Vợ sắp cưới là em gái người yêu cũ
Ngày tôi đến nhà vợ sắp cưới dạm ngõ, chúng tôi nhận ra nhau ngay và nước mắt cả hai cứ tuôn trước sự bàng hoàng của mọi người. Em vẫn độc thân, cắt đi mái tóc dài và để ngắn ngang lưng.
11 năm trước tôi là sinh viên đại học năm cuối, gặp em khi em vào thi đại học và tôi là giám thị phòng thi. Ánh mắt em long lanh sâu lắng làm tôi phải lúng túng trước thí sinh, mong ngày thi cuối nhanh đến rồi chủ động tìm em. Đêm đó tôi đến phòng trọ em và hỏi thăm tình hình thi cử, em nói học chuyên ban C nhưng gia đình động viên thi khối A ngành điện. Em ở miền Tây, giờ lên đất Sài Gòn không rành đường. Tôi ngỏ lời tình nguyện đưa đón em đi thi vào đợt 2 ngành xã hội học.
Ảnh minh họa
Trước hôm thi một ngày, tôi đạp xe chở em đến trường thi cho thêm tự tin, cũng không dám thổ lộ tình cảm vì lo em bị chi phối. Ngày thi cuối em nói kết quả rất tốt, tôi chở em dạo khắp Sài Gòn. Em nói rất thích và hứa giữ mãi khoảnh khắc này, cái nắm tay, nụ hôn đầu đời trao nhau ngất ngây.
Rồi em vào đại học, tôi tốt nghiệp ra trường, hai đứa tưởng như sẽ có dịp bên nhau. Em nói yêu tôi nhiều lắm và hai đứa thề non hẹn biển. Tôi rất yêu em nhưng sợ làm ảnh hưởng đến việc học của em nên chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Tình yêu rất đơn sơ không nhuốm màu vụ lợi.
Vừa tốt nghiệp xong tôi được tuyển dụng vào một công ty nước ngoài với mức lương khá cao. Em mừng vui nhưng tuyệt đối từ chối khi tôi đưa em ít tiền tiêu vặt. Em nói: “Ba mẹ gửi đủ, em thêu tranh, đánh máy thuê cũng ổn. Anh để dành đừng phung phí”. Lời khuyên mộc mạc đó làm tôi nhớ mãi.
Những tưởng mối tình sẽ trôi êm về bến hẹn nhưng chia cách xảy ra khi tôi được công ty đưa đi nước ngoài làm việc và học tập 4 năm. Đêm đó tôi gặp em, em cười buồn: “Đây là thử thách tình yêu đó anh ạ. Anh cứ đi và em sẽ đợi”.
Bốn năm cách xa, không về quê hương nhưng chúng tôi vẫn trao đổi với nhau qua điện thoại, yahoo, kể nhau nghe những gì xảy ra hằng ngày. Tôi kể em nghe cái lạnh nơi đất khách, em kể tôi nghe những oi bức mùa hè ở quê hương. Tôi luôn nhớ em, không quen với bạn gái khác vì xác định chỉ yêu em. Tôi tin em cũng vậy.
Video đang HOT
Cuối cùng ngày chờ đợi đã đến, tôi sắp được về Việt Nam, em cũng chuẩn bị tốt nghiệp. Tôi hẹn ngày em làm lễ tốt nghiệp sẽ đến, hai đứa vun đắp tương lai. Biến cố cuộc đời ập đến, tôi bị tai nạn trong đợt dã ngoại chia tay các đồng nghiệp để chuẩn bị về Việt Nam, bất tỉnh và mê man 15 ngày, sau khi tỉnh lại phải nằm gần 2 tháng để liền xương. Tôi không báo em biết vì lúc đó hoàn toàn không có cơ hội. Sau khi hồi phục tôi nhận thấy mình đã mất chức năng của người đàn ông. Chán nản tuyệt vọng và nhớ em, tôi càng buồn thêm.
Bác sĩ bảo tôi nên sinh hoạt bình thường, do ảnh hưởng của thuốc điều trị và chấn thương nên tạm thời mất đi chức năng của người đàn ông thôi. Chuyện tai nạn tôi giấu gia đình, bạn bè và cả em nữa. Tuyệt vọng, tôi xin chuyển đến làm việc ở một công ty heo hút nơi xứ người. Ngoài giờ làm việc tôi chơi những môn thể thao nhẹ cùng đồng nghiệp, ngắm tuyết rơi và hồi tưởng về em. Bao lần nước mắt rơi và tôi quyết định lặng lẽ xa em mãi mãi. Tôi hủy số điện thoại, địa chỉ email, không muốn em không phải chịu khổ vì mình.
