Vợ sắp cưới chỉ còn lòng thương hại với tôi
Rõ ràng Mai không còn yêu tôi. Tình cảm của em dành cho tôi giờ đây chỉ là lòng thương hại.
Tôi cam nhân ro rang nhât sư lanh leo cua Mai hôm hai đưa đi chup hinh cươi cach nay môt tuân. Khi ngươi thơ chup anh bao Mai tưa hăn đâu vao ngưc tôi thi em chăng nhưng không tưa ma con la anh ta: “Nhiêu chuyên qua đi!”.
Cư chi, lơi noi ây cua Mai như giot nươc tran ly ngơ vưc cua tôi. Điêu nay hoan toan không co trước đây, khi tôi con lanh lăn. Khi ấy, up măt vao ngưc tôi hay tưa đâu vao đây la môt trong nhưng điêu khiên em thich thu nhât.
Tôi va Mai quen nhau đa 6 năm. Cha me hai bên cung la chô ban be. Chung tôi yêu nhau tư nhiên như thê hai đưa sinh ra trên đơi nay la đê cho nhau. Tôi la kiên truc sư, con Mai la hoa si nên khi ơ bên nhau, hai đưa luôn co nhưng y tương mơi me, thơ mông vê cuôc sông sau nay. Mai thich ve tranh vê gia đinh, con tôi lai mê thiêt kê nhưng ngôi nha mơ ươc cho vơ con. Chung tôi đa đinh se cươi giưa năm nay.
Thê ma đung môt cai, tôi bi tai nan trong môt lân đi giam sat công trinh xây dưng. Ban tay phai cua tôi bi dâp nat, khi vêt thương đươc chưa lanh, cac ngon tay co rut lai; côt sông bi chân thương năng phai điêu tri hơn 6 thang nhưng vân không thê phuc hôi hoan toan.
Tôi noi vơi me: “Liêu con co thê mang lai hanh phuc cho ngươi con yêu vơi cơ thê không con lanh lăn như vây không?”. Mẹ nắm chặt tay tôi, lặng người đi. Rất lâu sau mẹ mới nói: “Vấn đề là con có niềm tin hay không… Riêng mẹ thì mẹ tin con sẽ làm được”.
Nói rồi mẹ lại nắm chặt tay tôi như muốn truyền thêm sức mạnh cho tôi vượt qua mất mát, đớn đau này. Thật sự là ngay lúc ấy, với sự khích lệ của mẹ, tôi cũng tin rằng, những mất mát của mình so với nhiều người vẫn không thấm vào đâu. Tôi may mắn còn có gia đình yêu thương, có những người đồng nghiệp hết lòng giúp đỡ. Và trên hết, tôi còn có một tình yêu lâu bền với người bạn gái thuở thiếu thời…
Những ngày tôi bị nạn, Mai vẫn ở cạnh tôi chăm sóc tận tình. Khi tôi về nhà, ngày nào em cũng đến để luyện tập, giúp tôi cử động bàn tay, giúp tôi đi đứng… Em vẫn vui vẻ và luôn động viên tôi phải cố gắng vượt qua. Có lần Mai còn bảo: “Em sẽ làm đôi tay cho anh, anh thích vẽ gì, thiết kế gì cứ nói ra, em sẽ làm cho anh”. Thậm chí có lần em còn đùa sẽ cõng tôi đi nếu như tôi không ngồi dậy, đi đứng bình thường được… Tôi đã từng tin như vậy. Đúng là điên rồ!
Hay là tôi cứ làm một kẻ điên rồ, để mặc cho người yêu tôi bất hạnh? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi sống trong sự ấm áp, yêu thương ấy cho đến một ngày cách nay hơn 3 tháng. Hôm đó Mai đến thăm đúng lúc tôi đang ngủ trưa nên em ngồi đợi. Khi tôi thức giấc thì thấy em đang ngồi gục đầu, hai vai rung rung. Có lẽ Mai đã khóc rất nhiều vì hai mắt em sưng mọng. “Tại em thương anh quá chớ không có chuyện gì đâu…”- Mai đã nói như vậy khi tôi hỏi. Khi ấy, tôi bỗng nghĩ, chỉ có điên rồ mới tin như vậy.
