Vợ sắp cưới lén lút cặp kè với đại gia
Một tuần trước ngày cưới tôi phát hiện ra em đã âm thầm quen một người đàn ông giàu có sau lưng tôi.
Ngày cưới gần kề, tuy mệt mỏi trong đống việc nhưng tôi cảm thấy tuyệt vời hơn tất thảy khi tìm được một người phụ nữ tuyệt vời cùng tôi xây dựng tổ ấm.
Tôi nghe được nhiều lời bàn tán của bà con xung quanh xóm trọ nơi em ở, họ nói rằng tôi đang bị em cho “mọc sừng”, rằng em đang quen một người đàn ông giàu có, rằng người đó vẫn ngày ngày đưa rước em mà tôi nào hay biết. Khi nghe những lời bàn tán đó, tôi nửa tin nửa ngờ bởi lẽ chỉ còn một tuần nữa là tới đám cưới nên có lẽ em – người vợ tương lai của tôi chắc sẽ không đối xử với tôi như vậy.
Em đến với người đàn ông đó cũng chỉ vì tiền, em cần tiền để lo cho cuộc sống sau này (Ảnh minh họa)
Chúng tôi quen biết từ những ngày cùng nhau lên Sài Gòn trọ học, em hiền lành, chịu thương chịu khó; do cùng quê nên khi yêu nhau em và tôi đều được gia đình ủng hộ đi tới đám cưới.
Nhiều ngày liền tôi tự nhốt mình trong căn phòng suy nghĩ một cách nghiêm túc về chuyện tình giữa tôi và em. Có lẽ tôi ít quan tâm em hơn, và do em đã thay đổi từ khi em bước chân vào đời. Em đi làm, va chạm với nhiều mối quan hệ mới, nhiều sóng gió hơn và rồi em không còn giữ được vẻ hiền lành như xưa, em đanh đá hơn.
Video đang HOT
Sáng hôm cách lễ cưới 5 ngày, tôi bỏ hết những công việc còn lại để theo dõi em. Tôi biết mình là một thằng đàn ông hèn vì không tin tưởng người sắp sửa sẽ là bạn tình trăm năm, nhưng tôi cũng không muốn mình là một thằng ngu để em cắm sừng vào đầu.
Ngồi nơi quán nước đối diện công ty em, nhiều lần tôi toan đứng dậy đi về nhưng nỗi sợ hãi trong lòng đã kéo tôi lại. 12h trưa, tôi thấy em tay trong tay bước ra cùng một người đàn ông lạ rồi phóng vút đi trên chiếc xế hộp sang trọng, tôi chỉ kịp hỏi người bán nước thì ra đó là tổng giám đốc nơi em làm. Tôi âm thầm bám theo em trên đường, và rồi tôi đã ngã quỵ hoàn toàn khi thấy em đi vào khách sạn cùng người đàn ông đó.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi liền gọi điện thoại cho em, em không trả lời chỉ một hồi chuông vang lên trong im lặng; lát sau em nhắn tin lại nói rằng mình đang họp. Phải, em đang họp, em đang “họp” trong một căn phòng mát lạnh cùng một người đàn ông khác.
Mọi thứ trước mắt tôi đều sụp đổ, gia đình hạnh phúc, một người vợ hiền… Tôi khóc, khóc cho cuộc tình tan vỡ, khóc cho cuộc hôn nhân chưa bước chân vào ngưỡng cửa hạnh phúc đã vỡ tan.
2 hôm trước ngày đám cưới, tôi thông báo tới mọi người kèm lời xin lỗi vì một số lí do nên đã hủy cưới. Ngay sáng hôm đó em tới tìm tôi với một gương mặt không thể giận dữ hơn, em nói có phải tôi đã tìm được một người đàn bà khác rồi… Tôi cười, cười vào nỗi đau của tôi; khi tôi hỏi ngược lại, em chỉ biết lặng im và khóc, em năn nỉ tôi đừng hủy bỏ đám cưới, rằng em đến với người đàn ông đó cũng chỉ vì tiền, em cần tiền để lo cho cuộc sống sau này…
Tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng, chẳng lẽ tôi không đủ lo cho em để có được một cuộc sống hạnh phúc mà em lỡ lên giường với một kẻ giàu có. Tôi bỏ lại sau lưng tất cả, gia đình, sự nghiệp, và bỏ lại em bởi lẽ cú sốc này với tôi quá lớn, tôi cần phải có thời gian để phục hồi lại những vết thương đang hằn sâu trong tim tôi, cũng có lẽ sẽ không….
