Vợ quá yêu khiến tôi mệt mỏi
Vợ kém tôi hai t.uổi, chúng tôi yêu nhau qua một vài người bạn, sau hơn 1 năm tìm hiểu chúng tôi tiến tới hôn nhân.
ảnh minh họa
Vợ là người hiền lành, tốt tính, biết lo toan cho gia đình và có hiếu với bố mẹ chồng, nhưng cô ấy lại quá yêu tôi, nên đôi khi nghen tuông vô cớ và luôn muốn kiểm soát tôi mọi lúc, mọi nơi.
Tôi làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài nên công việc khá bận rộn từ sáng đến tôi, thời gian để ăn giữa ngày cũng chỉ có khoảng 30 phút, sáng đi sớm, tôi về nhà muộn, nhưng lúc nào vợ cũng lo sợ tôi đi làm từ sáng đến tối rồi có quan hệ linh tinh với người này người kia.
Ngày nào cũng thế, tôi về đến nhà là cô ấy kiểm tra điện thoại của tôi, cô ấy lục khắp zalo, facebook, viber, tin nhắn điện thoại gửi đi gửi đến và nhật ký cuộc gọi rồi hỏi người này tên gì, tại sao gọi cho tôi, thắc mắc sao lại không có tên trong danh bạ mà gọi nhiều thế, là con trai hay con gái.
Video đang HOT
Những lúc bị vợ tra hỏi như vậy tôi khá bực bội, chỉ muốn nổi khùng lên, nhưng nếu tôi nổi khùng lên thì thế nào vợ cũng lại cho rằng tôi đang che giấu gì đó, cô ấy đoán đúng nên tôi mới phải sợ hãi và nổi khùng lên như thế.
Rồi cô ấy tìm đủ mọi lý lẽ để chì chiết, áp đặt rằng tôi đang có ý với người này, người kia, muốn bỏ mẹ con cô ấy.
Cô ấy khóc nóc, giận dỗi, nói bây giờ sinh nở xấu xí, chồng không còn yêu thương nữa, nói tôi “vắt chanh bỏ vỏ”.
Nhưng thực tình tôi chẳng có ai, suốt ngày đi làm rồi về với vợ con, cả tuần được ngày chủ nhật thì hầu như ở nhà cả ngày với vợ, vậy mà không hiểu sao cô ấy vẫn cứ suốt ngày ghen tuông bóng gió khiến cuộc sống của tôi mệt mỏi, ức chế.
Tôi còn không dám kết bạn với đồng nghiệp nữ trên facebook, zalo. Ở công ty, chúng tôi thường nhắn tin trao đổi công việc qua zalo, nhưng khi về đến nhà, tôi phải xóa sạch những tin nhắn với đồng nghiệp nữ, không dám trêu đùa với ai, vì chỉ cần vợ phát hiện cô ấy sẽ đặt ra một loạt câu hỏi và làm mình làm mẩy, khiến cuộc sống gia đình căng thẳng.
Tôi hiểu rằng, vì quá yêu chồng nên cô ấy mới ghen tuông và quan tâm đến cuộc sống, các mối quna hệ của tôi như vậy, nhưng yêu kiểu này thì chỉ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và ức chế hơn mà thôi. Vậy mà tại sao, vợ không bao giờ chịu hiểu điều đó.
Theo Đất Việt
Chuyện ‘yêu một người, cưới một người’ chẳng lạ nhưng sao vẫn đau lòng đến vậy
Ngày lên xe hoa về nhà chồng, Huyên say một trận tưng bừng. Nhưng thật trớ trêu, cô không say vì vui, mà bởi quá buồn.
Huyên là người sống nặng lòng, nên khi yêu, cô ấy cũng yêu hết mình và chung thủy. Đó là một anh chàng bộ đội cùng quê. Chàng trai đó hiền lành, tốt tính, nhiều t.uổi hơn Huyên và sớm có công việc ổn định trong quân đội nên không chỉ yêu, chàng còn chăm sóc, lo lắng về tài chính để Huyên có thể nhẹ nhõm hơn trong những ngày trọ học, bởi gia đình cô chẳng mấy khá giả. Vì thế, với anh chàng ấy, Huyên còn mang trong mình ơn nghĩa.
Ấy thế mà người tính nào có bằng trời tính. Ngày Huyên háo hức khoe tôi vừa được nhận vào làm một công ty thời trang, cũng là ngày chàng trai của cô ấy có quyết định điều động sang tập huấn ở Nga trong vòng 3 năm.
