Vợ quay về xin tôi tha thứ sau khi bỏ rơi bố con tôi 4 năm
Đứng trước tòa, nhìn con mà trái tim tôi quặn thắt. Còn em, em coi tôi như người xa lạ. Đứa con gái mới hai tuổi nhưng em chẳng ngoảnh mặt nhìn con một lần.
ảnh minh họa
Năm nay tôi 30 tuổi, còn vợ cũ tôi 28. Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu thực sự. Một đám cưới sang trọng, khách hai họ ai cũng vui mừng chúc phúc cho đôi trai tài, gái sắc. Em xinh đẹp, trẻ trung, còn tôi phong độ và lịch lãm.
Vì tôi làm cho công ty nước ngoài nên thường xuyên phải công tác xa nhà. Sau tuần trăng mật ngọt ngào, chúng tôi về ở một căn hộ cao cấp tôi mua trước ngày cưới. Em vẫn làm nhân viên văn phòng cho một công ty tư nhân. Lương của em không đủ mua mỹ phẩm cho mình, nhưng tôi không đòi hỏi gì, chỉ cần em vui là đủ.
Chúng tôi lên kế hoạch có con ngay sau đó. Rồi hạnh phúc cũng mỉm cười, một bé gái xinh xắn chào đời trong niềm hân hoan của cả hai gia đình. Vào thời điểm này, công ty xảy ra chuyện nên tôi quay cuồng trong công việc. Nhiều lần, em giận dỗi trách tôi không dành thời gian cho vợ con. Tôi cũng biết điều ấy, nhưng công ty cần có tôi chèo lái, nhất là giai đoạn này. Dù công việc bận rộn và căng thẳng, tôi không thể về nhà thường xuyên, nhưng không ngày nào là tôi quên gọi về nhà hỏi tình hình hai mẹ con.
Khi con gái được hai tuổi, một lần, chuyến công tác của tôi kết thúc sớm hơn dự định. Đang hăm hở về nhà gặp vợ con, tôi bỗng choáng váng khi thấy em đang tay trong tay với một người đàn ông lạ vào khách sạn. Trong đầu tôi bao câu hỏi đổ dồn. Con gái tôi đâu? Sao cô ấy có thể bỏ con đi chơi trong khi con còn rất nhỏ. Cô ấy như thế này từ khi nào? Sau này tôi mới biết, em thường xuyên gửi con ở nhà một người đàn bà trông trẻ thuê và nói dối là em đã đi làm. Trong khi đó, từ lúc sinh con đến giờ, em chưa hề đi làm trở lại.
Video đang HOT
Dù rất yêu vợ, nhưng nghĩ đến cảm giác bị cắm sừng bấy lâu nay làm tôi căm hận. Đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng tôi quyết tâm cho em cơ hội sửa sai vì con tôi còn quá nhỏ, nó cần có mẹ.
Nhưng có lẽ, em đã không còn thiết tha với mái ấm này nữa. Em gào lên rằng em chán ngấy cảnh chăm con một mình. Em chán ngấy những bữa ăn chỉ có em và người giúp việc. Và em chán cả việc tôi đi tối ngày. Tôi đã khuyên em và mong em hãy vì con mà ở lại và vì tôi vẫn còn yêu em. Nhưng em một mực cầu xin tôi ký đơn li dị, em muốn được giải thoát…
Đứng trước tòa, nhìn con trái tim tôi quặn thắt. Còn em, em coi tôi như người xa lạ. Đứa con gái nhỏ mới tròn hai tuổi, nhưng em chẳng ngoảnh mặt nhìn nó một lần, đôi mắt em ráo hoảnh. Lúc đó, trong mắt tôi em đáng sợ đến nhường nào. Thay vì vẻ đẹp kiều diễm trước đây, em đã trở thành một kẻ lạnh lùng, vô tâm khiến tôi ghê sợ.
Biết không thể níu kéo em ở lại, tôi chủ động xin nghỉ việc một thời gian ở nhà chăm con. Thay vì những chuyến công tác xa nhà, tôi nhận dự án về làm để có thời gian bên con gái. Có tôi, con gái cũng bớt nhớ mẹ hơn. Đi đâu tôi cũng đưa con đi cùng kể cả là đi chợ, tôi và con làm gì cũng có nhau. Con gái càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ đến lạ.