Theo Ngoisao
Bố mẹ cấm bỏ chồng dù chồng đánh tơi tả
Khi tôi mang đứa con về nhà khóc lóc với khuôn mặt bầm tím, đầy vết thương, van xin bố mẹ cho tôi ở lại nhà, bố đã không đồng ý.
Bố nhất định bắt tôi về lại nhà chồng, còn không cho tôi vào nhà, bảo là, đã lấy chồng thì phải theo chồng. Thì tôi luôn hiểu đạo lý, con gái có chồng không nên hành hạ bố mẹ, phải biết tự lo cuộc sống vợ chồng mình. Nhưng đó là những trường hợp khác, đằng này, gia đình chồng khinh thường, có coi tôi ra gì đâu.
Thấy thái độ của bố, tôi gào lên: "Bố định để nhà ấy giết chết con à mà bố không cho con vào. Con là con gái bố, cái nhà ấy là địa ngục, là tù đầy, con không thể tiếp tục sống". Bố tôi vẫn không thay đổi ý định, bố mắng tôi: "Mày có làm sao thì nhà chồng mày mới thế, chứ tự nhiên nó lại đánh mày à. Bình thường, nó là thằng nho nhã, đâu có vũ phu, chắc tại mày ghê gớm quá thôi".
Thì đúng là, bình thường chồng tôi vốn là người nhìn bảnh trai, nho nhã, thậm chí là còn có chút thư sinh. Nhưng ai nhìn mặt mà bắt hình dong được. Vả lại, bố tôi không hay tiếp xúc với anh ta, có cũng là những lúc gặp qua quýt. Tất nhiên, với người lớn anh ta phải thưa gửi, khúm núm rồi ngoan ngoãn. Chả lẽ lại hỗn láo, coi nhà vợ không ra gì đúng là hết thuốc chữa.
Thực tình, kinh tế của mình mà không chủ động được thì tôi đã chán lắm rồi, chứ đừn nói tới việc, tiền đi làm đưa cho người khác giữ rồi hàng tháng xin xỏ. (ảnh minh họa)
Nhưng bố ở ngoài cuộc bố đâu có hiểu, về cái nhà ấy, anh ta lộng hành, bảo thủ, vũ phu thế nào. Bao nhiêu năm sống ở nhà chồng, tôi chưa bao giờ có được quyền đưa ra ý kiến nào cả. Tôi chỉ biết câm nín, còn chồng tôi, mẹ chồng tôi quyết định, và tôi phải làm theo. Tiền đi làm của tôi hàng tháng, chỉ giữ lại tiêu chút ít, còn lại phải đưa cho mẹ chồng quản. Vì bà bảo, hai đứa phải gom góp tiền vào lấy vốn làm ăn, đưa cho bà quản, không thể tiêu pha hoang phí được. Hàng tháng chỉ được tiêu bao nhiêu tiền sinh hoạt, cần cái gì quan trọng thì báo cáo với bà.
Thực tình, kinh tế của mình mà không chủ động được thì tôi đã chán lắm rồi, chứ đừn nói tới việc, tiền đi làm đưa cho người khác giữ rồi hàng tháng xin xỏ. Tôi không đồng ý, ca thán với chồng thì anh bảo tôi tính toán, ki bo với mẹ anh. Mẹ chồng giữ chứ đi đâu mà mất, cần thì nói với mẹ. Anh cau có, khó chịu với tôi, bảo tôi làm dâu không biết điều.