Từ hôm đó, tôi luôn có linh cảm rất lạ. Tôi nghĩ tình cảm Mai dành cho tôi có lẽ không còn như trước. Em không còn cười vui, thỉnh thoảng lại lặng người, ánh mắt xa xăm. Có lần em ngồi bên cửa sổ, cách tôi chỉ có mấy bước chân mà tôi gọi đến lần thứ ba em mới giật mình; nhiều khi tôi nắm tay em, muốn giữ thật lâu trong tay mình nhưng em đã rụt tay lại. Đặc biệt, em không ôm hôn tôi; không bắt tôi nằm sấp xuống để xoa bóp lưng cho tôi như trước; em cũng không còn nắm lấy bàn tay bị tật của tôi vuốt nhè nhẹ rồi áp vào má mình như trước…
Những thay đổi đó, tôi cảm nhận rõ hơn ai hết bởi nó không những được trông thấy bằng mắt thường mà tôi còn cảm nhận bằng trái tim đang quay quắt, đớn đau… Một nỗi sợ hãi mơ hồ bắt đầu len vào suy nghĩ của tôi. Tim tôi thắt lại khi nghĩ rằng mình có thể đánh mất tình yêu.
Từ nỗi sợ hãi, tôi đã quyết định một cách điên rồ: Tôi đòi phải tổ chức đám cưới đúng như tính toán trước đây. Mẹ tôi không nói gì nhưng ba tôi có vẻ băn khoăn: “Con chưa khỏe hẳn, đợi thêm một thời gian nữa được không?”. Nhưng tôi như đứa trẻ không ngoan, quyết đòi hỏi đến cùng. Trong thâm tâm, tôi nghĩ, cứ đám cưới đi, một ngày hay thậm chí một giờ tôi được làm chồng của người tôi yêu cũng được. Sau đó, tôi sẵn sàng trả tự do cho em… Đúng là chỉ có kẻ điên rồ mới nghĩ và làm như vậy!
Ngày cưới đã định, thiệp cưới đã gửi đi. Ảnh cưới cũng đã chụp rồi. Ngày 19/5 tới sẽ là ngày chúng tôi nên vợ nên chồng. Xem như tôi đã toại nguyện. Ấy vậy mà sau hôm đi chụp ảnh cưới về, tôi đã mất ăn, mất ngủ. Vết thương nơi lưng đau đớn khiến tôi khó ngủ một phần, nhưng phần lớn hơn có lẽ là vì tôi chợt nhận ra mình đang làm một chuyện điên rồ.
Tại sao tôi lại cầm dây xích trói chặt cuộc đời người con gái mình yêu? Tại sao tôi lại có thể đối xử độc ác như vậy đối với người mình yêu? Rõ ràng Mai không còn yêu tôi. Tình cảm của em dành cho tôi giờ đây chỉ là lòng thương hại. Hà cớ gì tôi phải bôi bẩn lên bức tranh tình yêu mà chúng tôi đã nâng niu suốt mấy năm qua?
Thế nhưng, không có em thì liệu cuộc sống này đối với tôi còn có ý nghĩa gì nữa không? Tôi còn có thể sống để làm một con người nữa không khi mà động lực lớn nhất của cuộc đời tôi đã không còn nữa?
Hay là tôi cứ làm một kẻ điên rồ, để mặc cho người yêu tôi bất hạnh?
Theo VNE
Lời cầu cứu của một người mẹ bất hạnh
Vì kết hôn trong vội vã nên cuộc hôn nhân của tôi cũng ra đi trong vội vã và tôi không hề có cảm giác nuối tiếc gì cho cuộc hôn nhân này nhưng đọng lại trong tôi nỗi buồn nhiều nhất vì con tôi: bé mới hơn 3 tháng tuổi...
Kính gửi Ban biên tập!
Tôi viết thư cho quý báo khi bản thân vừa bị tai nạn giao thông gãy chân đang phải nghỉ dạy học và nghỉ coi thi tốt nghiệp để điều trị trên giường bệnh mới được 5 tuần lễ. Mọi người nói số tôi may khi chỉ bị gãy chân, chứ chụp não không có vấn đề gì, nhưng một người năng động như tôi thật sự rất khó chịu khi phải nằm một chỗ. Tôi thấy thương bố mẹ tôi nhiều hơn khi vừa phải chăm con gái và chăm cháu ngoại. Đáng lẽ ra tuổi của bố mẹ tôi có thể được an nhàn, hưởng hạnh phúc bên con cháu nhưng giờ bố mẹ vẫn phải lo cho tôi.
