Vợ sẵn sàng phá nát gia đình để trả thù người cũ
Vợ tôi gằn giọng bảo:”Gần 2 năm qua, chỉ có anh hạnh phúc còn em thì không. Hai năm nay em vẫn chờ đến ngày này để trả thù hắn. Em không tin là không thể phá nát gia đình của kẻ đểu giả ấy”.
Chào anh Văn Hưởng, tác giả bài viết “ Đàn bà phụ tình = Cái giẻ bẩn hay chiếc vòi nước bị rò rỉ!”.
Đọc câu chuyện của anh mà tôi càng thêm buồn và cay đắng. Giá như tất cả mọi người trên thế giới này đều được người mình yêu trao lại tình cảm thì có phải hạnh phúc biết bao không.
Tôi biết anh vẫn còn rất yêu người phụ nữ bội bạc đó. Chỉ có yêu nhiều thì mới hận thù nhiều như vậy. Yêu quá sâu đậm nên nỗi đau càng khó quên. Tôi rất hiểu điều đó, bởi người phụ nữ tôi yêu cũng mang nỗi hận lớn như anh và thậm chí vì thù hận, vợ tôi đang muốn phá nát gia đình của người cũ.
Ngày tôi mới gặp Phương, cô ấy là một cô gái vui tươi, nhí nhảnh, rất thú vị. Tôi và cô ấy chơi thân với nhau vì là 2 người duy nhất cùng quê Thái Bình ở lớp Đại học. Tôi thầm yêu cô ấy từ ánh mắt đầu tiên nhưng chẳng dám nói, chỉ luôn bước đi cạnh cô ấy dưới cái mác “bạn thân”.
4 năm Đại học, tôi thót tim mỗi khi có chàng trai nào đến gần cô ấy và lại thở phào nhẹ nhõm khi Phương từ chối lời tỏ tình của họ. Mặt khác, tôi cũng run, không dám tỏ tình vì sợ bị Phương đá bay. Cô ấy không thích con trai cùng tuổi vì cho rằng trẻ con quá.
Kế hoạch của tôi là sau khi ra trường là sẽ cố gắng thật giàu có, đĩnh đạc rồi sẽ tỏ tình với Phương. Nhưng kế hoạch đó còn chưa bắt đầu thì đã thất bại tan tành. Lúc chúng tôi đi thực tập, Phương đã yêu một anh cùng cơ quan.
Tôi càng thêm tự ti về bản thân khi gặp anh ta. Anh ta chạy xe 4 bánh, dùng điện thoại xịn, ăn mặc là lượt và còn xức nước hoa. Trong khi tôi chỉ là thằng sinh viên mới ra trường nhà quê với con Dream cà tàng.
Video đang HOT
Tôi thất vọng tràn trề, buồn kinh khủng mỗi khi Phương nhắc đến người yêu đầy tự hào và hạnh phúc. Mới chỉ mấy tháng quen nhau, cô ấy đã vẽ ra một đám cưới với người kia. Cô ấy khẳng định chắc nịch “Cậu chuẩn bị sẵn tiền mừng đi. Chắc nửa năm nữa là tớ lấy chồng rồi!”.
Nhưng rồi, chuyện tình đẹp đã không kết thúc lãng mạn như Phương mong muốn mà đổ sụp. Hóa ra cô ấy chỉ là một người thay thế cho cô bạn gái đang đi du học của anh kia. Khi người yêu chính thức sắp về nước, anh ta thẳng tay đá Phương.
Cô ấy điên cuồng khi phát hiện bộ mặt thật của người mình yêu thương, tin tưởng. Phương khóc lóc vật vã một thời gian, níu kéo nhưng bị từ chối và hắt hủi rất tàn nhẫn. Nhiều lần đến đón cô ấy trước cửa nhà tên kia, nhìn Phương vật vờ rất tội nghiệp.
Cứ ngỡ sự bao dung và tình yêu của tôi gần 2 năm qua sẽ khiến vợ cảm động quên đi nỗi đau. Ai ngờ vợ tôi vẫn luôn ôm hận trong lòng.
Hơn 2 tháng sau thì Phương cũng bình tâm trở lại nhưng khuôn mặt lúc nào cũng rầu rĩ, đau khổ. Rồi Phương phát hiện có thai với anh ta. Cô ấy không muốn bỏ đứa trẻ, cũng kiên quyết không chịu đến gặp bố nó giải quyết.
Nhìn cô ấy bơ vơ, đáng thương, tôi quyết định bày tỏ với cô ấy, muốn lấy cô ấy và làm cha của đứa bé trong bụng Phương. Đám cưới nhanh chóng được tổ chức vì bụng Phương ngày càng lớn.