Tính đến nay đã được bốn năm, kể từ ngày tôi và em đưa nhau ra tòa. Bốn năm em không về thăm con một lần. Bốn năm em không mua cho con một hộp sữa và bằng ấy thời gian, tôi đã quên em thực sự.
Năm học mới, đón con sau buổi lễ khai giảng, hai bố con dắt tay nhau vui cười, con ríu rít đủ chuyện với bố. Bỗng tôi sững sờ dừng bước, trước mắt tôi là người đàn bà, người đàn bà tôi từng yêu tha thiết. Con gái tôi bỗng im bặt khi thấy bố có thái độ lạ. Em đưa đôi bàn tay ra đón con, con bé co rúm lại sợ hãi. Có lẽ con không thể nhận ra người phụ nữ này là người sinh ra nó.
Em già đi nhiều, khuôn mặt mộc không trang điểm, mái tóc xơ rối, tay kéo theo chiếc vali cũ. Em nhìn tôi và con rồi khóc… Em cầu xin tôi tha thứ, cầu xin tôi hãy cho em được quay về.
Sau bốn năm em biệt tích, bố con tôi đã ổn định cuộc sống. Con gái tôi luôn né tránh bàn tay lạ và ánh mắt ấy khi nhìn mình. Kể từ ngày em dứt áo ra đi, tôi đã quên em. Bố con tôi đã rất khổ sở mới có thể bình tâm lại. Giờ em lại quay về, lại cầu xin tôi tha lỗi, tôi phải làm sao đây? Có nên đón nhận để con tôi lại có mẹ. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên kịp thời lúc này.
Theo blogtamsu
Lúc em cần anh nhất thì anh lại bỏ rơi em, tai sao vậy?
Em tên là Tuyên, đang sinh viên năm 4 trường Đại Học An Giang.
Em và người yêu em quen nhau từ tháng 3 năm nhất và tới bây giờ là gần 3 năm rồi, anh ấy vẫn nói yêu em, nói chung là khi nào hai đứa vui vẻ thì rất là vui. Nhưng chỉ có một vấn đề là khi em gặp chuyện buồn hay gặp vấn đề gì đó thì anh chẳng bao giờ muốn chia sẻ với em, cũng như là anh chưa bao giờ chia sẻ chuyện của anh cho em cả. Những khi em buồn là lúc em cần người nương tựa nhất thì lúc đó anh lại để em một mình, em cảm thấy hụt hẫng, còn khi khác hai đứa gây lộn thì em thường là người nhường nhịn anh hơn.
Anh cũng có tính gia trưởng (hơi gia trưởng một tí), em không biết là tiếp tục mối quan hệ với anh như thế nào vì em không biết anh có thực sự yêu em không? Vì nếu anh yêu em thì tại sao mỗi khi em cần anh nhất thì anh lúc nào cũng bỏ rơi em và thường anh rất hay phán những câu vô tình như tự làm tự chịu, mệt quá, than hoài... nói chung là như tạt gáo nước lạnh vào em vậy.
Em gái thân mến!
Cảm ơn em đã gửi tâm sự của mình tới chương trình. Tôi hiểu là em đang rất hoang mang trước mối tình này vì không biết rõ tình cảm của bạn trai dành cho em là như thế nào? Tại sao nói yêu mà lại hay hờ hững, thiếu quan tâm đến vậy.
Mỗi người đều có những suy nghĩ, những quan điểm sống của riêng mình. Muốn tình yêu đẹp và bền lâu thì chúng ta phải biết dung hòa cái tôi của mình cũng như có những "chuyển mình" nhất định để phù hợp với đối phương. Tuy nhiên, không ai là bản sao của ai cũng như mỗi người ngoài tình yêu đều có cuộc sống riêng của mình nên vẫn luôn cần phải tôn trọng cái tôi, cái riêng của đối phương và chọn cách chung sống hòa bình với nó. Em cũng nên nhớ rằng, cái tôi này của mỗi người là duy nhất, riêng biệt nên không thể so sánh hay mong muốn người mình yêu sẽ giống như một hình mẫu lý tưởng nào đó ngoài kia đâu em nhé.