Mọi thứ trong Huyên sụp đổ, cô tìm đến tôi với đôi mắt đỏ hoe, tàn tạ: "Chị ơi, đào tạo xong, anh ấy còn chưa biết sẽ tiếp tục ở lại nhận nhiệm vụ hay được quay về nữa, mọi sự điều động là do cơ quan. Anh ấy nói đây là cơ hội lớn, không thể không đi! Và bảo em đừng chờ anh nữa vì sợ chờ đợi mà mất cả thanh xuân. Em khổ quá chị ơi!", Huyên nức nở.
Hơn một năm sau, Huyên bất ngờ báo với tôi là sẽ cưới chồng vào cuối tháng. "Em không quên, chưa bao giờ quên anh ấy. Chính vì vậy nên em phải cưới chồng, vậy mới có thể quên được. Anh ấy vẫn liên lạc về động viên em nhiều lắm nhưng bảo là không biết lúc nào quay về...", lời giải thích chóng vánh, mơ hồ. Chú rể là bạn cùng lớp, người yêu thầm Huyên từ thời đại học, là một người hiền lành tử tế. Bất giác, tôi thấy tội nghiệp cho cả Huyên và cả chồng tương lai cô ấy, kèm theo một nỗi sợ không thể nói thành lời.
Ngày cưới, Huyên uống mấy chén rượu, và say. Cũng may, lúc đã say và mệt cũng là khi tàn cuộc nên không gây chú ý với khách mời hai bên. Chúng tôi dìu cô ấy vào phòng, còn Đức - chồng mới cưới của Huyên, cứ luống cuống bên cạnh vợ vì quá bất ngờ với tình huống này.
"Anh lấy giúp em cốc nước và khăn rồi lau mặt cho em. Lúc em say, luôn có người chăm sóc em như thế, anh có biết không!", Huyên hằn học, nói gần như quát với Đức.
Tình huống này, thậm chí kéo dài dai dẳng trong quãng thời gian sau khi cưới mà với Huyên, nó khủng hoảng và tồi tệ vô cùng. Đi đâu, làm gì, Huyên cũng đều nhớ đến người cũ. Nấu cơm cho chồng ăn, theo thói quen, Huyên nấu những món mà người cũ thích ăn. "Đức vẫn lặng lẽ ăn, có hôm nhắm mắt nuốt món mướp đắng xào trứng mà vẫn cố nở nụ cười, còn khen em ăn ngon. Ngày xưa, người ấy thích món đó của em nấu đến nhường nào! Em chưa quên được hình ảnh của anh ấy, làm thế nào đây chị ơi!", Huyên thổn thức.
Tôi bực với Huyên lắm, sau khi trách móc chán chê, tôi lựa lời khuyên Huyên, hãy thật tỉnh táo. "Đức rất yêu em, hiếm có người đàn ông nào đối xử tốt với em như cậu ấy. Và hãy đặt mình vào vị trí của cậu ấy, em có biết là mọi sự so sánh đều như xát muối vào tim cậu ấy nhưng cậu ấy không hề nổi giận với em? Nếu là em, em có chịu đựng được điều đó đến bao lâu?", tôi khuyên Huyên.
Đúng như tôi dự đoán, một ngày, Đức nhắn tin cho Huyên, bảo là sẽ đi công tác một thời gian, khoảng một tháng. Trong một tháng đó, anh cho cô suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện, sắp xếp lại mọi thứ để xác định rõ tình cảm của chính mình. Và cô có thể rời xa anh cũng chưa muộn, nếu vẫn chưa thể quên được người cũ. "Còn nếu chọn ở lại bên anh, xin em hãy để cho hình ảnh của anh được hiện diện trong cuộc sống của em, là anh, cứ không phải ai khác!", Huyên chìa tin nhắn của Đức cho tôi xem, nước mắt lăn dài.
"Cuộc đời em chẳng lẽ lại thất bại thế này chị ơi! Em phải làm gì trong một tháng tới đây?", Huyên sụt sùi. Tôi không trả lời và không muốn trả lời thay cô ấy. Vì lúc này, chỉ Huyên mới tự tìm cho mình một lối thoát mà thôi.
Theo Phunutoday
Sau đêm “trót dại” với cô gái vừa quen 1 tháng, bạn trai bỏ tôi vì lí do g.ây s.ốc Nghe những lời anh nói, tôi cảm thấy xấu hổ ê chề. Tôi chẳng còn cách nào khác ngoại trừ việc lẳng lặng rút lui và chúc phúc cho họ. Tính đến giờ, tôi và anh yêu nhau được 3 năm. Chúng tôi cũng đã về thăm gia đình của nhau nhiều lần. Nhìn chung, dù hai gia đình chưa chính thức nói...