Càng lớn, nó càng giống cha ruột như đúc và chẳng có nét gì của tôi. Tôi chẳng quan tâm, ai nói gì tôi cũng đều 1 mực bảo thằng bé là con tôi.
Chúng tôi dọn về quê sống, tránh xa nơi phồn hoa với nhiều ký ức buồn. Phương sinh một bé trai rất kháu khỉnh. Càng lớn, nó càng giống cha ruột như đúc và chẳng có nét gì của tôi.
Nhiều người xì xào sau lưng kêu tôi đổ vỏ, mẹ tôi cũng khó chịu hỏi dò mấy lần. Tôi chẳng quan tâm, ai nói gì tôi cũng đều 1 mực bảo thằng bé là con tôi. Mà quả thật, tôi rất thương bé. Nghe nó bi bô gọi “Ba! Ba!” mà tôi ấm lòng.
Cứ ngỡ sự bao dung và tình yêu của tôi gần 2 năm qua sẽ khiến vợ cảm động, quên đi nỗi đau. Ai ngờ vợ tôi vẫn luôn ôm hận trong lòng.
Mấy tuần trước, tôi đang ngồi chơi với con thì có khách gọi cửa. Một thai phụ xinh đẹp và sang trọng đến tìm Phương. Thì ra đó là vợ của tên khốn đã bỏ rơi Phương.
Chị ta khóc ngất ở nhà tôi khi nhìn thấy đứa bé giống chồng mình như tạc. Phương ngồi đó, ung dung nhìn chị ta khóc lóc, kể lại chuyện chồng chị ta đã phản bội chị ta thế nào, 2 người quan hệ trong lúc chị ta đi du học ra sao.
Từ hôm đó, chuyện bắt đầu om sòm. Bố mẹ người cũ của vợ tôi đến đòi cháu, muốn mang đích tôn của dòng họ đi. Bố mẹ tôi cũng ầm ĩ muốn tôi ly dị vợ. Thỉnh thoảng có cuộc điện thoại gọi đến chửi rủa vợ tôi. Con trai tôi sợ sệt, lúc nào cũng bám lấy tôi khóc lớn.
Tôi hỏi Phương tại sao lại phải làm như vậy. Cuộc sống đang yên bình, hạnh phúc như thế còn chưa đủ hay sao? Cô ấy gằn giọng bảo “Em biết là không nên thế. Nhưng gần 2 năm qua, chỉ có anh hạnh phúc còn em thì không. Hai năm nay em vẫn chờ đến ngày này để trả thù hắn. Để xem cái tình yêu mà hắn tôn thờ đến mức bỏ rơi em sẽ như thế nào sau vụ này. Em không tin là không thể phá nát gia đình của kẻ đểu giả ấy”.
Tôi sững người khi nghe những lời đó từ vợ mình. Không ngờ vì trả thù kẻ phụ tình, vợ tôi không từ bất cứ thủ đoạn nào. Thậm chí vợ tôi còn ngu ngốc dùng chính con trai để đạt được mục đích dù cho thằng bé bị mọi người giằng co, xếp đặt.
Tôi vừa tức giận, vừa buồn, vừa đau lòng khi thấy vợ như vậy. Không ngờ 2 năm qua, tưởng hạnh phúc gia đình đã yên ả nhưng vợ tôi vẫn hận thù người cũ. Tình yêu của tôi chưa một lúc nào cảm hóa hay có ý nghĩa với em cả.
Lúc này, tôi đang có ý sẽ đưa con trai nhỏ đi đến một nơi thật xa để vợ tôi muốn làm gì thì làm. Nhưng tôi lại không đành lòng để lại vợ ở lại khi em cũng đang bị những lời bàn ra tán vào từ nhiều phía. Nhưng trong lúc tức giận và thất vọng về vợ như lúc này, tôi không biết phải làm sao?
Theo Ngoisao
Hãy yêu chính mình
Khi em bắt đầu được làm thư ký cho chồng chị, em cũng nghĩ đơn giản đó chỉ là công việc. Nhưng dần dần, qua cách đối xử của mọi người với anh, em cảm nhận được sức hấp dẫn của người đàn ông thành đạt, có quyền lực và em muốn được gặp anh nhiều hơn để được núp dưới ánh hào quang đó. Em bắt đầu đi làm rất sớm và về nhà rất muộn.
