái, tôi phải mở miệng hỏi anh mới đưa, không hỏi thì anh cũng lờ đi như không biết.
Lúc này, trong đầu tôi phân vân hàng trăm câu hỏi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi như vậy có bình thường hay không? Là tôi đa nghi hay anh ấy thực sự có vấn đề? Bao nhiêu năm không hỏi đến chuyện tiền nong, bây giờ tôi có nên làm rõ vấn đề tài chính với chồng, hay tiếp tục yên lặng để gia đình êm ấm?
Theo VNE
Chê vợ lép, tôi mải mê hú hí với ả nhân tình suốt nửa năm trời để rồi đêm đó về nhà... Vừa mở cửa bước vào phòng, tôi đã thấy vợ mình cởi đồ đứng trước gương ngắm nghía. Tôi sốc ngất khi thấy vòng một của vợ mình cứ phập phồng. ảnh minh họa Tôi chả hiểu sao ngày đó tôi lại cưới Hương, cô ấy lép kẹp, gầy như que củi. Giờ nhìn vợ của mấy thằng bạn, người nào cung ba...