Có lẽ lứa tuổi 83 của tôi - con gái Quý Hợi lại sinh vào mùa Hạ nên lỗi số. Tôi không duy tâm lắm nhưng mọi người nói thế nên tôi chỉ biết tự nhủ lòng cố gắng và sống vì con. Sau cuộc đổ vỡ hôn nhân hơn một năm, tôi lao vào làm việc và tập trung tất cả tình cảm cho con trai bé bỏng hơn 3 tháng mà không nhận được sự chăm sóc của chồng và nhà nội. Tôi phải trả giá cho sự vội vàng của mình, vội vàng tin, vội vàng mơ mộng kết hôn với bộ đội chỉ vì tôi yêu biển, yêu màu xanh áo lính...
Vì kết hôn trong vội vã nên cuộc hôn nhân của tôi cũng ra đi trong vội vã và tôi không hề có cảm giác nuối tiếc gì cho cuộc hôn nhân này nhưng đọng lại trong tôi nỗi buồn nhiều nhất vì con tôi: bé mới hơn 3 tháng tuổi chưa biết rõ mặt cha, chưa có khái niệm về gia đình nhà nội mà phải chứng kiến sự chia li của bố mẹ... Cháu không hề nhận được sự chăm sóc của bà nội mà chỉ có sự quan tâm của ông bà ngoại và mẹ mà thôi...
Ảnh minh hoạ
Chuyện về cuộc đời tôi kể ra thật dài... Ngày tôi mang thai, chồng tôi đang đóng quân ở Cam Ranh - Khánh Hòa, tôi phải đi làm cách xa trường gần 12km. Bụng mang dạ chửa lại dạy nhiều lớp nhất so với đồng nghiệp nhưng tôi luôn tự nhủ vì con phải cố gắng hết mình. Khi con tôi tượng hình trong bào thai, đi siêu âm bác sĩ chẩn đoán là cháu "trai", tôi mừng vui về khoe với mẹ chồng. Mẹ chồng dội gáo nước lạnh vào tôi: "Trai họ Trần không làm ăn được tích sự gì".
Khi tôi sinh cháu ở Bệnh viện huyện Vĩnh Bảo, mẹ chồng tôi nói: "Tao không bế được cháu đâu vì chân tao không ngồi được". (Mẹ chồng tôi bị viêm khớp nhưng không tới mức phải nằm một chỗ mà vẫn đi lại như người khỏe mạnh, bình thường, vẫn đi bế cháu ngoại nhưng tôi không hiểu sao lần đầu có cháu nội, lại là cháu trai (theo định kiến phong kiến của người Việt Nam thì hạnh phúc vậy mà bà đã để mẹ con tôi phải xuống ở nhờ ông bà ngoại). Chuyện đời như phi lí khi tôi đang đau đớn trong cơn vượt cạn, tôi nhờ bố mẹ tôi điện thoại báo với mẹ chồng tôi là tôi lên cơn đau trở dạ thì được nửa ngày mới thấy mẹ chồng tôi lên, chồng thì công tác xa nhà nhưng bà đã lên muộn lại không động viên con dâu đang đau đớn hay được lời an ủi mà bà nói nhiều thứ khiến chính con gái bà bực mình...
Khi tôi sinh cháu ở bệnh viện được hơn 2 ngày tuổi, mẹ chồng tôi thoái thác trách nhiệm cho bố mẹ đẻ tôi đón hai mẹ con tôi về nhà. Vì mẹ chồng tôi đã nói thế nên thương con, bố mẹ tôi đón tôi và cháu về nhà làm mâm cơm thắp hương tổ tiên báo với mọi người gia đình có thêm thành viên mới. Hai mẹ con tôi sống trong sự chăm sóc yêu thương đùm bọc của gia đình nhà ngoại. Mẹ chồng tôi thỉnh thoảng xuống thăm hai mẹ con tôi rồi lại vội vã về và bà bảo: "Chó mèo ở nhà không người cho ăn"... (Cháu đích tôn mà bà không quý bằng con chó, con mèo?).