Có thể với em quan tâm phải là bên em mọi lúc, từ lúc vui cho đến lúc buồn và sẻ chia trong mọi hoàn cảnh, mọi sự việc diễn ra. Em có thể cho rằng bạn trai em vô tâm, không quan tâm hỏi han em khi em buồn nhưng em đã bao giờ nghĩ rằng đây vốn không hẳn là vô tâm, là không yêu mà chỉ là một tính cách của cậu ấy thôi. Tức là cậu ấy khá độc lập, mạnh mẽ, không muốn kêu than và ít chia sẻ chuyện đời tư. Điều này có thể thấy rõ khi cậu ấy không thích em kêu than hay nói nhiều, cậu ấy không phải chỉ không hỏi han em khi em buồn mà ngay cả những chuyện của cậu ấy đang gặp phải thì cậu ấy cũng ít khi kể cho em nghe. Vì vậy, lúc này thay vì nghi ngờ tình cảm của bạn trai em, thì em nên xem xét lại vấn đề "sau 3 năm yêu nhau em có thực sự hiểu về bạn trai mình không? đặc biệt là về tính cách và những quan điểm sống, làm việc,.. của cậu ấy?".
Sự quan tâm, chăm sóc, lo lắng,...của đối phương dành cho mình trong tình yêu không phải lúc nào cũng chỉ thể hiện qua một số hành động nhất định, mà nó còn được thể hiện qua rất nhiều điều khác nữa bởi mỗi người lại yêu và có cách thể hiện tình yêu rất khác nhau. Tuy nhiên, khi em không thể hiểu được hay không rõ về những tình cảm và hành động nơi bạn trai thì em cũng không nên im lặng mãi. Bởi khi mâu thuẫn nhỏ, hiểu nhầm nhỏ không được giải quyết thì về lâu dài nó sẽ là mối họa cho tình cảm giữa hai em. Em hãy tâm sự, trao đổi nhiều hơn với bạn trai của mình để cả hai cùng nhận biết được vấn đề của minh, hiểu và dung hòa với nhau hơn. Hãy nói với cậu ấy những cảm giác em đã trải qua cũng như để cậu ấy biết rằng "độc lập là tốt, lạnh lùng cũng có những điều thu hút" nhưng cái gì quá lại không còn tốt nữa. Hơn nữa, bất cứ ai dù con trai hay con gái đều luôn muốn được quan tâm, được yêu thương và chở che vì vậy nếu cậu ấy cứ tiếp tục lạnh lùng thì tình yêu sẽ khó mà giữ gìn.
Trong mối quan hệ giữa em và bạn trai, có thể thấy rằng cậu ấy không được khéo léo cho lắm, vì vậy em phải biết lựa lời để phân tích cho cậu ấy hiểu và sau đó mong rằng cậu ấy cũng sẽ có những sửa đổi nhất định. Còn về phía em, thì em cũng phải tìm hiểu thêm nhiều về con người, cá tính của cậu ấy hơn và học cách sống chung với nó nếu còn muốn yêu và tiếp tục đi cũng con đường tình này với cậu ấy. Không phải là các em không yêu, không quan tâm nhau mà chỉ là các em chưa hiểu, chưa biết cách và còn chưa thể tìm ra những điều giúp cả hai hiểu nhau, yêu thương nhau hơn mà thôi. Hãy tìm ra những điều các em còn có "điểm lệch" và cân bằng nó trong mối quan hệ này em nhé.
Theo NLĐ
Có hay không lòng chung thủy ở đàn bà? Cứ nghĩ tới vẻ tiều tuỵ của em vì nhớ tôi, tôi không đành lòng bỏ rơi em. Tôi bỏ tất cả để nhanh chóng đến chỗ hẹn với em. Tôi sẽ cùng em sống cuộc sống mà em mong ước, đó là chỉ cần có tôi. Ảnh minh họa Sau hơn 3 tháng yêu nhau, tôi bị gia đình cô ấy ngăn...