Tôi vốn không thích sống bon chen, cũng không thích nịnh nọt ai hay chơi khăm ai cản, tính tôi an phận. Thế nên, nhà tôi có cô em chồng, đang yên đang lành cứ hay kích bác, bới móc chuyện của người tôi cũng không để tâm. Vậy mà, thấy tôi hờ hững cô ấy còn bảo tôi khinh cô ấy, không tiếp chuyện. Chẳng hiểu cô ấy nghe lỏm ở đâu còn biết, tôi cho cô bạn thân vay tiền, hôm cô ấy đến nhà tôi chơi. Vì tôi có tích cóp được tí xíu. Thế nên, mẹ chồng tôi nổi tam bành, bảo tôi giấu giếm bà tiết kiệm quỹ đen. Rồi mẹ nói với chồng tôi, bảo tôi không biết điều.
Vậy mà bố tôi lại hắt hủi tôi, bảo tôi sai mới bị người ta đánh. Tôi sai gì nào, hay là tại tôi quá nhịn, quá tử tế với nhà chồng? Hay là tại bố mẹ không muốn mang tiếng vì đứa con gái như tôi?(ảnh minh họa)
Tôi sinh con mà không được một miếng thịt. Mẹ chồng tôi không chăm tôi đã đành, mới được có hơn tháng ở cữ, bà để tôi tự túc mọi thứ, từ chợ búa, cơm nước, giặt giũ. Càng nhìn con tôi càng thương nên cố gắng bằng mọi cách sống cho thật tốt. Sau này khi con khôn lớn thì tính sau.
Hôm rồi chồng tôi nói chuyện dùng tiền ấy cho anh trai vay, vì anh chị cần xây nhà trước, mẹ tôi cũng bảo vậy, khiến tôi tức điên. Tôi phải sống trong căn nhà chật hẹp, ức chế đầy người anh không quan tâm, mang tiền tôi tiết kiệm bao năm nay cho anh đi xây nhà, đến bao giờ mới nhận lại. Tôi không cho phép, anh ta quát tôi bảo: "Mày có quyền gì mà không cho phép, tao chỉ nói với mày cho mày biết, chứ không phải là chuyện mày đồng ý hay không tao mới dám làm. Anh tao, tao cho vay, mày cản được à. Không thích thì biến!".
Anh xưng mày tao với tôi, nghe anh chửi bới mà tôi nghẹn cứng cổ họng, rưng rưng nước mắt. Tôi đã nhịn đủ rồi, đã chịu đủ rồi. Tôi phải vùng lên vì con tôi, sống thế này như chết: "Được, anh thích cho vay thì cho, nhưng trả lại tiền của tôi, tôi còn nuôi con tôi. Tiền anh, anh cho anh trai anh vay, tôi không cấm. Anh không nghĩ tới mẹ con tôi, anh không nuôi được con thì để tôi nuôi". Nói rồi, anh ta đạp vào người tôi ngã ngửa, đánh cho tôi một trận tơi bời. Đó là lần đầu tiên anh ta đánh tôi nhưng cũng là trận đòn khiến tôi nhớ đời. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản, cảm thấy bế tắc, nhọc nhằn, đau khổ. Tôi không biết nên làm thế nào nên mới bế con về nhà bố mẹ đẻ, cầu xin bố mẹ đẻ cưu mang tôi.
Vậy mà bố tôi lại hắt hủi tôi, bảo tôi sai mới bị người ta đánh. Tôi sai gì nào, hay là tại tôi quá nhịn, quá tử tế với nhà chồng? Hay là tại bố mẹ không muốn mang tiếng vì đứa con gái như tôi?
Theo VNE
Tôi sẽ 'thủ tiết' vì anh Đã 10 năm qua, ai cũng hỏi tôi tại sao không lấy chồng, khi mà giờ đây, tôi đã 35 tuổi rồi. Cái ngày tôi và anh hứa hẹn đủ điều, hứa yêu thương nhau trọn đời và sẽ lấy nhau, tôi vẫn nhớ như in. Nhưng khi chưa kịp làm đám cưới, anh đã ra đi. Tôi không biết, anh còn trên...