Vợ sắp cưới đòi hủy hôn vì mấy cậu bạn thân tôi
Em nhắn tin nói muốn huỷ hôn vì không chịu được cuộc sống có “loại người” như mấy cậu bạn tôi cứ lởn vởn, ô nhiễm hết cuộc sống của em.
Ảnh minh họa
Tôi có vài cậu bạn đang làm ăn xa, tính cách họ rất tốt, luôn giúp đỡ bạn bè hết mình mặc đường xa, nhưng họ có tính hay đùa, đặc biệt là trêu trọc người yêu của bạn. Cũng chỉ trêu thôi chứ thực chất họ không có ác ý gì. Cách trêu đó họ cũng áp dụng với vợ sắp cưới của tôi nhưng tôi lại là người không thích đùa theo cách của họ, tùy từng cái chứ không phải trò gì em cũng cười đùa. Biết vậy nên tôi đã nói rằng vợ sắp cưới tôi dị ứng với kiểu đùa về vấn đề trai gái nhạy cảm đó lắm, không nên đề cập. Chính vì em không thích đùa nên các bạn tôi lại càng muốn trêu, còn nói là vì ở xa, ít gặp nên phải trêu nhiều chút.
Họ trêu đại loại nếu em không giữ chặt tôi là cô khác hớt tay trên liền, coi chừng tôi bảnh bao, có gia thế lại vô số cô nguyện làm thiếp, cô khác đến nhận chồng là em toi. Họ còn trêu cô đồng nghiệp tôi là vợ xã giao, dù họ biết tôi và cô ấy chẳng có gì nhưng cứ trêu vợ sắp cưới tôi như vậy. Tôi đã cảnh cáo họ không nên trêu đùa như vậy, phải tuỳ người mà đùa nhưng họ không nghe, cứ cái tính “càng không thích thì càng tiến”, thấy em khó chịu lại càng hứng trêu, làm tôi phải mệt nhọc đi sau “dọn”. Gặp nhau đã ít mà giờ lại phải tránh mặt họ thì thật lòng tôi cũng không vui, nhưng nếu còn gặp thì lại làm em không vui.
Có hôm tôi và họ đi nhậu nhân dịp họ về thăm nhà ít hôm, đúng lúc em gọi cho tôi thì họ lại giở trò, ở ngoài cứ cố dàn dựng làm bộ chúng tôi đang đi karaoke trá hình, có mấy cô gái vây quanh. Em hôm sau giận tím mặt, không nói gì nặng lời, chỉ coi tôi như người vô hình. Yêu nhau lâu tôi biết, em không phải người ghen, chỉ là em ghét kiểu trêu đùa vấn đề nhạy cảm, giận em cũng không mắng nhiếc mà chỉ lơ đối phương đi, chỉ nói một câu “thất vọng” mà thôi. Tính em như vậy nên tôi đã nói cho cả nhà biết từ lúc mới quen em, nên cũng không ai cố ý trêu con dâu tương lai, những cậu bạn sống gần tôi họ cũng biết nên không trêu.
Vợ tương lai tôi có cách nghĩ khác mấy cậu bạn, cách trêu kiểu đó em không hề coi nhẹ, cười trừ rồi cho qua mà quan điểm của em là lôi nó ra đùa đồng nghĩa với ủng hộ những chuyện đó, hoặc nếu mắc phải chuyện đó thì cũng không lên án. Em nói không coi là họ đùa mà coi họ đang cố tình phá, chọc tức em, bản thân họ cũng không coi trọng việc phải đứng đắn trong một mối quan hệ. Em không muốn có người như thế trong cuộc sống của mình, mặc tôi giải thích họ không có ác ý.
Vào hôm chúng tôi tụ tập, tưởng hôm đó sẽ là ngày vui mà lại trở thành ngày tận thế khi em đứng dậy chỉ thẳng vào họ mắng nhiếc rồi đi về, không giải thích hay cho tôi đi theo. Tối đêm em nhắn tin nói muốn huỷ hôn vì không chịu được cuộc sống có “loại người” như mấy cậu bạn tôi cứ lởn vởn, ô nhiễm hết cuộc sống của em. Em nhắn, nếu tôi còn yêu, muốn hôn lễ diễn ra như dự tính thì cắt đứt quan hệ với họ, không sẽ hủy hôn vì em cũng không chỉ vì danh dự lỡ đính hôn mà chịu khổ một đời. Em chịu hết nổi họ rồi, nghĩ lấy tôi là sẽ có ngày gặp lại họ khiến em buồn nôn. Quanh em ai cũng đàng hoàng, ngay thẳng, chỉ có nhóm bạn cũ của tôi là nói gì cũng không lọt tai, coi nhẹ chuyện “gái gú”. Em cho tôi hai tuần suy nghĩ, sẽ không liên lạc và tôi cũng vậy. Mấy đứa bạn cũ tôi cũng sốc vì em nổi nóng tối hôm đó nên sáng hôm sau cũng đi sớm.