Vì sinh cháu không có sữa mẹ nên tôi phải nuôi cháu hoàn toàn bằng sữa ngoài rất vất vả. Cho tới khi được hơn tháng cháu bị viêm phổi phải nhập viện. Mẹ chồng tôi không cần biết vì sao (vừa không mất công lại vừa được nói) bảo với tôi, tại ở nhà ngoại, tại mẹ tôi cho cháu uống hoa hồng bạch và rễ dâu với mật ong nên bị ho (cách chữa đông y cho trẻ). Có nghĩa là mẹ chồng tôi phủi sạch trơn tất cả những công lao nhà ngoại quan tâm, yêu thương cháu hơn tháng từ lúc sinh ra. Bệnh viện quá tải, bố tôi bảo nên cho đón xe cho hai mẹ con về rồi sáng lên bệnh viện sớm và đã được sự đồng ý của bác sĩ nhưng mẹ chồng tôi không cho về.
Tới lúc bà về, chồng tôi bảo đón xe về nhà mẹ chồng (tôi đang ở nhà ngoại thì cháu bị viêm phổi) thì tôi có nói: "Đi về ông bà ngoại chứ về nhà mẹ có bế cháu đâu mà về"... Rồi vợ chồng qua lại lời với nhau tại phòng bệnh và chồng tôi đã cho rằng vì tôi nói mẹ chồng không bế được cháu nên đấm tôi nhiều lần vào đầu khi tôi vừa sinh được hơn tháng... trước mặt em gái và sự can ngăn của nhiều người bệnh trong bệnh viện (đây cũng là lí do mỗi khi thời tiết thay đổi tôi hay bị đau đầu). Lúc đó em gái tôi bảo: "Đi về nhà, người mới sinh mà để người ta đánh thế à?" và ra gọi xe cho hai mẹ con tôi về nhà bố mẹ tôi.
Ngày hôm sau, chồng tôi xuống nhà quỳ xuống xin lỗi bố mẹ tôi và tôi mong mọi người tha thứ cho hành động vũ phu đó. Lúc đó vì thương con trai bé nhỏ tôi đã bỏ qua và lên nằm viện tiếp tục điều trị cho cháu. Nhưng những ngày tôi về nhà chồng ở sau khi cháu ở bệnh viện điều trị xong thì đó là những ngày cay đắng tủi nhục. Mẹ chồng tôi bảo: "Thôi không có sữa thì ăn tạp đi không phải kiêng khem gì đâu". Mẹ chồng tôi để hai mẹ con ở gian nhà dưới gió Tây. Hai mẹ con đêm ngày chăm nhau và bà chỉ giúp bữa cơm và nếu trời mưa bà lại gọi tôi ra rửa sân, quét sân cho bà dù rằng lúc đó tôi vận còn kiêng cữ. Có cả những lúc bà nhờ tôi múc nước thải tưới rau ngoài vườn...
Tôi ở trên nhà chồng được hơn tháng, cháu cũng không được một mâm cơm thắp hương tổ tiên mà thay vào đó là tôi phát hiện ra sự việc chồng tôi ngoại tình với một người phụ nữ gần 50 tuổi ở gần đơn vị nơi anh ta công tác chỉ vì nhu cầu sinh lí lúc vợ sinh không được đáp ứng. Tôi sốc nặng và nói với mẹ chồng, Ban biên tập biết mẹ chồng tôi nói gì không?... "Bao thằng đàn ông nó đi với gái rồi cũng về với vợ, điều quan trọng là nó về với ai"...
Nhưng tôi không chấp nhận sự phản bội trong tình yêu, hôn nhân, tôi không thèm nói gì với anh ta sau lúc đó và nói dối mẹ chồng xin phép bà xuống nhà ngoại, vợ chồng tôi to tiếng cãi nhau, khi đó anh ta nói: "Gia đình mày vợ nọ con kia chung chạ, nhà tao không bao giờ có chuyện đó!" (Bố mẹ tôi chỉ sinh được 3 con gái, vì bố tôi là con trưởng nên mẹ tôi đã hỏi cho bố một người phụ nữ quá lứa lỡ thì sinh được một em trai mà mẹ tôi và chị em tôi quý em và chăm lo cho em như không phải vì những ích kỉ tầm thường của mỗi con người).