Trải qua thêm 4 năm nơi đất bạn, tôi quyết định về Việt Nam thành lập công ty cho riêng mình. Có lúc tôi nghĩ đến việc tìm em, ôm em vào lòng và quỳ xin thứ lỗi nhưng em đã xóa tất cả thông tin về mình. Tôi đinh ninh em đang hạnh phúc bên chồng con. Điều kỳ diệu đến, về sống ở quê hương sức khỏe tôi dần bình phục. Không khỏe như trước nhưng tôi cảm nhận rất tốt, bản lĩnh đàn ông sống lại. Tôi ký hợp đồng rất nhiều gói thầu xây dựng ở miền Tây.
Một lần tôi lại gặp cô gái hao hao giống em, âm thầm theo dõi. Cô ấy đang công tác tại bưu điện tỉnh nơi tôi nhận thi công. Sau hai tháng tôi quyết định làm quen, vẫn ánh mắt long lanh, giọng nói thỏ thẻ làm cho cảm giác bên em sống lại. Cô ấy nói gia đình có 5 người con gái, gọi là “ngũ long công chúa”, tôi lại nhớ tới câu nói 10 năm trước. Thêm vài tháng và tiếng yêu trao nhau, tôi thấy mình cũng cần một mái ấm nên hẹn ngày đưa ba má về quê người yêu ra mắt.
Ngày hai gia đình gặp nhau suốt đêm tôi không ngủ, mong trời mau sáng để từ Long An đến Vĩnh Long làm rể. Trưa hôm sau hai gia đình gặp nhau, thật không thể ngờ được, vợ sắp cưới của tôi là em gái cô người yêu cũ. Chúng tôi nhận ra nhau ngay và nước mắt cả hai cứ tuôn trước sự bàng hoàng của mọi người. Em vẫn độc thân, cắt đi mái tóc dài và để ngắn ngang lưng. Em về quê sống ẩn dật với nghề giáo.
Chúng tôi bỏ chạy ra sau vườn, ngồi đó suốt ngày, hai bên thông gia không ai hiểu gì cả. Vợ sắp cưới của tôi chắc hiểu chuyện, lặng lẽ bỏ đi với hai hàng nước mắt. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Yêu thầm lặng...
Anh vẫn nghĩ em còn bé lắm... Anh chẳng biết đâu, anh vốn vô tâm, con trai có phải vẫn vô tâm như thế?
Tuổi 17, ở bên cạnh anh, bao giờ em cũng là cô em gái bé nhỏ sinh sau anh sáu tháng, gọi anh là anh trai, mè nheo bất cứ lúc nào còn hay giận dỗi vô cớ. Có bao giờ anh để ý rằng cô em gái của anh từ bao giờ đã trưởng thành, từ bao giờ đã biết lén nhìn một người, kiếm đủ trò để quậy phá, lâu lâu lại nổi giận chỉ vì người đó quan tâm đứa con gái khác, thỉnh thoảng lại trầm ngâm. Có bao giờ anh để ý?
Anh vẫn nghĩ em còn bé lắm... Anh chẳng biết đâu, anh vốn vô tâm, con trai có phải vẫn vô tâm như thế?
Tuổi 19. Hai đứa ở hai thành phố, hai đầu đất nước, thỉnh thoảng lại gọi điện tám đủ thứ chuyện trong hai tiếng đồng hồ, chỉ có gọi điện, nghe được giọng nhau mới có chuyện để nói. Anh lúc nào cũng ra vẻ mình lớn hơn, là đàn anh dặn dò đủ thứ từ chuyện ăn uống, giờ giấc đi ngủ lại dặn không được đi chơi khuya, đi với người lạ, ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa, không ăn quá nhiều, ăn linh tinh. Em chọc anh nhìn đâu cũng thấy bệnh. Anh vẫn như xưa vẫn coi em là đứa em gái chưa hiểu chuyện đời.
Với anh, em mãi mãi vẫn chỉ là một cô bé, chưa hiểu chuyện đời
Con gái vẫn thường cất giữ những tâm tư của mình trong lòng, tự xấu hổ nhưng đôi lúc chỉ mong sao đối phương biết dù là một chút thôi. Dù sao em cũng là con gái. Dù sao em cũng có chuyện muốn nói...Nhưng anh cứ vậy thì em biết bắt đầu như thế nào đây?
Tình yêu tuổi học trò rồi lên tới đại học vẫn trong veo và mỏng manh như thế. Yêu thầm. Tựa hồ chỉ cần chạm vào là vỡ. Vậy mà bấy lâu nay đã bao lần anh lướt qua mà nó vẫn lặng câm như thế, để bao lần em nhói đau, bao lần muốn chạm vào để nó vỡ ra để có đau thì "đau một lần thôi".
Nhiều lúc em ước gì facebook cho biết ai vào wall của bạn nhiều nhất thì anh sẽ biết em quan tâm anh đến nhường nào.
