Vợ sắp cưới là người yêu tôi trước
Người ta thường định kiến đàn ông phải chủ động khi yêu nhưng chuyện tình của Duy và Thuận lại trái ngược hoàn toàn.
Năm nay tôi đã được 26 tuổi và giờ đây tôi cảm thấy mình là người thật hạnh phúc. Tôi sắp trở thành người chồng trong gia đình nhỏ bé. Tôi và cô ấy đến với nhau từ những lời tin nhắn trêu chọc, hỏi thăm bạn bè.
Tôi và cô ấy quen nhau từ lúc vào học tại trường trung cấp kinh tế Sài Gòn. Khi đó, chúng tôi chơi chung trong một nhóm gồm tám người cả nam lẫn nữ. Tôi là người vui vẻ, hòa đồng nên lúc nào vào học, tôi cũng hay ngồi giữa các cô gái và đùa giỡn mọi người. Nhưng cả hai năm học, tôi và cô ấy cũng không có tiến triển gì mà chỉ đơn thuần là những người bạn của nhau.
Mối tình đẹp đẽ này sẽ được ghi dấu bằng một đám cưới vào cuối năm nay
Video đang HOT
Tôi hay nhắn tin, gọi điện hỏi thăm sức khỏe mọi người và rồi một ngày, tôi gọi cho cô ấy. Đó cũng là ngày gieo hạt mầm cho tình yêu của chúng tôi. Từ những lời trêu chọc của mình, tôi biết cô ấy đã yêu tôi từ lâu mà không dám nói. Đến giờ, cô ấy mới có cơ hội để thổ lộ với tôi.
Tôi vẫn nhớ câu chuyện hôm đó. Tôi hỏi cô ấy có ai quen thì làm mối cho tôi. Nhưng không ngờ cô ấy bảo: “Có đấy, Thuận nè (Thuận là tên cô ấy)”. Khi đó, tôi cũng không tin là thật nữa. Tôi phải hỏi cô ấy vài lần rồi mới tin được là tình yêu của cô ấy đã dành cho tôi.
Tôi thực sự rung động bởi tình yêu của một cô gái hiền lành và dịu dàng. Chẳng có lý gì để từ chối một điều tuyệt vời như thế và tôi nồng nhiệt đáp lại tình cảm đó. Chúng tôi đã yêu nhau được 6 tháng và quyết định sẽ cùng nhau đi hết con đường hạnh phúc. Có không ít khó khăn trong thời gian qua nhưng rồi chúng tôi đều vượt qua cả.
Giờ đây, chúng tôi đang háo hức chuẩn bị cho một đám cưới vào cuối năm nay. Đó là điều mà cả hai chúng tôi thực sự mong chờ. Tôi chỉ muốn nói với cô ấy một điều rằng: “Cảm ơn em đã đem tình yêu và hạnh phúc đến cho anh suốt thời gian qua. Anh mong sẽ luôn có được điều này đến hết cuộc đời”.
Theo VNE
Anh tỏ tình tôi bằng bữa ăn tự nấu
Chẳng ai nghĩ 'mặt trăng, mặt trời' lại lấy nhau. Đến khi làm chồng, anh lo toan đủ thứ, cả lúc phải nằm viện cũng nghĩ cho tôi.
Dân miền Trung đa phần rất cục bộ, người miền Trung thường không thích đi xa. Tôi là một đứa con gái miền Trung được cưng chiều từ nhỏ nên xa gia đình có lẽ là một áp lực ghê gớm. Trước ngày tôi nhập học vào Đà Nẵng, mẹ nói: "Làm thế nào thì làm, đừng dẫn về một đứa con trai Bắc, con nha!".
Ngày đầu tiên nhập học, anh được cô chọn làm lớp trưởng. Tôi ghét lắm, không hiểu vì lý do gì. Ngày thứ hai họp mặt lớp, anh oai phong lên bảng dẫn dắt chương trình giao lưu cá nhân. Tôi nhìn anh với con mắt rất khinh, người gì đâu mà tóc xoắn tít thò lò, giống hệt như đang đội trên đầu một cái rế để nhắc nồi cơm (người miền Trung hay gọi như thế), đã thế lại con dẻo miệng. Tôi ghét nhất những đứa con trai dẻo miệng.
Ba năm học đại học trôi qua, tôi không ấn tượng gì với anh lắm, ngoại trừ một lần anh bảo: "Tay con gái gì mà thô thế, xấu thế!". Tôi trả lời: "Kệ tui, tay tui xấu tui lấy thằng chồng tay đẹp, cũng không lấy thằng tay xấu như ông". Lần thứ hai là đại hội lớp năm 4, lúc đó, anh đã thôi không làm lớp trưởng và tôi giữ chức lớp phó học tập. "Các bạn cán sự chỉ là những người họ Hứa, hứa nhiều với lớp nhưng không làm được bao nhiêu", anh đã nói trước lớp như vậy đấy. Tôi phản pháo: "Nếu cảm thấy người ta không làm được nhiều thì các bạn cũng khoan nói, hãy xem lại mình, mình đã làm được gì cho lớp, tại sao mình không cố gắng thay vào vị trí của người khác để trực tiếp thực hiện những điều mình mong muốn. Tiên trách kỷ, hậu trách nhân". Ra về, hai đứa nhìn nhau, cười rất tươi nhưng trong lòng thì ghét nhau vô cùng(Tôi nghĩ thế).