Anh là người đàn ông quá "chuẩn": có học, uy tín, trầm tĩnh, ít nói, thương yêu vợ con, cư xử đúng mực và có phần lạnh nhạt với phụ nữ, cả với em. Vì thế, em quyết tự tìm hiểu anh thích gì để làm vừa lòng anh. Em mua hoa để trên bàn anh (vì đoán là anh thích), em mua các loại trái cây, vắt nước cam... để được chăm sóc anh và có cớ vào phòng anh nhiều hơn. Ban đầu, khi anh đi công tác, em chỉ dám gọi điện nhắc nhở anh chuyện vé máy bay, lịch họp... nhưng rồi sau đó em bắt đầu "thăm dò" tình cảm của anh, gửi anh những tin ngày càng... xúc cảm hơn.
Thường là anh im lặng, nhưng thỉnh thoảng anh cũng trả lời lại tin nhắn của em, rất ngắn gọn, nhưng em coi đó là thành công lớn rồi. Một phụ nữ như em, U40 rồi, đã có chồng và hai con, khiêm tốn cả về chiều cao và trí tuệ, thì còn mong gì hơn nữa? Và, cuộc "chiến" này vẫn... đang tiếp diễn chị ạ.
Em thích anh nhưng em không dại gì mà hy sinh vì anh nhiều như chị và những người vợ đáng kính khác. Em chỉ cần những cái mà anh sẽ mang lại cho em, chứ không cần chính anh đâu. Nếu có anh bên cạnh, chỉ là thư ký của anh thôi, em cũng đã được mọi người nể nang. Nếu được đồn đại là bồ của anh, sẽ có nhiều người phải sợ em. Và nếu được là vợ của anh, em sẽ tận hưởng quyền lực và tiền bạc của anh. Em không hề có ý định chăm sóc khi anh về hưu hay phụng dưỡng bố mẹ già của anh, cũng không có ý muốn nuôi dạy con của anh chị... Lý do rất đơn giản: em chỉ là kẻ đến sau. Em không thích nghĩ nhiều về tương lai và nghĩa vụ, nên chị đừng quá lo lắng như thế! Rồi sẽ có lúc anh trở về với ngôi nhà xưa mà.
Chị ơi, em và chị khác nhau nhiều quá, nên mình không hiểu nhau đấy thôi. Tình cảm chân thực của chị đối với anh bao la như biển cả, nhưng sao anh ngày càng thờ ơ? Mảnh tình của em hời hợt và thực dụng, nhưng em luôn tạo cho anh cảm xúc ngọt ngào, làm anh nghĩ anh là tình yêu duy nhất, là lẽ sống của đời em. Chị mất cả đời chăm sóc anh, là cái bóng tạo nên sự thành đạt của anh, sao vẫn bị làm ngơ? Em chỉ bỏ chút thời gian mua hoa và trái cây mà anh vẫn xúc động vì sự lo lắng chu đáo. Chị thức khuya cả tuần trong bệnh viện để chăm sóc anh đến phờ phạc nhan sắc mà anh vẫn không hài lòng. Em chỉ ngước đôi mắt ngưỡng mộ nhìn anh và reo lên: "Ôi may quá, anh đã đi làm rồi ạ, thế mà em lo quá!" mà anh lại rất mãn nguyện. Chị thông minh đến thế, yêu anh nhiều đến thế, sao có lúc chị lại dám giận hờn, lạnh nhạt với anh? Em tuy ngu ngốc lắm và chỉ yêu những cái anh sẽ mang lại cho mình thôi, nhưng trước mặt anh, em biết chủ động nói những lời tầm thường mà anh lại thích nghe, biết nũng nịu khi anh không vừa lòng. Chị nhận tiền lương của anh cả đời rồi, sao chị không thể hiện cảm xúc gì cả? Em luôn tạo cho anh cảm giác anh chính là... thánh nhân khi anh dành cho em một món quà, dù là bé xíu. Chắc vì vậy, nên anh thích tặng quà cho em lắm!
Khác biệt là ở chỗ, chị chỉ biết hy sinh một cách vô điều kiện, đến kiệt quệ cả thể xác và tinh thần. Còn em, em chỉ cần làm cho người khác vui khi họ hy sinh cho mình thôi, chị ạ. Chị sẽ bảo là em không biết yêu nhưng chị ơi, mình cho người ta nhiều đến nỗi họ không còn tình cảm với mình nữa, thì có đáng không? Mà mình không biết yêu chính bản thân mình thì làm sao người khác yêu mình được? Em nghĩ vậy có đúng không?
Đừng bao giờ giả dối anh nhé! Anh à, hôm nay em nhớ anh nhiều lắm. Em cảm thấy mình thật nhỏ nhen và ích kỷ quá khi em chỉ muốn anh phụ thuộc vào em và là của em hoàn toàn. Em biết điều đó là sai trái, nhưng thật không hiểu sao em vẫn cứ tiếp tục làm thế. Anh à, em yêu anh nhiều lắm, anh có...