Nhiều lúc ước gì mình ở gần nhau, có thể tình cờ một lúc nào đó anh sẽ biết hộp thư đến trong điện thoại của em chỉ có duy nhất một tên, từ đời nào đời nào đến giờ. Nhưng chúng ta cách xa nhau hàng ngàn cây số, và em chỉ có thể đọc đi đọc lại tin nhắn của anh hàng ngày
Nhiều lần em nhắn em nhớ anh, thì là thật đấy. Nếu em nói em gửi tin nhắn này cho mấy người nữa, là nói dối đấy. Là nhớ một người thôi, có gì đâu mà ngại, ấy vậy mà em cứ xốn xang, hồi hộp với suy nghĩ anh sẽ phản ứng như thế nào, có vui, có ngạc nhiên khi đọc tin nhắn ấy không rồi nín thở chờ tin nhắn hồi âm. Chỉ bởi vì mình em "yêu thầm".
Nếu em gọi điện cho anh và không nói gì hết thì anh đừng lo lắng hay sốt ruột, chỉ là em nhớ anh và muốn nói chuyện với anh thôi. Dù đôi khi mình chỉ nói chuyện không đâu, không đầu không cuối và chẳng vì mục đích gì nhưng chỉ cần người đó là anh...
Nếu em nói đang đi "hẹn hò". Thì là em nói dối đấy. Chỉ để hi vọng tìm trong giọng nói của anh một chút sự thất vọng, hay ghen tuông gì đó. Dù em tìm mãi vẫn chẳng thấy đâu, em tìm mãi vẫn chẳng thấy đâu dù em biết sẽ chẳng có đâu... Vì giờ đây, trái tim của anh đã dành cho người khác.
....................
Anh hẹn em lên yahoo rồi nói ra "sự thật" và gửi em hình chị ấy; em nhìn bức hình trên máy tính lặng yên hồi lâu mắt nhòa đi, từng con chữ thi nhau nhảy múa. Thì ra bấy lâu nay anh đã yêu một cô gái và bây giờ đã được cô ấy đồng ý, thì ra bấy lâu nay em vẫn là người chẳng biết gì. Cảm giác như mình bị bỏ rơi, bị phản bội... em tắt phụt máy tính trùm chăn khóc nức nở. Sài Gòn trời vẫn đang bước vào mùa mưa, cơn mưa bất chợt đến rồi đi để lại cảm giác lành lạnh. Bây giờ em đang rất lạnh, lạnh hơn lúc nào hết...
Người ta bảo khi thật lòng vô cùng thích một ai đó bạn cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho người đó được vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng, em lại không làm được, em không muốn anh ở cạnh cười nói vui vẻ với chị ấy; không muốn anh quan tâm, lo lắng đến chị ấy không muốn anh vuốt tóc cô gái đó như đã từng với em. Em sợ em sợ sẽ mất anh, sợ anh sẽ không yêu thương em nữa, trái tim anh nhỏ bé sao có thể chia đều cho hai người con gái.
Suốt một thời gian dài em trốn chạy anh, xóa tên anh trong danh bạ, hủy kết bạn trên facebook ngừng vào yahoo. Em tập cho mình bận rộn - chạy theo những xô bồ trong cuộc sống. Người anh lớn nói em "sinh viên tức là không còn là học sinh nữa", thoát ra khỏi sự bao bọc của gia đình, phải học cách tự lập và trải nghiệm cuộc sống ngoài xã hội. Em đã sống quá lâu trong mớ hỗn độn không tên của mình. Em cũng học anh, đi nhiều, gặp gỡ nhiều.
Nhặt những vụn vỡ của kí ức, đâu đâu cũng là hình bóng anh. Lâu rồi, em không nói chuyện với anh, chắc anh đang tự trách mình lắm, em lại khiến niềm vui của anh bị khuyết đôi chút. Bấy lâu nay em vẫn nghĩ em đã lớn, nhưng giờ đứng trước gương em mới tự hỏi mình thật ra thì bao giờ em mới lớn.
Bấm số điện thoại mà em đã thuộc làu làu từ lâu, nín thở nghe lại thứ âm thanh quen thuộc. Anh vẫn sẽ yêu thương em như ngày nào thôi vì em là em gái của anh mà. Dù chị ấy cho ý nghĩa thế nào cũng chẳng thay thế được em phải không anh?
Vậy thì anh ơi những gì mà em không muốn đó anh hãy cố gắng làm thật tốt. Có như vậy, em mới thực sự quên được anh người em đã yêu thầm.
Theo Tiin.vn
Khi em yêu một chàng trai chân ngắn Là khi em khóc lóc, em vấp ngã, em tuyệt vọng, dù chân ngắn thôi nhưng chàng trai ấy luôn là người chạy đến bên em nhanh nhất. Bạn bè thường cười chê rằng người yêu em chân ngắn, trong khi bạn trai của họ đều là những anh cao to, đẹp trai, sáng sủa. Nhưng em chẳng buồn, em cũng chẳng tủi...