Ảnh minh hoạ
Vì là người khá ngang nên khi li dị, tôi không đòi hỏi gì hết trong quãng thời gian làm dâu nhưng anh ta đưa ra lí do lương bộ đội thấp nên trợ cấp nuôi con được 500 nghìn đồng/ tháng và cho tới lúc này khi cháu được 28 tháng tuổi tất cả tiền trợ cấp nuôi con được 3 triệu đồng. Sau khi li dị, tôi lao vào công việc, chăm con để quên đi sự đổ vỡ của hôn nhân. Nhiều người cũng làm mối cho tôi đám nọ, đám kia nhưng con tôi con nhỏ tôi không có ý nghĩ đó, và điều quan trọng tôi sợ thất bại thêm lần nữa con tôi sẽ lại tổn thương.
Nhiều người cũng bảo tôi trả cháu về cho nhà nội nhưng tôi thà chết, thà hy sinh mình còn hơn bỏ cháu, cháu là tất cả với tôi, là sinh mạng và là cuộc sống của tôi. Nghe cháu nói, cháu hát, cháu kể chuyện... thấy cháu lớn lên từng ngày, tôi thấy thật hạnh phúc. Lương giáo viên cũng chỉ đủ cho tôi trang trải cuộc sống của hai mẹ con nhưng nhiều khi cũng thiếu. Hiện tại hai mẹ con tôi đang ăn bám ông bà ngoại, tôi không may bị tai nạn, cháu phải nhờ ông bà chăm sóc...
Sau đó hơn 1 năm, khi cháu tròn 1 tuổi theo quy định của pháp luật, tôi và chồng li dị. Nhưng cuộc sống của hai mẹ con tôi cũng chẳng bình yên vì anh ta luôn nhắn tin dùng những lời lẽ vô văn hóa làm phiền cuộc sống của tôi, nếu tôi không nhắn tin lại thì anh ta càng tiếp tục nhắn làm phiền tôi hơn. Tôi là người nóng tính vì từ bé anh ta không hỏi gì con nên tôi không cho gặp, cũng không cho thăm, nhìn thấy mặt là tôi đuổi. Cứ một thời gian khi cuộc sống của hai mẹ con tôi yên bình trở lại, vài tháng, anh ta lại lần xuống, lù lù đi vào nhà bố mẹ tôi mà không cần biết ai ở nhà hay không, đưa tôi 500 nghìn đồng nhưng tôi chưa bao giờ cầm tiền đó, anh ta vứt ở bàn, vứt ở chỗ mọi người nhà tôi có thể nhìn thấy.
Thưa ban biên tập! Tôi li dị chồng khi ở tuổi 28 từ đó tới nay gần 3 năm rồi tôi không hề có ý định đi bước nữa hay kiếm tìm những mối quan hệ không đứng đắn vì tôi luôn ý thức mình là giáo viên phải gương mẫu và chuẩn mực, không làm gì trái với lương tâm mình. Cháu là tất cả, là niềm vui của tôi... chồng cũ của tôi ra điều kiện, nếu tôi lấy chồng tôi phải trả cháu lại cho anh ta nhưng anh ta chưa bao giờ chăm cháu, tới lúc này cháu biết hát, biết nói nhiều thứ, biết kể chuyện nhưng dửng dưng trước anh ta nếu anh ta tới. Vậy anh ta có quyền cướp cháu từ tay tôi không? Nếu anh ta cản trở việc phát triển của cháu cũng như quấy nhiễu cuộc sống của tôi, tôi có quyền đề nghị tòa án từ bỏ quyền thăm nuôi của anh ta được không? Tôi phải làm gì lúc này đây? Kính mong quý báo cho lời khuyên! Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo ANTD
Tự sự của người cha tù tội, có con trầm cảm Khi tôi bị bắt, cháu còn nhỏ nên chưa có ý thức về việc bố phải đi tù. Nhưng tôi thì hoàn toàn hiểu nhưng khó khăn của một đứa trẻ có bố tù tội phải trải qua giống như những gì con tôi phải đối mặt, phải chịu đựng trong suốt những năm vừa qua. LTS: Nguyễn Văn Ánh là một phạm...