Bẵng đi vài tháng, thầy gọi tôi vào sân golf Điện Ngọc (Quảng Nam) để học tập kinh nghiệm làm môi trường. Nhưng ngày ấy, tôi không có xe máy và cả lớp cũng không nhiều người có. Tôi nghĩ đến anh, một suy nghĩ đơn giản là nếu nhờ được thì tốt mà không được thì cũng không sao. Thế nhưng anh lại đồng ý chở tôi vào Quảng Nam, những 30km. Thầy cứ tưởng là tôi có bạn trai. Thầy nhiệt tình, hồ hởi và anh cũng không kém. Bình thường nhìn nhau đã thấy ghét, sao hôm nay lại nhiệt tình với nhau đến thế, rót nước, gắp thức ăn, che dù cho tôi. Đến lúc chiều về, trời đổ mưa, mưa ầm ầm như trút nước. Kính cận mà đi xe ngày mưa trông thật tội nghiệp. Tôi bảo thay tài nhưng anh nhất quyết không chịu. Thế là ngồi sau xe anh, tôi để tay lên lưng anh, cảm giác thật ấm áp vô cùng. "Chưa bao giờ mình có cảm giác ấm áp như thế này", tôi buột miệng.
Sau ngày hôm đó, tôi không còn ghét anh nữa. Có lẽ cơn mưa trút nước chiều qua đã xua đi cảm giác ghét cay, ghét đắng người con trai đó. Những dòng tin nhắn hỏi thăm, quan tâm nhiều hơn. Anh mời tôi lên nhà ăn cơm. Anh xung phong đi chợ và chuẩn bị nấu nướng tất cả mọi thứ trước khi xuống đón tôi. Ngày hôm đó, ăn cơm xong, anh ngỏ lời: "Làm người yêu mình nhé!". Thế là từ đấy, tôi yêu anh và những lần đi chơi trở nên đều đặn hơn. Khi lớp phát hiện ra, mọi người mới chứng minh được định lý "ghét của nào, trời trao của ấy".
Ra trường, tôi chắc chắn là sẽ bỏ anh vì quyết không để mẹ buồn. Thế nhưng, không hiểu lý do vì sao xa anh, tôi không chịu được. Chỉ một cái tết thôi, tôi đã nhớ anh đến rũ rượi. Anh quyết định vào nhà hỏi cưới tôi. Giờ anh đón tôi ra Đà Nẵng ở, tôi không phải làm dâu. Mọi việc anh đều giúp đỡ tôi, kể cả việc học, việc làm, dọn dẹp nhà cửa. Mẹ tôi cũng đã thương anh nhiều hơn và cũng không cục bộ như trước nữa. Tôi tự nhủ, số phận tôi sướng nhất trên đời.
Bây giờ đã cưới nhau rồi, ghép tất cả những mảng ký ức, tôi mới biết anh có lẽ đã thích tôi từ lâu. Có một lần, anh đi chơi miền biên giới Quảng Trị, trước khi đi, anh nhắn tin bảo tôi sẽ nghỉ học ít hôm. Đến khi về, anh mang quà lên phòng trọ cho tôi trước con mắt ngỡ ngàng của mấy đứa bạn cùng phòng. Anh biết tôi thích đọc truyện về Bác Hồ nên sinh nhật tôi, anh không quên tặng tôi những quyển sách và đĩa về Hồ Chí Minh. Về quê vào Tết, anh mang cốm làng vòng, đủ các loại mứt Hà Nội để tôi thưởng thức. Có một lần lại vẽ tranh về tôi lúc đang ngồi học cùng với mấy đứa bạn và đem khoe với tôi. Ngẫm lại, tôi tự thấy mình vô tình quá.
Anh đi làm, bận rộn, có những lúc đi nhậu với bạn bè về khuya, tôi gắt gỏng, mọi người trên công ty biết được, bảo tôi là Sư tử Hà Đông. Tôi mặc kệ, chẳng thèm quan tâm. Anh đi làm, được nghỉ ngày chủ nhật, thế là tổng vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa, một tay làm làm tất. Còn tôi ngồi lướt web và tự nhủ mình sướng nhất trên đời.
Bỗng một ngày, anh gầy hẳn đi, sút những 15kg. Tôi sửng sốt, đi khám bệnh mới biết anh bị viêm phổi do lao lực và phải nhập viện gấp. Nằm trên giường bệnh, anh bảo: "Thôi, bé đừng khóc nữa, anh sẽ khỏi mà. Cũng không phải trực cho anh đâu, cứ về nhà nghỉ ngơi, ăn uống cho điều độ. Thuốc vừa rồi bé đã uống hết chưa? Hôm nào về anh chở bé đi mua tiếp nhé. Không phải lo cho anh đâu". Tôi ra khỏi phòng mà nước mắt như mưa, cơn mưa to không khác gì cơn mưa lần đầu tiên tôi yêu anh. Tôi sợ lời bác sĩ, sợ vụt mất anh trong đời.
Theo VNE
Chuyện tình 'chú cháu' Chú hiền lành như công tử bột, còn cháu thì lại dữ dằn, mạnh mẽ. Phải đến khi xa cách, cả hai mới nhận ra tình cảm dành cho nhau. Chuyện tình của chúng tôi có thể nói là không giống ai và cũng chẳng ai ngờ. Bởi nếu nói là chuyện tình cũng không đúng vì trước khi cưới, chúng tôi không...