Tôi thật sự rất hoang mang, một bên là bạn lâu năm, một bên là vợ sắp cưới, tôi không thể đặt họ lên bàn cân chọn được. Vì bạn mà không lấy người tôi yêu ba năm trời thì không được, nhưng lạnh lùng cắt đứt hoàn toàn với bạn lâu năm tôi cũng không biết mình có làm được không. Tôi thật sự bế tắc, phải làm sao đây? Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Video đang HOT
Theo VNE
Nhận được tin nhắn này từ vợ sắp cưới, tôi nổi giận tuyên bố hủy hôn và cái kết nghiệt ngã
Tôi chết sững, điện thoại trên tay rơi xuống đất. Tai tôi nghe nhầm hay mẹ tôi nói nhầm vậy. 49 ngày em ư? Em đã chết. Không thể nào, trước khi đi, tôi vẫn còn cãi vã với em kia mà.
Trước mặt tôi, di ảnh em đang cười hiền, ánh mắt phảng phất nỗi u buồn. (Ảnh minh họa)
- Lấy được cô ấy, đời mày lên tiên rồi. - Cậu bạn vỗ vai tôi đầy ngưỡng mộ
Tôi mỉm cười. Tôi thì chẳng cần lên tiên, tôi chỉ cần có được một cuộc sống hạnh phúc, yên bình bên người con gái mà mình hết lòng yêu thương thôi.
Tôi và em yêu nhau đã được 3 năm và em sắp trở thành vợ tôi. Lễ ăn hỏi đã xong, chỉ còn đợi ngày đẹp để tổ chức hôn lễ thôi. Vợ sắp cưới của tôi kém tôi 4 tuổi. Người ta nói chúng tôi hợp nhau từ cái tuổi ấy. Tình yêu của chúng tôi chưa từng xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào. Em không chỉ xinh đẹp làm nhiều người mê đắm. Em còn dịu dàng, ngoan hiền, hay giúp đỡ mọi người nên ai cũng yêu mến. Bố mẹ tôi ưng lòng em lắm, còn dặn tôi phải cố mà giữ, mà bảo vệ người con gái tốt như em. Bản thân tôi cũng ý thức được rằng nếu để mất em thì tôi sẽ phải hối hận cả đời.
Chỉ còn 1 tháng nữa thì hôn lễ của chúng tôi sẽ được tổ chức. Tôi đếm từng ngày, từng ngày một trôi qua trong chậm dãi. Nhiều lúc, tôi chỉ muốn bóc hết quyển lịch cho thời gian mau trôi đi để rước em về dinh. Thú thực với lòng là tôi sợ mất em ghê lắm. Nhưng rồi...
Dạo gần đây em cứ lạ lạ, sắc mặt xanh xao, vàng vọt hơn. Tôi lo lắng, giục em đi khám thì em nói rằng do em quá sốt ruột cho đám cưới nên mới như vậy. Tôi chỉ biết khuyên em bớt căng thẳng, thả lỏng tinh thần đi mà thôi. Ấy thế mà tối ngày hôm đó.
Điện thoại báo có tin nhắn đến, tôi nhấc lên xem thì đó là của em: "Em sợ chồng em biết lắm. Thôi tạm thời chúng mình đừng gặp nhau nữa".
Giận điên người, tôi cho em hai cái tát trời giáng rồi tuyên bố hủy hôn. (Ảnh minh họa)
Mắt tôi tối xầm lại. Tôi không dám tin những gì mình vừa đọc được là sự thật. Không thể nào? Tin nhắn này, chắc chắn không phải là em nhắn cho tôi rồi. Lẽ nào em đã phản bội tôi. Phải rồi, thái độ lạ của em gần đây, sự lo lắng, mệt mỏi của em. Máu trong người tôi sôi lên. Tôi lao đến nhà em, lôi em ra hỏi cho rõ mọi chuyện:
- Cô giải thích đi, thế này là thế nào. - Tôi giơ cái tin nhắn thẳng vào mặt em
- Như anh nghĩ thôi. Em chán anh rồi, không muốn lấy anh nữa. - Em thẳng thừng, nét mặt tỉnh bơ
Giận điên người, tôi cho em hai cái tát trời giáng rồi tuyên bố hủy hôn. Tôi thật không ngờ, đằng sau cái lớp vỏ ngoan hiền kia lại là sự lẳng lơ, trơ trẽn đến như vậy. Trái tim tan nát, vỡ vụn, tôi đập vỡ tấm ảnh cưới treo trong phòng ngủ. Tất cả những thứ chuẩn bị cho em, tôi mang đi đốt, đi phá hết. Bố mẹ tôi can ngăn nhưng cũng không thể kiềm chế được cơn uất hận trong tôi đang thét gào. Một người con gái tồi tệ, trơ trẽn như em chẳng đáng để tôi yêu thương nữa. Tôi quyết định xóa số điện thoại, không gặp em nữa.
Tôi chuyển công tác, đến thành phố khác sống ngay trong ngày hôm đó đi để những mong tâm trạng có thể tốt hơn, để không phải nhìn thấy bộ mặt giả dối của em nữa. Tôi không về nhà vì công việc khá bận rộn và nỗi nhớ em, hận em khiến tôi không thể quay về. Ở nơi mới, tôi quen thêm được vài người bạn, trong số đó có vài cô gái rất khá, nhưng chẳng ai có thể làm tôi vui được như khi ở bên cạnh em. Chợt nghĩ đến em, tim tôi lại rỉ máu...
49 ngày sau cái ngày tôi đùng đùng tới nhà em tuyên bố hủy hôn...
Mới sáng sớm, mẹ tôi đã gọi điện. Tôi thấy kì lạ lắm. Bình thường có bao giờ mẹ gọi cho tôi vào buổi sáng thế này đâu. Tự nhiên, tôi thấy nóng ruột, khó chịu lắm. Nhấc vội điện thoại:
- Hôm nay 49 ngày cái Mai (tên của em) con có muốn về thắp hương cho con bé không?
Tôi chết sững, điện thoại trên tay rơi xuống đất. Tai tôi nghe nhầm hay mẹ tôi nói nhầm vậy. 49 ngày em ư? Em đã chết. Không thể nào, trước khi đi, tôi vẫn còn cãi vã với em kia mà. Không suy nghĩ nhiều hơn nữa, tôi đón xe về thẳng nhà em thật nhanh.
Màu tang tóc, đau buồn phủ kín ngôi nhà của em. Bố mẹ em thẫn thờ ngồi cạnh bố mẹ tôi. Trước mặt tôi, di ảnh em đang cười hiền, ánh mắt phảng phất nỗi u buồn.
- Đây là... Mọi người ai có thể nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra không? - Tôi gào lên như kẻ điên
- Con bé nó phát hiện mình bị ung thư nên đã cố tình nhắn cái tin đó để con tới hủy hôn. Nó hy vọng, sự phản bội giả của nó sẽ khiến con hận nó mà nhanh quên đi nó để tìm hạnh phúc mới. Tâm nguyện của con bé là không được ai cho con biết về sự ra đi của nó. Con vừa đi công tác thì nó cũng không còn trên cõi đời này. - Mẹ em nghẹn ngào
Tôi quỳ gục, toàn thân run rẩy. Tôi hận mình, hận sự mù quáng của mình. Tại sao tôi lại không chịu tin tưởng vào tình yêu em dành cho mình cơ chứ. Em ra đi trong sự uất hận, thù hằn của tôi. Rồi để tôi khi biết chuyện phải ăn năn, giày vò, hối hận. Em có quá tàn nhẫn với tôi rồi không? Quên em, không có em, tôi biết sống làm sao, sống thế nào đây?
Theo blogtamsu
Tôi hủy hôn khi biết nhiều sự thật về quá khứ của vợ sắp cưới Trong một lần đi chơi bị chuốc rượu say, em bị người đàn ông có vợ hãm hiếp. Em ăn năn, xin lỗi nhưng tôi cảm giác không thực lòng. Ảnh minh họa Tôi quen em gần 5 tháng, chúng tôi yêu nhau rồi quyết định đi đến hôn nhân (vì tôi không còn trẻ). Các thủ tục đã làm hết, ngày cưới...